Nương Tử Cười

Chương 15: Bắt kẻ thông dâm




“Thím, thím đừng nói vậy.”

“Giống phu quân ta, vốn cũng đối tốt với ta, nhưng là chờ sau khi ta gả cho hắn. Bởi vì ta là con dâu nuôi từ bé nên hắn khinh thường ta, nên có chút hiểu biết rõ, làm muội muội cùng làm nương tử một người, chỗ nào tốt chỗ nào không tốt.” Nương của Chân lưu manh phối hợp nói.

Ngày đó ở bên bờ sông, An Nhược Hảo lqd liền cảm giác được nàng ta là con dâu nuôi từ bé, không ngờ phụ thân của Chân lưu manh vẫn đối tốt với nàng ta, chỉ có điều bởi vì nàng ta là con dâu nuôi từ bé nên không đối tốt với nàng ta, đây là logic gì.

“Ngươi đó, phải gả cho người đọc sách, cuộc sống sau này mới tốt.” Nương của Chân lưu manh vỗ vỗ cánh tay của nàng, đi ra ngoài.

Thím Tào cũng gật gật đầu với nàng.

“Mọi người nhanh đi Trần Gia Bình nhìn, con dâu nuôi từ bé nhà lão Lương bị thả xuống sông rồi!” Ông cụ Vương gia chạy tới hô, nhất thời đám người trên ruộng đều dừng tay, vuốt ống quần chạy tới.

“Lão Vương, chuyện gì xảy ra, không phải mới viên phòng mấy ngày sao?”

“Nghe nói ngày hôm qua Lương nha đầu bị lão nhị Lương gia bắt gian tại trận. Nhà lão Lương không nuốt trôi cục nghẹn này liền đệ trình trong tộc, tuy trong tộc chỉ có ba lão đầu, nhưng nhất trí cho rằng nên thả xuống sông, lúc này đang ở trước từ đường thẩm vấn, chỉ còn chờ Lương nha đầu khai ra thôi.” Vương lão đầu nói xong liền mang theo mọi người chạy tới Trần Gia Bình.

An Nhược Hảo thấy vậy cũng chạy theo Lăng Canh Tân.

Mọi người vừa chạy vừa hỏi: “Không phải bắt gian tại trận sao, sao lại còn muốn Lương nha đầu khai ra?”

“Lương nha đầu nói là bị oan, nói vừa đúng hôm ấy trong nhà không có ai, lão nhị muốn đòi tiền của nàng, nàng không cho; dieendaanleequuydonn lão nhị liền đè nàng xuống giường, vừa đúng lúc a Bao ở sát vách nghe thấy nàng gào thét liền chạy tới. A Bao cũng không nhìn liền bổ nhào qua kéo lão nhị xuống, lão nhị bị kéo xuống liền thẹn quá hóa giận nói là a Bao và Lương nha đầu là gian phu dâm phụ. Vừa đúng lúc Lương lão gia trở về, thấy quần áo a Bao và Lương nha đầu xốc xếch, còn đánh bọn họ một trận, sau để cho Lương lão đầu trói lại đưa đến trong tộc.” Nông dân chính là nông dân, Vương lão đầu vừa chạy vừa nói một đoạn dài, mặt không đỏ hơi thở không gấp.

“Vậy rốt cuộc là ai bị cắn ngược lại một cái vậy.”

“Cũng không rõ, Lương lão nhị Lương gia vốn không phải là người tốt lành gì, thật đúng là không được.” Mấy người hiểu Lương lão nhị nói.

“Mặc kệ ai thiệt ai giả, nhanh đi xem một chút.”

Trần Gia Bình cùng thôn Thuấn Thủy cách nhau nửa con dốc, mọi người chỉ chạy chút là đến. Bọn họ vừa đến liền nghe thấy một cô gái lớn tiếng kêu “Oan uổng”.

Đợi mọi người vào từ đường Lương gia, ba lão đầu ngồi ở trên, a Bao cùng nha đầu kia quỳ phía dưới, bị mấy huynh đệ Lương gia áp giải, mà ở bên cạnh đã để hai cái lồng heo.

“Lương lão nhị, ngươi xử oan ta, ngươi không chết tử tế được!” A Bao cũng căng họng quát, dưới cơn giận dữ Lương lão nhị nhét vào miệng hắn chiếc tất thối, a Bao đã không thốt lên lời rồi.

An Nhược Hảo khoác cánh tay Lăng Canh Tân, đứng ở bên phải nhìn, nữ hài tử kia khóc đến hai mắt đều đỏ, ánh mắt phẫn hận nhìn người Lương gia. Nàng ta nhìn lướt qua người dân Trần Gia Bình d#đ(l@q&đ cùng thôn Thuấn Thủy đứng thành một vòng, trong mắt đều cầu xin. Cuối cùng ánh mắt của nàng ta dừng lại chỗ An Nhược Hảo, vẻ mặt đã hơi dữ tợn: “Cứu ta, cứu ta.”

“Nhị ca.” An Nhược Hảo bị nét mặt của nàng ta hù sợ, rụt về phía sau lưng Lăng Canh Tân.

Lăng Canh Tân cầm tay của nàng: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”

“A Sửu, ngươi giúp ta một chút, nhớ ta từng cho ngươi ăn bắp mà giúp ta một chút.”

“Nhị ca?” An Nhược Hảo nghi ngờ ngước đầu nhìn Lăng Canh Tân.

“Có một lần nhị ca đi trấn trên, không biết vì sao mà muội lại chạy tới Trần Gia Bình, hại nhị ca tìm muội vài ngày không thấy. Cuối cùng nàng ta phát hiện muội ngã vào ruộng bắp Lương gia, muội đói bụng đến ngất đi, nàng ta liền cho muội ăn bắp.” Lăng Canh Tân giải thích, ánh mắt lại nhìn a Bao cùng nha đầu kia.

“Được rồi, ngươi cũng đừng đi hù dọa a Sửu Lăng gia, chuyện do chính ngươi làm, mất hết mặt mũi Lương gia chúng ta. Nếu chúng ta còn giữ ngươi, chúng ta thật xin lỗi liệt tổ liệt tông Lương gia, mấy lão già lqd chúng ta chết cũng không có mặt mũi gặp tổ tiên!” Lão đầu ở giữa ra lệnh một tiếng, “Để nàng ta điểm chỉ!”

“Vâng!”

“Chậm đã!” An Nhược Hảo kêu lên.

“A Sửu, lão tử không so đo với a Sửu ngươi, ngươi đừng quấy rối ta khiến cho ta ném ngươi ra ngoài!” lão nhị Lương gia tức giận trừng mắt nhìn nàng.

“Chậm đã, các ngươi chờ ta hỏi nàng mấy câu, dầu gì nàng cũng đã cứu mạng ta không đúng sao?”

“Ngươi hỏi thì hỏi đi, một a Sửu cũng không tạo nên sóng gió gì.” Lão già bên trái liếc mắt nhìn nàng, tiếp tục hút thuốc của hắn, phun từng vòng khói trắng.

“Ngươi nói lão nhị đòi tiền của ngươi, ngươi biết hắn đòi tiền làm gì không?”

“Không phải nghe nói đại ca mua cái yếm cho quả phụ Tiếu, quả phụ Tiếu khen không dứt miệng, hắn đỏ mắt, muốn mua một hộp phấn tốt nhất cho quả phụ Tiếu, nhưng sợ chị dâu biết nên có ý đồ với ta. Ta không cho hắn liền cứng rắn đoạt lấy, không cẩn thận xé rách quần áo của ta. Hắn cũng không nhìn một chút coi bản thân là thân phận gì, nhìn quần áo của ta bị xé rách lại có thể xuống tay với đệ muội, ta mới phản kháng.”

“Ngươi nói bậy, chính ngươi léng phéng với a Bao, dieendaanleequuydonn còn kéo ta xuống nước!” Lương lão nhị thẹn quá hóa giận muốn cho Lăng nha đầu một cái bạt tai, may mà Lăng Canh Tân nhanh tay lẹ mắt bắt được.

“Chuyện này ta có thể làm chứng, ngày đó ta nhìn thấy chuyện giữa hắn và quả phụ Tiếu ở trong rừng bên ngoài thôn, hắn nói sẽ mua đồ này nọ cho quả phụ Tiếu.”

>

“Nha đầu ngươi vì báo ân cũng không thể xử oan ta.” Lương lão nhị độc ác nhìn chằm chằm nàng, nếu không phải có Lăng Canh Tân che chở, chắc chắn là hắn đã cho An Nhược Hảo hai cái bạt tai.

Mọi người ở đây nhìn Lương lão nhị, rồi nhìn hai huynh muội Lăng gia, thật đúng là không biết ai thiệt ai giả rồi, dù sao tất cả mọi người đã biết chuyện giữa Lương nha đầu và a Bao.

Lăng Canh Tân đang định mở miệng, mấy lão nhà Lương gia lên tiếng: “Ngụy biện, còn liên lụy người khác nói láo thay ngươi, để nàng ta điểm chỉ!”

“Dạ!” Ba huynh đệ Lương gia áp tải a Bao cùng Lương nha đầu ấn dấu ngón tay lên trên giấy, Lương gia nhiều người, a Bao cùng nha đầu sao kháng cự được.

“Nhị ca?” An Nhược Hảo lắc lắc cánh tay Lăng Canh Tân, không ngờ Lương gia mạnh bạo, ngay cả Lăng Canh Tân cũng không giúp được.

“Tiếu Nhan, đừng lo lắng, nhị ca sẽ có cách.”

Lão già ở giữa nhìn đã điểm chỉ xong, sờ sờ cằm: “Tốt, hai người bọn họ đã nhận, trưa ngày mai thả bọn họ ở khoảng lqd giữa sông bên ngoài thôn.”

Khoảng giữa sông, An Nhược Hảo biết đây chính là chỗ sâu nhất của con sông này, người nào rơi vào trong nước đều không có khả năng cứu mạng.

Chuyện nhà người khác, các thôn dân cũng không xen vào được, hơn nữa ai đúng ai sai còn không rõ, việc đã đến nước này, vậy cũng không còn cách nào, tất cả mọi người lắc đầu đi về.

A Bao cùng Lương nha đầu cam chịu ngã trên đất, An Nhược Hảo không thể nhẫn tâm đi, lão nhị Lương gia cản trở, Lăng Canh Tân thấy vậy vội kéo nàng đi.

“Nhị ca, huynh thật sự có cách?”

“Ừ, ngày mai muội đi nhìn bọn họ bị thả xuống sông, nói với mọi người rằng nhị ca lên núi xem dưa, nhị ca đi xuống cuối sông chặn bọn họ.”

“Nhị ca có thể cứu bọn họ?”

“Nếu nước sông không siết, nhị ca lqd mới có thể vớt họ lên trước khi bọn họ chết chìm.”

“Vậy nhị ca sẽ không có chuyện gì?”

“Nhị ca bơi tốt, không có chuyện gì.”

“Nhưng nhị ca phải hết sức cẩn thận.”

Lăng Canh Tân vào trong nhà, tìm hai ống trúc: “Ngày mai muội lặng lẽ đưa hai ống trúc này cho bọn họ, để cho bọn họ dầu sao cũng có thể trì hoãn một lát.”

“Được.” An Nhược Hảo biết có thể cứu bọn họ, vui mừng không dứt, nhưng lại cảm thấy có gì không đúng, “Nhị ca, bọn họ không thấy thi thể, sẽ không hoài nghi sao?”

“Sẽ không đâu, bọn họ sẽ chỉ càng thêm tin tưởng rằng hai người đó làm bậy, khiến cá gặm hết đến nỗi ngay cả thi thể cũng không để lại.”

“Cũng phải.” Sao An Nhược Hảo lại có thể quên người trong thôn này cực kỳ tin chuyện về hà bá chứ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Gian phu dâm phụ bị thả xuống sông, đây là chuyện lớn mấy chục năm không gặp. Còn chưa tới buổi trưa, đầu nguồn khúc sông đã bu đầy người. Mà chủ nhân Lương gia còn ở bên rót rượu cho mọi người uống. An Nhược Hảo nhìn xung quanh, không ai để ý đến nàng, cũng không ai chú ý đến lồng heo nhốt hai người, liền đi về phía lồng heo.

“A Sửu, cứu ta.” Lương nha đầu đã khóc đến nói không ra lời, cổ họng khàn khàn, nhưng khẩu hình miệng của nàng nói với An Nhược Hảo là hãy cứu nàng.

An Nhược Hảo nhìn hai bên, lấy dao cắt dây thừng trói trên tay bọn họ, kín đáo đưa ống trúc trong tay áo cho hai người: “Các ngươi cầm cái này để tránh bị ngộp thở, nhị ca sẽ ở cuối sông chặn các ngươi, các ngươi phải cố chịu đựng.”

Hai người vội thu ống trúc vào trong tay áo, thấy có người tới, lại bỏ tay ra đằng sau làm ra vẻ như đang bị trói chặt, dùng khẩu hình miệng nói An Nhược Hảo đi nhanh đi.

“Ôi chao, a Sửu, tới nói lời từ biệt với ân nhân đấy.” Người đến là Lương lão nhị, chặn đường đi của An Nhược Hảo.

“Ngươi tránh ra.” Nhưng An Nhược Hảo rẽ phải hắn cũng rẽ phải, An Nhược Hảo đi sang trái hắn lại đi sang trái, Lương lão nhị không để cho nàng như ý nguyện.

“Ôi, tay này thật xanh tươi, nhị ca của ngươi đúng là thật thương ngươi, ngay cả công việc cũng không cho ngươi làm.” Lương lão nhị cầm tay trắng nõn của nàng, lại vươn người nhéo mặt một cái, “Chu choa, gương mặt này còn non mềm hơn Diễm Nương, còn xinh đẹp.”

“Ngươi là tên lưu manh, ngươi buông ra!” Thế nhưng khí lực của An Nhược Hảo so sánh với hắn quả thật là chuồn chuồn lay đại thụ, thế nào cũng không tránh được.”

“Chân lưu manh nói ngực ngươi còn lớn hơn ngực Vương Tú Lệ, để cho ta sờ chút.” Lương lão nhị nói xong liền đưa tay chuyển qua trước ngực của nàng.

“Lương lão nhị, ngươi buông nàng ra!”

Lần đầu tiên An Nhược Hảo thấy Viên Phú Cảnh như nam nhân, một tiếng gầm này khiến Lương lão nhị sợ đến run rẩy liền buông lỏng tay: “Viên thiếu gia, hiểu lầm, hiểu lầm.”

“Hừ, lần sau mà để cho ta thấy ngươi khi dễ nàng, cẩn thận cây gậy của ta!” Viên Phú Cảnh giơ tay ra vẻ muốn đánh d&đ*l#q^đ bạt tai hắn, Lương lão nhị vội đưa tay che mặt, hoàn toàn không dám đánh trả.

Nhưng dù sao Viên Phú Cảnh cũng là người đọc sách, chỉ hù dọa hắn một chút, kéo An Nhược Hảo bước đi rồi.

“Viên Phú Cảnh, lần đầu tiên cảm thấy ngươi có khí phách!”

“Lần đầu tiên nghe được nàng khen ta, ta rất vui mừng.” Viên Phú Cảnh nắm tay của nàng dù thế nào cũng không chịu thả, người khác nhìn thấy thì vẫn cười làm ra vẻ giống như không thấy