Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 54: Bản tiên tử ăn chay




Buông Hoa Vị Miên đang ngu ngơ ra, khóe miệng Tông Chính Sở cong cong ý cười, đứng dậy rời đi.

Một lúc lâu sau, Hoa Vị Miên mới kịp phản ứng, một cước xốc chăn trên giường lên, lớn tiếng la hét: “Tông Chính Sở chết tiệt, dám mắng ta!”

Bên này Tông Chính Sở vừa duyệt xong thư báo thắng trận và sai người đi truyền tin thì Hoa Vị Miên hùng hùng hổ hổ xông vào: “Đưa tiền đây! Ta muốn đi dạo phố!”

Ngón tay thon dài của Tông Chính Sở nhẹ nhàng đặt vào khối ngọc thạch khắc hoa văn hình hôt, nhẹ nhàng gõ gõ, Hoa Vị Miên nhất thời không còn dáng vẻ kiêu ngạo, ấn tướng quân kia là nàng đập hỏng nha!

“Hắc hắc . . . . " Hoa Vị Miên cười gượng, lui sang một bên nói: “Ngươi đóng dấu vào thư thắng trận kiểu gì?”

“Việc này ngươi không cần quan tâm . . . . . ” Tông Chính Sở giơ tay ném cho nàng một thỏi bạc nói: “Mười hai lượng, khá thoải mái.”

Hoa Vị Miên cầm lấy bạc trắng còn cảm động loạn một phen. Sau này nàng mới biết, cái gọi là thư báo thắng trận là công văn theo khuôn mẫu có sẵn do tướng quân đích thân viết, bên ngoài niêm phong bằng ấn phù thông quan của thành địch, vỗ vỗ tay, xong việc!

Binh không nhiễu dân, Tông Chính Sở làm được điểm này, tự nhiên tiếng thơm ngày càng đồn xa. Trên đường phố, người qua kẻ lại khen hắn không dứt miệng. Vu Lam thành vẫn duy trì cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng như xưa.

Hoa Vị Miên dẫn mấy người Ngọc Dạng lang thang khắp nơi, trong ngực còn ôm Tiểu Hoa Bì, thích ý khỏi phải nói. Nàng vốn dĩ tính mang theo Tiểu Mao cùng đi dạo, nhưng lo lắng tướng mạo của nó, cộng thêm nó không thể nào nghe người ta nói, cho nên liền để nó ở phủ đợi lệnh.

Người đi đường ai ai cũng nhìn các nàng chăm chăm, chỉ chỉ chỏ chỏ. Hoa Vị Miên hoàn toàn không thèm để ý, hết xem tiệm bán phấn son lại nhảy sang hàng phấn nước ngó nghiêng.

Mấy người Ngọc Dạng không thoải mái theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bọn họ bị nhiều ánh mắt “nóng bỏng” theo dõi chăm chú thế này.

Áo trắng, tướng mạo mĩ miều, tay ôm con thú nhỏ đã trở thành hình tượng độc quyền của Hoa Vị Miên rồi, cho nên kể từ khi nàng ra khỏi phủ giáo úy, dân chúng trong thành liền nhận ra nàng chính là vị tiên tử thần thông quảng đại.

Thông thường, mọi người cúng bái, quỳ lạy thần linh nhiều nhưng chưa từng được gặp qua bộ dạng chân chính, nghe nói Hoa Vị Miên rời phủ bèn rối rít kéo nhau đến quan sát. Về phần những cửa hàng được nàng đại giá quang lâm, lão bản cười toét cả miệng, chỉ hận không thể đem toàn bộ đồ vật tặng cho nàng.

Trên đường tản bộ, có người tặng nước trái cây, có người tặng phấn, có người tặng tơ lụa, có người tặng dược liệu, tóm lại là bán cái gì sẽ tặng cái đó. Trong tay ba người Ngọc Dạng ôm đủ các loại này nọ, thiếu chút nữa che khuất cả tầm mắt.

“Khanh khách . . . . . ”

Hoa Vị Miên đầu đầy hắc tuyến nhìn người bán hàng rong tay xách hai con gà mái đang đứng trước mặt mình.

“Tiên tử, tiểu nhân có chút lễ mọn muốn hiếu kính ngài!” Người bán hàng rong vừa nói xong liền giơ hai con gà ra phía trước.

Hoa Vị Miên vội vàng tránh né: “Bản tiên tử ăn chay, không ăn mặn.”

Ba người Ngọc Dạng khóe miệng co quắp, nàng ăn chay? Chỉ sợ bữa cơm không thịt không vui!

Vừa nghe lời này, một tiểu thương khác lập tức thế chỗ dâng lên nguyên sọt cải trắng to đùng: “Tiên tử, rau này chân chính là đồ ăn chay a.”

Ta đương nhiên biết đây là đồ chay, chẳng lẽ còn trông cậy vào đống rau xanh này chế biến thành món gà ăn mày sao?

“Thịnh tình không thể từ chối, mọi người hãy đưa những thứ này tới phủ giáo úy, giao cho thủ hạ của bản tiên tử là Phủ Viễn tướng quân.” Tông Chính Sở, lúc này còn không phiền chết ngươi!

“Nhân tiện,” Hoa Vị Miên chỉ chỉ ba người phía sau “Giúp ta đem mấy thứ kia qua đó luôn được không?"

“Tiên tử lên tiếng, đi thôi, chúng ta đến phủ giáo úy!” Đám người đều rối rít quay đầu.