Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 73: Hình như Diệp tiểu thư có thành kiến với ta?




Ba chữ “Lý công tử” thốt ra lúc đó Diệp Mộ Liễu mới nhận ra nam tử này cũng họ Lý.

Trong lòng như bị kim châm, bỗng dưng đau xót.

Trong đầu Diệp Mộ Liễu bỗng hiện ra ba chữ “Khéo như vậy?”

Nghĩ lại mà thấy không thoải mái. Sao trên đời này có nhiều họ Lý như vậy, một lúc gặp phải hai người cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là trong lòng nàng có khúc mắc, cho nên mới cảm thấy trùng hợp như vậy mà thôi.

Huống chi, “Lý” kia là Lý giả, “Lý” này mới là Lý thật.

(Lý trước là Lý Ngọc, Lý sau là Lý Ly)

Nhưng chuyện đó thì như thế nào? Ít nhất giờ phút này, Diệp Mộ Liễu nàng không muốn nghe đến ba chữ Lý công tử nữa. Phàm là những thứ liên quan đến Lý Ngọc, nàng hận không thể tránh xa ra. 

Huống hồ, vị Lý công tử đối diện này, giảo hoạt làm cho nàng không thể có hảo cảm.

Biết rõ đây là giận chó đánh mèo, gương mặt Diệp Mộ Liễu thoáng cười, dần dần chìm xuống.

Thu hết thần sắc của nàng vào đáy mắt, Lý Ly không dấu vết cười cười, con ngươi đen bóng che giấu vẻ xa cách khó dò.

Khóe môi quét xuống nụ cười nhạt, lại như một đóa hoa đào nở rộ, trong bóng đêm mờ mịt, làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.

“Hình như Diệp tiểu thư có thành kiến đối với ta?”

Âm thanh của hắn trầm thấp lười biếng, giọng điệu chìm thấp ở trong quán rượu yên tĩnh như quẳng xuống tảng đá lớn, sóng biển ngập trời.

Trái tim Diệp Mộ Liễu đột nhiên đập lỡ một nhịp, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Nàng biết cặp mắt kia có thể nhìn thấu lòng người, lại không nghĩ rằng hắn không kiêng nể gì, trực tiếp nói ra kiêng kị trong lòng nàng, không giữ cho đối phương chút tình cảm và con đường sống.

Tên Lý Ly này, rốt cuộc tâm tư của hắn là gì?

“Lý công tử nói đùa, ngươi và ta không quen biết nhau, cũng chưa từng gặp mặt, ta vì sao lại có thành kiến với ngươi đây?”

Tránh đi đôi mắt sáng quắc như lửa của hắn, Diệp Mộ Liễu hít một hơi thật sâu, che đậy sự rung động trong hàng lông mi dài.

“Đây cũng là điều mà Lý mỗ không hiểu.”

Nghe vậy, bên trong đôi mắt của hắn thâm trầm gợn sóng, khóe mắt lóe lên ý cười, đôi môi nhếch lên thành một đường tạo thành nụ cười thâm thúy.

“ Lý mỗ không hề nghĩ muốn mạo phạm giai nhân.”

Nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu hơi trầm xuống. Phải trả lời hắn như thế nào mới có thể hóa giải cuộc phân tranh vô hình này đây?

Chung quy, lúc trước người ta mới giải vây cho nàng, lúc này nàng lại trở mặt vô tình cùng người ta xung đột rồi!

Trong lòng Diệp Mộ Liễu oán thầm, một bên an ủi chính mình, cho là xem phân lượng của Tống Vô Khuyết, là người đại nhân đại lượng nên mới không cùng Lý Ly so đo.

Nghĩ vậy, khóe môi Diệp Mộ Liễu miễn cưỡng cười cười, rũ mắt rất không tình nguyện nói:

“Ta nghĩ chắc Lý công tử hiểu lầm, ta không có chút thành kiến nào với công tử. Có lẽ là do tâm tình Mộ Liễu không tốt, cho nên mới để cho Lý công tử suy nghĩ nhiều...”

“A... phải vậy không?”

Lý Ly nâng ly rượu, đưa tới bên môi nhấp nhẹ một chút, động tác tao nhã, càng làm nổi bật khí thế đẹp đẽ quý giá trời cho. Ngón tay hắn thon dài nhẹ nhàng đặt trên bàn trúc, hàng lông mi như chiếc quạt che đi ánh sáng khó lường trong mắt hắn.

“Vậy là tốt rồi, Lý mỗ còn nghĩ rằng chính mình mạo phạm giai nhân đấy.”

“Như thế nào?”

Hận không thể một tay bóp chết cái tên cố làm ra vẻ huyền bí, bí ẩn này mới được, gương mặt Diệp Mộ Liễu lại tươi cười như hoa nở.

“Đều nói nhất túy giải thiên sầu. Nếu tâm tình Diệp tiểu thư không tốt, không bằng chúng ta cùng uống 300 chén như thế nào?”

Có lẽ nhận ra không khí có chút lúng túng, Tống Vô Khuyết cười, giơ chén lên, ý định cứu vãn không khí lạ lùng này.

“Đều nói rượu gặp tri kỉ ngàn chén cũng không đủ, ta thấy tư thái uống rượu vừa rồi của Diệp tiểu thư, cũng xem như sảng khoái, vừa hợp tính tình Tống mỗ. Nếu Diệp tiểu thư không ghét bỏ Tống mỗ là người thô thiển mà nói, không ngại cho Tống Mỗ và Lý huynh một cơ hội, cùng Diệp tiểu thư kết giao bằng hữu.”

Thấy hắn nói hết sức chân thành, mà ánh mắt lại hết sức thản nhiên, Diệp Mộ Liễu thật không thể cự tuyệt, đành phải tiếp nhận ly rượu mà Tống Vô Khuyết đưa qua, nhếch môi cười nhạt:

“Gặp gỡ tức là có duyên, nếu đã như thế, vậy để Mộ Liễu kính hai vị công tử một ly vậy.”

Chén rượu uống xong, không khí giương cung bạt kiếm mới được cứu vãn không ít. Nhưng mà lúc này lại không tìm được đề tài, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ...