Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 140: Chính thức thay thế!




Chính thức thay thế!

Lãnh Dịch Khánh cảm thấy trong đầu quay cuồng, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật này. Mẫu hậu đã giết mẫu thân Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo cũng biết điều này, còn có thể hòa bình cùng hắn làm huynh đệ sao?!

"Lãnh Dịch Hạo kỳ thật luôn chờ cơ hội báo thù ẫu thân hắn, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Khánh Nhi, tin tưởng mẫu hậu, triệu Úc Phi Tuyết tiến cung, một là có thể làm con tin, khiến cho Lãnh Dịch Hạo không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai là..."

Thái hậu nhìn thoáng qua Lãnh Dịch Khánh, không nói thêm gì nữa.

Thứ hai, bà làm là vì con của mình.

Kỳ thật tiểu nha đầu Úc Phi Tuyết này không có tâm cơ gì, nếu như nha đầu này yêu mến Lãnh Dịch Khánh, nàng cũng sẽ không phản đối, dù sao, có được Úc Phi Tuyết, chẳng khác nào có được sử ủng hộ của Úc thừa tướng.

Hơn nữa, lúc trước mẫu thân Lãnh Dịch Hạo được Tiên hoàng sủng ái đến cỡ nào, mà nay, con của bà và con của tiện nhân kia cùng yêu mến một nữ nhân, nàng đương nhiên muốn giúp con của mình giành được thứ nó muốn!

Huống chi, lão Úc thừa tướng gian xảo kia, sáng sớm nay đã định tiến cử nữ nhi thứ ba của mình, Úc Mỹ Họa vào hậu cung.

Hiện tại đúng lúc đang rất cần người, nàng đương nhiên sẽ thành toàn cho lão già này, về phần nữ nhi của lão vào cung có được sủng ái hay không, còn phải xem tạo hóa đã.

Trên khuôn mặt dịu hiền của thái hậu hiện lên vài phần mỉa mai và cười khổ, nữ nhân hậu cung ấy à, chưa hẳn đã tốt như vẻ ngoài!

Thần trí đang bay bổng của Lãnh Dịch Khánh rốt cục cũng từ từõ, lời của mẫu hậu, hắn cuối cũng cũng đã hiểu.

Mẫu hậu của hắn giết chết mẫu thân của Lãnh Dịch Hạo, vì vậy, Lãnh Dịch Hạo sẽ tìm cơ hội báo thù.

Vì sao Lãnh Dịch Hạo đã biết rõ như vậy, nhưng lại vẫn có thể thản nhiên làm huynh đệ với hắn? Là hắn thật sự không xem mình như kẻ thù, tình huynh đệ lấn át cừu hận trước đây, hay thật sự như lời mẫu hậu nói, hắn đang bày mưu tính kế, tìm cơ hội báo thù?

Nếu như Lãnh Dịch Hạo thật sự muốn báo thù, để Úc Phi Tuyết làm con tin chẳng phải rất nguy hiểm sao? Thái hậu sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn không thể để cho Úc Phi Tuyết gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng phải làm sao, mới có thể vẹn toàn đôi bên được đây?

Lãnh Dịch Khánh còn chưa nghĩ ra cách nào, chợt nghe ngoài điện vang lên tiếng truyền báo: "Bẩm báo thái hậu nương nương, bẩm báo hoàng thượng, Thuận vương phi đang chờ ngoài điện."

"Truyền vào!" Thái hậu đưa mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh, sau đó thong dong mà bình thản ngồi xuống trên giường êm.

Một thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, vẫn là trang phục Úc Phi Tuyết mặc trước đây. Nhưng... Lãnh Dịch Khánh khẽ nhíu mày, có chỗ nào đó không ổn.

"Tham kiến thái hậu." Ngọc Điệp chậm rãi thi lễ.

Lãnh Dịch Khánh đã hiểu, đây không phải là Úc Phi Tuyết, ả là Ngọc Điệp.

Trước kia khi Úc Phi Tuyết cố ý ở trước mặt tiên đế cùng thái hậu giả bộ hiền lương thục đức, cũng là nhẹ giọng nói năng nhỏ nhẹ, cùng giọng nói của Ngọc Điệp lúc này xác thực có vài phần tương tự. Nhưng từ khi chính thức yêu Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh tự nhiên quen thuộc với từng động tác, từng ánh mắt của nàng.

Nữ nhân này, từ trong ra ngoài, không có chút gì giống với Úc Phi Tuyết. Có điều như vậy cũng tốt. Thái hậu giam cầm Ngọc Điệp trong cung, nghĩa là Úc Phi Tuyết sẽ không bị nguy hiểm.

Nhưng tại sao Lãnh Dịch Hạo lại cho Ngọc Điệp tiến cung? Nghĩ tới đây, Lãnh Dịch Khánh không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ, Lãnh Dịch Hạo đã sớm biết thái hậu sẽ đi bước cờ này, cho nên sớm đã có chuẩn bị? Hay là... Lãnh Dịch Hạo quả thật đã chuẩn bị báo thù ẫu thân của hắn?!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh không khỏi trầm xuống.

Mà bên này, thái hậu đã lôi kéo tay Ngọc Điệp hỏi lung tung này nọ, Ngọc Điệp ăn nói khéo léo, lại hiểu rõ Lãnh Dịch Hạo cho nên trả lời rất trôi chảy.

"Tiểu Tuyết, những ngày này thật sự là vất vả cho con! Con xem A Hạo hiện tại cũng đã khỏe rồi, con cũng không cần dùng mạng che mặt nữa." Thái hậu thân thiết cầm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp thấy Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh, sợ bị phát hiện, vì vậy do dự: "Nhưng hài nhi đã từng thề, cả đời cũng sẽ không gỡ khăn che mặt xuống..." Chuyện giữa Úc Phi Tuyết và thái hậu, trước khi nàng đi Lãnh Dịch Hạo đã cố ý báo trước, nên nàng trả lời rất tự nhiên.

Lãnh Dịch Khánh biết cố kỵ trong lòng Ngọc Điệp, vì vậy mỉm cười nói: "Tiểu Tuyết, nàng không cần phải lo lắng, nơi này không có người ngoài, để cho thái hậu nhìn nàng, không sao."

Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh mang theo vài phần nhắc nhở, chậm rãi gật đầu với Ngọc Điệp, trong lòng Ngọc Điệp liền buông lỏng.

Ban đầu còn sợ Lãnh Dịch Khánh sẽ vạch trần nàng, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng nữa.

Ngọc Điệp hiểu rõ, Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh, hai huynh đệ này, đều đang lợi dụng nàng.

Cái khác nhau là, Lãnh Dịch Hạo muốn lợi dụng nàng để bảo vệ Úc Phi Tuyết, mà Lãnh Dịch Khánh muốn lợi dụng nàng, để cái danh hiệu Vương phi của Úc Phi Tuyết chính thức biến mất.

Bởi vì, khi nàng thật sự trở thành Úc Phi Tuyết, như vậy Úc Phi Tuyết thật sự, sẽ không còn liên quan gì với Lãnh Dịch Hạo nữa. Vì vậy, Ngọc Điệp thẹn thùng ngẩng đầu, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết, nàng chậm rãi kéo khăn che mặt của mình xuống để lộ ra khuôn mặt xinh xắn tuyệt

"Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!" Thái hậu cười dịu dàng nhìn Ngọc Điệp từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy tán thưởng

Ngọc Điệp trong đầu không khỏi nảy ra một cái ý tưởng.

Lãnh Dịch Hạo để nàng đến thay thế Úc Phi Tuyết, người bình thường chưa thấy qua khuôn mặt Úc Phi Tuyết, nếu như cả thái hậu cùng hoàng thượng đều chấp nhận nàng. Như vậy chỉ còn lại người Úc phủ. Chỉ cần bọn họ cũng chịu thừa nhận nàng, như vậy, nàng thật sự có thể giả làm Úc Phi Tuyết!

Trong lòng Ngọc Điệp bỗng nhiên rực sáng, một diệu kế tuyệt đỉnh đã âm thầm thành hình.

"Thái hậu quá khen." Ngọc Điệp cười đến rực rỡ động lòng người.

Lãnh Dịch Khánh khẽ nhếch môi cười.

Trong Từ Ninh điện tràn đầy tiếng cười hoà thuận vui vẻ, có điều cả ba người đều có tâm tư riêng.

Thái hậu lấy cớ hy vọng Ngọc Điệp ở lại trong cung vài ngày cùng nàng, Ngọc Điệp cố tình muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với thái hậu, dĩ nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng.

Vì vậy, Ngọc Điệp, không, phải nói là Thuận vương phi lưu lại trong nội cung cùng thái hậu.

Màn đêm buông xuống, trên nóc Úc phủ, một bóng đen xuất hiện, sau đó phi thân tiến vào phòng ngủ của Úc lão gia...