Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 127: Là trượt chân hay là bị hại?




Ánh mắt Diệp Mộ Liễu như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào trái tim Trịnh Ngọc Uyển, làm cho nàng bất ngờ không phòng bị mà trở tay không kịp.

Trong lòng Trịnh Ngọc Uyển hoảng loạn, sắc mặt khẽ thay đổi, lắc đầu nói :

“ Làm sao có thể, Hoàng hậu nương nương, người đừng nghe tiểu nhân nói lung tung. Thiên Tuyết công chúa là khách quý của Đông Thương quốc chúng ta, ta cho dù có hồ đồ cũng biết lợi hại trong mối quan hệ này, sẽ không lỗ mãng. “

Diệp Mộ Liễu thâm sâu nhìn nàng ta một cái, mới thở dài nói:

“ Hoàng quý phi là người thông minh, Bản cung thật sự không hiểu, nếu ngươi biết lợi và hại trong đó, vì sao còn phạm phải ? “

“ Ta không có. “

Âm thanh của Trịnh Ngọc Uyển đề cao hơn mấy phần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Liễu không có một chút cung kính.

“ Ta đã nói là nàng ta tự rơi xuống nướng, Hoàng hậu nương nương không tin thì có thể phái người điều tra. “

“Đang yên đang lành tại sao Thiên Tuyết công chúa lại luẩn quẩn trong lòng mà muốn nhảy xuống nước chứ ? “

Khóe môi quét xuống nụ cười giống như châm biếm, Diệp Mộ Liễu trào phúng hỏi :

“ Đây… “

Trịnh Ngọc Uyển nghẹn lời, không nói được gì.

“ Nếu Hoàng quý phi không tự nguyện nói ra sự thật, không bằng đợi cho Thiên Tuyết công chúa tự mình nói vậy. “

Nghe thấy âm thanh vang lên sau lưng, Diệp Mộ Liễu quay đầu, liếc mắt nhìn hàng lông mi đang nháy của Bắc Thiên Tuyết, thản nhiên cười nói :

“ Hiện tại công chúa cảm thấy thân thể như thế nào rồi ? “

“ Tạ nương nương quan tâm, Thiên Tuyết không có gì đáng lo. “

Âm thanh của Bắc Thiên Tuyết rất nhẹ, mỏng như văng ra từ địa ngục.

“ Nếu công chúa không có gì đáng ngại, có nên nói cho Bản cung hôm nay ở Thượng Nguyệt hồ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không ? Công chúa là trượt chân ngã hay bị người hãm hại ? “

“Ta...”

Diệp Mộ Liễu chưa dứt lời, vừa nói, nước mắt Bắc Thiên Tuyết tuôn rơi.

Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu quét về bốn phía, nói từng chữ:

“Công chúa yên tâm, nếu có người có ý định hại công chúa, cho dù là ai, Bản cung đều thay ngươi phân xử.”

Bắc Thiên Tuyết vẫn như cũ không nói một lời, chỉ không ngừng khóc. Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, mang theo mấy phần sợ hãi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới mơ hồ nói gì đó mà Diệp Mộ Liễu không nghe rõ, nhưng khi để sát tai lắng nghe lại bỗng dưng ngẩn ra.

Diệp Mộ Liễu bỗng dưng ngẩn ra, lời Bắc Thiên Tuyết vừa nói làm cho Diệp Mộ Liễu cả kinh, bởi vì lần này nàng nghe nàng ta nói:

“Ta muốn gặp sứ thần nước ta...”

Lời Bắc Thiên Tuyết làm cho Diệp Mộ Liễu vừa mừng vừa lo. Mừng là chuyện này chưa truyền đến tai sứ thần Bắc Minh quốc, có nghĩa là sự việc có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Sợ là Bắc Thiên Tuyết hoàn toàn uất ức, muốn tìm người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho mình.

Như vậy, sự việc có lẽ không dễ dàng giải quyết!

Việc gấp trước mặt là nghĩ biện pháp ngăn cản hành động của Băc Thiên Tuyết, phong tỏa tin tức này, cho dù như thế nào cũng không thể để cho sứ thần Bắc Minh biết chuyện.

Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Liễu cười trấn an nói:

“Chẳng lẽ công chúa không tin Bản cung sao?”

“Hoàng hậu nương nương, Thiên Tuyết không có ý đó. Thiên Tuyết chỉ là nhớ nhà, nhớ quê hương.. Nương nương, ta nghĩ muốn...”

“Ngươi cái gì cũng đừng nghĩ, công chúa, ngươi yên tâm, việc này chắc chắn Bản cung sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Sợ Bắc Thiên Tuyết nói ra điều gì làm cho nàng không thể giải quyết, Diệp Mộ Liễu không chút do dự ngắt lời nàng ta.

Ánh mắt của nàng hung hăng quét lên người Trịnh Ngọc Uyển và Nghiêm Thủy Dao. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bạc, xuyên qua xương mà không có một chút dấu vết.

“Nếu Hoàng quý phi không chịu nói ra tình hình thực tế, như vậy, Bản cung cũng chỉ có thể hỏi Ninh phi nương nương. Ninh phi, hy vọng ngươi có thể nói toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối cho Bản cung.”

“Cái này...”

Nghe vậy, Nghiêm Thủy Dao bỗng dưng sửng sốt, trong đôi mắt hạnh xinh đpẹ hiện lên ánh sáng, theo bản năng nhìn thoáng qua Trịnh Ngọc Uyển.

Khóe môi quét xuống vòng cung nhạt nhẽo, ở trong mắt Diệp Mộ Liễu cũng không đạt tới đáy mắt.

“Nô tì không dám.”

“Nếu không dám, vậy Bản cung hỏi người, Thiên Tuyết công chúa và Hoàng quý phi ở Thượng Nguyệt hồ phát sinh tranh chấp?

“Có...”

Nghĩ nghĩ, Nghiêm Thủy Dao gật đầu trả lời.

“Vì sao lại xảy ra tranh chấp?”

“Cái này... bởi vì... Bởi vì Hoàng quý phi cười nhạo công chúa, có xuất thân cao quý, nhưng ngay cả... ngay cả.. không bằng.”

“Ngay cả Bản cung cũng không bằng phải không?”

Khóe môi cười càng lúc càng lớn, biểu tình của Diệp Mộ Liễu bình tĩnh, nhìn không ra một chút gợn sóng.

“Còn gì nữa?”

“Còn có ngay cả, Hoàng quý phi nàng mắng công chúa Thiên Tuyết vuốt đuôi ngựa.”

Vuốt đuôi ngựa? Ngụ ý của Trịnh Ngọc Uyển là Bắc Thiên Tuyết chủ động đến cầu tình trước mặt Thái hậu, là chuyện không để đại điển phong Hậu cùng đại điển phong Phi cùng khởi hành sao?

“Nghiêm Thủy Dao!”

Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển thẹn quá hóa giận, thở hổn hển.

“Như thế nào Hoàng qúy phi sốt ruột như vậy? Là có tật giật minh hay sợ Ninh phi nói ra bí mật của ngươi?”

Lạnh lùng nhìn Trịnh Ngọc Uyển, tươi cười trên gương mặt Diệp Mộ Liễu dần dần biến mất không thấy.

“Truyện cười, Bản cung châm chọc công chúa Thiên Tuyết là sự thật, bất quá Bản cung chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Nhưng chuyện Bắc Thiên Tuyết ngã xuống nước không phải do Bổn cung gây nên, Bản cung có gì phải sợ?”

Đối với lời nói của Diệp Mộ Liễu mà nói đã chọc đễn chỗ đau của Trịnh Ngọc Uyển. Giờ phút này không còn ẩn nhẫn nhưu trước, ngược lại có phần hung hãn như không sợ lộ chân tướng.

“Chẳng lẽ chỉ dựa vào điểm ấy mà Hoàng hậu nương nương đã muốn trừng phạt nô tì sao?”

Trịnh Ngọc Uyển nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

“Vậy sao? Ninh phi, Thiên Tuyết công chúa chính xác không phải do Hoàng quý phi đẩy xuống nước sao?”

Diệp Mộ Liễu không để ý lời nói của Trịnh Ngọc Uyển, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thủy Dao.

Thấy vậy, Trịnh Ngọc Uyển hung hăng liếc mắt nhìn Nghiêm Thủy Dao một cái, ánh mắt hết sức sắc bén.

Sau một giây trầm ngâm, Nghiêm Thủy Dao cúi đầu nói:

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì không biết.”

“Ninh Phi, ngươi cũng biết nói dối là hành vi phạm tội bao che, cũng bị coi là đồng đảng và bị xử lý?”

Mày nhíu lại, trong lòng Diệp Mộ Liễu bỗng dưng trầm xuống.

Xem ra, Ninh phi đối với Trịnh Ngọc Uyển có mấy phần kiêng kị.

“Thật sự nô tì không biết. Nương nương, lời của nô tì đều là thật, không có một chút lừa gạt. Nô tì thật sự không biết. Bởi vì lúc Thiên Tuyết công chúa rơi xuống nước thì nô tì đang đưa lưng về các nàng. Lúc nô tì nghe được âm thành thì công chúa đã rơi xuống nước rồi...”

Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Ngọc Uyển phức tạp nhìn Nghiêm Thủy Dao nhưng không có một chút vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, nàng nhíu mày nói:

“Như thế nào? Hiện tại nương nương không còn gì để nói sao? Cho dù là Ninh phi cũng không thể chứng minh ta đẩy Bắc Thiên Tuyết xuống hồ.”