Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 93: Một, người lấy tiền đập ta, hai, ta lấy tiền đập người




Ngày hôm sau, Hoa Vị Miên lại đến Túy Tiên lâu, nhưng lần này đi cùng Vô Nguyệt .

Nàng theo thường lệ ngồi vừa cắn hạt dưa vừa ăn điểm tâm, cũng không có chút ý tứ muốn lên đánh cuộc nào.

Vô Nguyệt không rõ, ngay cả dế nàng cũng không có, rốt cuộc tới làm gì, bất quá cũng không thấy bản thân nàng có bao nhiêu yêu thích dế.

Đoán chắc thời gian, Hoa Vị Miên phối hợp thở dài nói: "Đều nói đồ gỗ ở Giản thành tốt, đi mấy nhà, bất quá cũng như thế. . . . . . !"

"Lời ấy của tiểu huynh đệ sai rồi, theo lão phu biết, đồ gỗ của Lưu gia không chỉ hơn cả tốt." Bên kia một lão đầu đi tới nói, vuốt râu, trong mắt lóe lên ánh sáng xảo trá, không thể nghi ngờ, đây là một thương nhân, hơn nữa còn là một tên gian thương.

"A?" Hoa Vị Miên cố tình cảm thấy hứng thú.

"Tiểu huynh đệ không ngại đi đến cách vách, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lưu lão đầu cười híp mắt nói.

Đi theo hắn đến cách vách, hai người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Tụ gọi tiểu nhị rót rượu cho Hoa Vị Miên, mới nói: "Không biết tiểu huynh đệ họ gì."

"Ta họ Nghê, các hạ là?"

Lưu Tụ cười: "Lão phu chính là thương nhân đồ gỗ họ Lưu đó."

"A?" Hoa Vị Miên "kinh ngạc" nói: "Ngài chính là Lưu lão bản?"

Lưu Tụ mặt lộ vẻ đắc ý, nói: "Nghê lão bản trên mặt phú quý, chắc hẳn cũng là rất giàu có, lần này là đặc biệt đến mua đồ gỗ?"

"Đúng vậy a, " Hoa Vị Miên gật gật đầu nói: "Có một công trình lớn, số lượng nhiều, đã đi vài nhà ròi, cũng không cung cấp được."

"Không biết Nghê lão bản cần loại đồ gỗ gì?" Lưu Tụ liên tục không ngừng hỏi.

Hoa Vị Miên lấy ra một tờ danh sách, nói: "Đồ gỗ phía trên này, có bao nhiêu muốn bao nhiêu!"

Lưu Tụ nghe rõ ràng, xác thật là có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, nếu hắn có thể bắt được vụ buôn bán lớn này. . . . . . Bởi vì hưng phấn, hắn mở tờ giấy vừa nhìn, thật là càng xem càng cao hứng, ngay cả những loại đồ gỗ thường ngày nhu cầu rất ít cũng có!

Để tờ danh sách xuống, Lưu Tụ hắng giọng một cái, trấn tĩnh lại nói: "Những loại đồ gỗ Nghê lão bản muốn vừa đúng Lưu mỗ đều có, số lượng tuyệt đối đủ!"

Hoa Vị Miên uống một ngụm rượu, ngước mắt nhìn hắn nói: "Lưu lão bản nên biết yêu cầu của ta rất cao, đồ gỗ thông thường không để vào mắt."

Lưu Tụ cười to nói: "Cả Giản thành, người nào không biết đồ gỗ của Lưu mỗ ta, Nghê lão bản cứ yên tâm đi,  ngươi sẽ hài lòng!"

Hoa Vị Miên không đáp lời, tựa hồ là đang suy nghĩ, thẳng đến khi thấy lòng bàn tay Lưu Tụ đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn ngàn vạn lần chưa thực hiện được kế hoạch.

"Vậy được rồi, Lưu lão bản ra giá đi."

Lưu Tụ vui mừng, đưa tay ra một con số, Hoa Vị Miên vừa nhìn, lắc đầu nói: "Lưu lão bản, ta một lần có thể mua cho ngươi nhiều đồ gỗ như vậy, cuộc trao đổi này đối với ngươi mà nói chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, ngươi còn có thể đưa cho ta giá này?"

Lưu Tụ sửng sốt, nghĩ thầm tiểu tử này cũng không phải là nhân vật dễ bị lừa gạt, vì vậy lại đưa một con số.

Hoa Vị Miên lần này miễn cưỡng gật đầu một cái, nói: "Tiền đặt cọc 4 vạn, đợi ta kiểm tra qua chỗ đồ gỗ sẽ trả số ngân lượng còn lại, Lưu lão bản không thành vấn đề chứ?"

Lưu Tụ lúc này gật gật đầu nói: "Nghê lão bản đã nói như vậy dĩ nhiên được, không biết Nghê lão bản muốn lúc nào tới mang đồ gỗ đi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho tốt."

"Trước không vội, để ở chỗ ngươi, ta rảnh tự nhiên sẽ tới lấy." Hoa Vị Miên ngửa đầu uống cạn ly rượu, để ly rượu xuống, nói: "Vô Nguyệt, đưa ngân phiếu."

Vô Nguyệt theo lời cầm ngân phiếu 4 vạn lượng ra. Hoa Vị Miên gật đầu một cái, nói: "Lưu lão bản, Nghê mỗ muốn đến Lãm Hương viện ngồi một chút, không bằng cùng nhau đi?"

Lưu Tụ khoát tay một cái nói: "Nghê lão bản đi đi, Lưu mỗ còn chuyện muốn làm, chi phí Nghê lão bản cứ tính trên người Lưu mỗ, nhất định phải tận hứng!"

Hoa Vị Miên cười khen đôi câu, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

Ra khỏi Túy Tiên lâu, Vô Nguyệt nhìn khóe miệng Hoa Vị Miên rộng mở một chút, thích thú hỏi: "Công tử là người buôn bán đồ gỗ?"

Hoa Vị Miên lắc đầu một cái, nói: "Không có hứng thú."

Vô Nguyệt nhướng mắt, mấy ngày nay nghe nàng nói câu này đến chai lỗ tai chai rồi.

"Vậy ngài cảm thấy hứng thú với cài gì?"

Hoa Vị Miên xoay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Ta đời này chỉ cảm thấy hứng thú với hai chuyện, một, người lấy tiền đập ta, hai, ta lấy tiền đập người! Quá TM sảng khoái rồi!"

Vô Nguyệt há to miệng, nhất thời vẫn không thể thích ứng loại nội dung đối thoại lộn xộn lung tung này.

"Lưu lão bản kia thế nào chủ động tìm tới ngươi chứ?" Nàng hỏi.

"Ngày hôm qua ở Túy Tiên lâu chúng ta đã chạm mặt với hắn." Hoa Vị Miên cười cười, nàng cố ý cầm một xấp ngân ra, chính là muốn để cho hắn nhìn thấy mình giàu đến chảy mỡ.

Vô Nguyệt cúi đầu nhớ lại, rồi sau đó hiểu ra, "Công tử là đang dụ người nọ mắc câu?"

Hoa Vị Miên vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy!"

"Lúc nạận hàng hóa đơn kia biết làm sao bây giờ, công tử cũng không có nhiều bạc như vậy không phải sao?" Nếu không khi ở Lãm Hương viện cũng không cần lượn quanh một vòng lớn như vậy mới cứu mình.

"Vô Nguyệt, ngươi thật là một người vợ hiền của ta!" Hoa Vị Miên sắc mị mị nhìn nàng.

Vô Nguyệt xấu hổ, vội quay đầu ra nói: "Trên đường cái, công tử nói gì đó. . . . . ."

Thật ra thì nàng muốn nói là, người này cùng người chênh lệch làm sao lại lớn như vậy, chính xác mà nói phải là nữ nhân cùng nữ nhân!

"Công tử nhà ngươi anh minh thần võ, đương nhiên là có hậu chiêu, ngươi chờ xem cuộc vui đi!"

Hai người đi dạo một vòng trên đường mới trở về nhà trọ, Danh Phong đã sớm chờ nàng ở dưới lầu, thấy nàng trở lại, chào đón nói: "Nghê huynh đi đâu, cũng không bảo cho tại hạ."

Hoa Vị Miên phỉ nhổ hắn một tiếng, đồ ẻo lả, còn quấn lấy mình!

"Đi chơi gái, ngươi lại không chơi gái!"

Danh Phong khẽ mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, Minh Vũ phía sau hắn liền bật thốt lên, "Bên cạnh ngươi không phải có một sao, còn phải đi câu lan [1]?"

[1]: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc

Nàng vừa nói như vậy, Vô Nguyệt mất hứng, Hoa Vị Miên cũng không cao hứng, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi chủ nhân nàng còn đang ở đây, có người dơ dáy như vậy sao, lúc này muốn nói đôi câu báo thù cho chó nhà mình, lại bị Vô Nguyệt lôi kéo, thấy trong mắt nàng lấp lánh ánh sáng, Hoa Vị Miên vỗ trán một cái, nàng làm sao lại quên, chó không sủa mới cắn người đấy!

Vô Nguyệt thản nhiên cười nói: "Ta là người của công tử nhà ta, côngtử muốn chơi gái Vô Nguyệt cũng phải theo, không giống có vài người, đưa đến trước mặt công tử cũng không thèm chơi!"

Hoa Vị Miên trợn mắt hốc mồm, Vô Nguyệt này mới đi theo mình mấy ngày, liền có được chân truyền vô liêm sỉ cộng thêm tài ăn nói độc của mình, trời ạ, nàng cư nhiên có người kế nghiệp!

"Ngươi. . . . . . !" Minh Vũ quả thực là thẹn quá hóa giận, đi lên liền muốn đánh người, lại bị Danh Phong một tiếng hét lui.

Danh Phong áy náy chắp tay nói: "Hầu gái vô lễ, dơ bẩn danh tiếng cô nương, Danh mỗ xin nhận lỗi với cô nương." Dứt lời lại chuyển hướng tới Hoa Vị Miên nói:

"Nghê huynh, Danh mỗ đi trước một bước."

Sau khi hai người rời đi, Hoa Vị Miên nước mắt tung hoành ngang dọc nhìn Vô Nguyệt, cầm móng vuốt của nàng lắc lắc, "Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!"

Lại trêu chọc đôi câu, hai người mới về đến gian phòng. Ngủ cả buổi trưa, Hoa Vị Miên lại tìm tiểu nhị đến, là yêu cầu giao hàng tận nơi, lần này tiểu nhị chân lướt như bay, nghe xong liền nhanh ra ngoài, bởi vì, bởi vì lần trước danh tiếng của Hoa Vị Miên đã vang xa đưa đến việc khách sạn buôn bán cực tốt, cho nên lão bản tăng thêm tiền lương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này khẳng định lại sẽ thêm tiền!

Quả thật, hắn rất coi trọng Hoa Vị Miên rồi.

Thật ra Hoa Vị Miên không biết là, từ lần trước sau khi như hoa như mộng bị khiêng trở về, mọi người đối với năng lực của nàng cũng là hết sức suy đoán, nhị vị đương sự này hết lần này tới lần khác cũng là ngậm miệng không nói chuyện, mọi người cũng liền không thể nào biết chân tướng sự thật, vì vậy sự kiện "Giao hàng tận nơi" lần này càng thêm làm cho người suy nghĩ xa xôi, không ít người tài trong nghề rối rít muốn thấy phong thái của Hoa Vị Miên, thậm chí còn muốn so cao thấp, vào lúc này nghe nói Nghê công tử lại đang tìm người, các đại kỹ viện trừ Lãm Hương viện cũng chọn lựa người xuất chúng gần hai năm trong nghề , đứng xếp hàng cho đưa qua.

Bên này bụng Hoa Vị Miên chạy một buổi chiều, cuối cùng lúc từ trong nhà xí đi ra, người đã rời khỏi một hơi, cong eo gù lưng đi về phía gian phòng, ngồi chồm hổm ở hầm cầu thiếu chút nữa thành ngồi chồm hổm ở tù chung thân, nói ra đều sẽ bị người cười chết. . . . . . Đẩy cửa ra, người trợn tròn mắt, lui ra ngoài nhìn số phòng một chút, không sai, YES gian phòng của nàng, thế nào một lát không thấy liền biến thành cái lò sát sinh rồi hả ? !

Nhóm gà rừng này là chuyện gì xảy ra? !

Chúng nữ vừa thấy Hoa Vị Miên, cũng thật kinh ngạc một phen, đều cho rằng người trong truyền thuyết này là ba đầu sáu tay, không phải ba đầu sáu tay coi như xong, nhưng một cây đậu nành như vậy, đi lên ngồi xuống thì ngồi đã chết rồi, chẳng lẽ chuyện đêm đó là giả?

"Công tử!" Các loại nữ nhân cung cung kính kính chào một cái.

Hoa Vị Miên nhìn thân thể bọn họ đều muốn bổ nhào tới, nghĩ mình vừa động, họ còn không thể xông lên lột da kẻ đang sống sờ sờ là nàng! Cái tên tiểu nhị chết tiệt kia!

Tay mắt lanh lẹ rút lui, kéo cửa thật nhanh khóa trái từ bên ngoài, mới vừa lau một phen mồ hôi lạnh, đám nữ nhân bên trong liền kêu lên, ầm ĩ đến Danh Phong cách vách cũng đi ra.

Danh Phong bồng bềnh như cũ cười nhẹ, nhưng Hoa Vị Miên nhìn ra sao có chút ý tứ không tốt, lườm hắn một dạng nói: "Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua mỹ. . . . . . Thiếu nam a!" Mỹ nữ kia bị nàng đổi thành mỹ thiếu nam, ác ý nhìn nam nhân trước mắt một chút, nếu nàng là công, tuyệt đối đè hắn áp đảo chỉnh thành một nhược thụ, xem hắn còn dám cười với mình hay không! Hừ!

Danh Phong phe phẩy cây quạt, nói: "Nghê huynh cũng gặp khó khăn?"

Hoa Vị Miên cũng không có tâm tình tốt như vậy mà đi đoán đố với hắn, trực tiếp hất cằm lên, lỗ mũi hướng về phía hắn, "Không có mắt sao, còn muốn bản công tử đích thân dạy dỗ ngươi!"

Sắc màu trang nhã trong mắt Danh Phong chợt lóe, nhưng không có phát tác, thu quạt xoay người vào phòng.

Đi tốt hơn, dù sao cũng không trông cậy vào hắn!

Lúc này, vừa lúc Vô Nguyệt đi tới, Hoa Vị Miên vội gọi nàng, "Vô Nguyệt, mau tới cứu mạng, nếu không công tử nhà ngươi sẽ chết oan uổng mất!" Nếu dùng thân phận một nữ chết trong sự đói khát của một đám nữ nhân, chính là chuyện chát oan uổng thảm nhất rồi!