Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 128: Quan trọng nhất là ta thương hắn




“Hoàng quý phi đừng nóng vội, cho dù Ninh phi không phát hiện. Bản cung tin tưởng nhất định có người thấy chuyện trải qua hôm nay. Bản cung không tin trong hậu cung này không có thiên lý và vương pháp như vậy.”

Lời nói của Trịnh Ngọc Uyển hung hẵn và khiêu khích làm cho nội tâm bênh vực kẻ yếu của Diệp Mộ Liễu trỗi dậy. Nàng nhíu mày, lạnh lùng liếc Trịnh Ngọc Uyển một cái, nói chắc chắn:

“Người tới, thay Bản cung gọi tất cả thái giám và cung nữ hôm nay sau giờ ngọ ở tại Thượng Nguyệt hồ, bao gồm cả hai vị phi tần và công chúa Bắc Thiên Tuyết, một người cũng không bỏ qua.”

“Ngươi...”

Trịnh Ngọc Uyển biến sác, giận quá hóa cười.

“Được, được, được, Hoàng hậu nương nương thật giỏi. Bản cung không ra tay, nương nương lại dùng thủ đoạn này.”

“Hiện tại Hoàng quý phi biết cũng không muộn. Kể từ hôm nay, Bản cung không cho phép trong hậu cung phát sinh chuyện không sạch sẽ. Cho nên, Bản cung đã nói, Hoàng quý phi tốt nhất nên nhớ kĩ mới phải.”

Dứt lời, Diệp Mộ Liễu quay đầu nhìn cung nữ và thái giám đang lạnh run, lạnh lùng nói:

“Còn ngốc đấy làm gì? Không nhanh tìm người cho ta?”

“Nương nương, không cần...”

Lúc thái giám vội vàng rời đi, Bắc Thiên Tuyết đang khóc không ra tiếng, vẫn chưa từng nói chuyện bỗng dưng mở miệng.

“Công chúa?”

Diệp Mộ Liễu quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.

“Nương nương...”

Bắc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, sắc mặt có chút do dự và khó xử.

Chỉ một cái nhìn kia, Diệp Mộ Liễu thấy được sự vùng vẫy trong mắt của nàng. Trong lòng vừa động, phút chốc Diệp Mộ Liễu đã hiểu ra, cho mọi người trong phòng lui ra, Diệp Mộ Liễu đến bên người Bắc Thiên Tuyết, nhỏ giọng hỏi:

“Công chúa do dự, không muốn làm lớn chuyện này?”

Bắc Thiên Tuyết gật đầu, rũ mắt đáp:

“Vâng.”

“Vì sao? Công chúa chịu nuốt xuống ủy khuất này?”

Nghe vậy, thân thể Diệp Mộ Liễu run lên, nhíu mày hỏi.

“Nương nương đã biết hà tất còn hỏi?”

Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, âm thanh của Bắc Thiên Tuyết nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại kiên định vô cùng.

“Nguyên nhân có rất nhiều loại, ta mới nghĩ tới, nếu làm lớn việc này, sứ thần nước ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Bất quá những điều này đều không quan trong, quan trọng nhất là, ta thương hắn.”

Sự việc Bắc Thiên Tuyết rơi xuống nước vẫn là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không.

Kết cục như vậy đương nhiên mọi người đều cảm thấy vui mừng.

Kết quả cuối cùng, Trịnh Ngọc Uyển xin lỗi Bắc Thiên Tuyết, bị cấm túc mười ngày.

Diệp Mộ Liễu tính qua, mười ngày sau là đại điển phong phi của Bắc Thiên Tuyết, thời điểm đó lại thả Trịnh Ngọc Uyển ra, sẽ không làm tổn hại mặt mũi của nàng ta, lại có thể dùng trừng phạt nhỏ để cho nàng ta thu liễm một chút.

Như vậy, tất cả công việc chuẩn bị cho đại điển phong phi đều rơi trên đầu Diệp Mộ Liễu.

May mà Diệp Mộ Liễu chỉ quản lý, toàn bộ mọi việc lớn nhỏ đều có phủ Nội vụ xử lý, có Thanh nhi quỷ tinh linh này bày kế, toàn bố đều tiến hành coi như thuận lợi.

Hơn nữa Lý Ngọc thương nàng vất vả, mấy ngày nay đối với nàng càng thêm dịu dàng, hàng đêm nghỉ ở Tử Vi cung, rất có cảm giác sủng ái 3000 mỹ nữ.

Trong lúc này, mọi người trong cung biết được hướng gió. Biết Hoàng hậu xuất thân không hề cao quý nhưng lại rất được Hoàng thượng sủng ái.

Hơn nữa chuyện Diệp Mộ Liễu ở Thính Vũ hiên tức giận mắng Trịnh Ngọc Uyển, dù ít dù nhiều thì vẫn có tác dụng giết gà dọa khỉ.

Vì thế trong một đêm, Tử Vi cung hết sức náo nhiệt.

Đối với chuyện nàng nhanh chóng thích ứng được sinh hoạt trong cung như vậy, trong lòng Lý Ngọc ít nhiều cảm thấy vui mừng.

Hắn bận rộn, thời gian ở cùng nàng quá ít. Có chuyện gì để nàng làm, nàng lại vội vàng, nhưng so với việc để nàng không có việc gì làm, miên man suy nghĩ còn tốt hơn.

May mà nàng luôn hiểu chuyện, thấy lúc hắn vội vàng, nàng sẽ làm điểm tâm đưa tới cho hắn, hoặc yên lặng ở bên cạnh hắn, yên tĩnh như tòa điêu khắc.

Chỉ lẳng lặng nhìn hắn như thế, chỉ ngóng chờ hắn ngẫu nhiên quay đầu lại, cười cười với nàng, nàng đã thỏa mãn vô cùng thích thú.

Nàng nhu thuận như vậy, trong lòng hắn càng không đành lòng, cảm thấy nợ nàng rất nhiều.

Vì vậy mỗi ngày đều cố gắng tận dụng hết thời gian ngắn xử lý xong triều vụ, chỉ hy vọng có nhiều thời gian ở cùng nàng.

Giờ ngọ ngày hôm sau, bởi vì vội vàng nên hắn ở lại Tử Vi cung ăn cơm rồi lại vội vàng chạy đến Cần Chính điện.

Nàng không nỡ hắn như vậy nên cùng hắn đến Cần Chính điện.

Hắn vội vàng, dặn nàng ở trong Ngự thư phòng chơi đùa. Nàng chán đến chết, tùy tiện tìm hứng thú trên giá sách.

Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy một cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:

“Lý Ngọc, ai đây?”

Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.

Lý Ngọc quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.

“À... đó là Phụ hoàng của ta.”

“ Phụ hoàng của chàng ? “

Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.

“ Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng thật quen… “ >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???

“ Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng sẽ có cảm giác quen thuộc. “

Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“ Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy không quen, nên bị đánh đòn. “

“ Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe một chút được không ? “

Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa nói.

“Phụ hoàng của ta...”

Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi trên sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ nói:

“Nói như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông không thích hợp làm một quân chủ, càng thích hợp làm một người thường dân hơn.”

“Chung tình?”

Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.

“Đều nói từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều yêu giang sơn không yêu mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”

Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như không nói:

“Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”

“Ách...”

Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười nói:

“Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”