Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 81: Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng đã kết thúc rồi




Nói là làm, Úc Phi Tuyết tháo đai lưng của Lãnh Dịch Hạo dùng sức cởi cái quần ngoài có chút ấm ấm của hắn, đúng lúc này, nàng phát hiện ra một việc rất kỳ quái..

Vì sao chỗ kia của hắn có một cái lều nhỏ ?

Tò mò tiến lại gần, dùng tay chọc chọc.

Một tiếng rên nặng nề truyền đến. Có muốn tiếp tục nhẫn tiếp tục nhịn, bị nàng làm như vậy cũng không nhịn được, phải nói là, cách nàng làm như vậy, người chết cũng có thể bị nàng làm cho sống lại! Lãnh Dịch Hạo bất đắc dĩ thở dài.

“A Hạo! Ngươi tỉnh rồi!” – Úc Phi Tuyết vui sướng lao lên trước.

Lãnh Dịch Hạo rất muốn nói, không phải, ta đang hôn mê. Đáng tiếc không có cơ hội. Vì thế hắn đơn giản mở mắt tỉnh lại, yếu ớt nói ra hai chữ:

“Lạnh quá……”

Đầu nghiêng đi, lại hôn mê tiếp.

“Này! Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo!” – mặc kệ Úc Phi Tuyết lắc như thế nào, Lãnh Dịch Hạo tiếp tục giả chết.

Nhưng Úc Phi Tuyết lại lo lắng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? Hắn lại hôn mê. Thật sự rất lạnh sao ?

Úc Phi Tuyết xoa xoa mặt và tay của hắn, lại xoa xoa cánh tay hắn, hình như thật sự rất lạnh.

“Hắt xì!” – Không có vòng tay ôm ấp của Lãnh Dịch Hạo, vẫn không thể chống lại với cái lạnh bên ngoài. Úc Phi Tuyết cúi đầu nhìn qua quần áo cũng đang ẩm ướt của mình, vì thế thoải mái cởi quần áo, tiến vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo, đồng thời cũng không quên dùng áo bông dày bao bọc lấy hai người bọn họ. Sau đó, lúc này mới thoải mái thở dài một hơi.

Mặc dù cơ thể Lãnh Dịch Hạo rất lạnh, nhưng lúc trước còn lạnh hơn, được nàng xoa đi xoa lại như vậy, đã có chút ấm áp. Cho nên ôm thêm nữa thì tốt rồi, láy nữa hẳn là sẽ ấm lên.

Úc Phi Tuyết thoải mái thở nhẹ một tiếng, giống như con thuyền cô đơn cuối cùng đã cập bến, nói thật, quay vòng gần một ngày, thật sự quá mệt mỏi! Tìm một vị trí thoải má, không bao lâu đã ngủ say.

Nhưng có người lại thảm rồi, dựng lên một cái ‘lều nhỏ’, không thể ngủ được.

Ông trời nhất định đang tra tấn hắn! Nhất định là như vậy!

Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn tay ôm Úc Phi Tuyết vào lòng, cơ thể trong suốt sáng bóng của nàng, dưới ánh lửa dưới nhiễm một tầng đỏ sẫm, cái yếm xinh đẹp trước ngực của nàng giúp cho làn da càng thêm trắng mịn, hấp dẫn người ta đến cực điểm. Nàng sau khi ngủ say, thanh nhã như thủy tiên, ngoan ngoãn co tròn trong lòng hắn, thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu thoải mái.

Chống đỡ cổ độc đã tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn, cơ thể suy yếu bây giờ lại đối mặt với “mỹ thực”, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đúng là đau khổ mà!

Đợi một chút!

Lãnh Dịch Hạo đột nhiên kinh ngạc! Chỉ có thể nhìn!

Đúng vậy, lúc này sau khi tỉnh lại, hắn lại có thể nhìn thấy !

Điều này làm sao có thể! Bọn họ còn không tìm thấy Linh Diên Hủy, hắn lại có thể nhìn thấy !

Lãnh Dịch Hạo cúi đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người đang ngủ say trong lòng.

Ánh mắt của hắ lại có thể không trị mà khỏi! Đây là một tình huống trước kia chưa từng có, chẳng lẽ bởi vì hắn vừa mới ngâm mình trong hồ băng, ngược lại lại giúp ích cho việc giải cổ độc của hắn ? Bây giờ hắn chỉ mới phỏng đoán, nhưng cuối cùng hắn sẽ điều tra rõ nguyên nhân.

Không cần biết là thế nào, bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy được. Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng đã kết thúc rồi!

Tay hắn chạm tới sợi dây màu đỏ sau lưng Úc Phi Tuyết, vì thế dùng lực một chút, cái yếm màu đỏ liền rơi xuống dưới, tay kia thì chỉ cần tận dụng lợi thế một chút, hai đóa mai hồng trước ngực liền sống động hiện ra.

Lãnh Dịch Hạo cười khổ vươn tay vuốt ve hai đóa hồng mai dụ dỗ người kia, chỉ có thể nhìn, không thể ăn.

Lúc Úc Phi Tuyết tỉnh lại, Lãnh Dịch Hạo vẫn tỉnh. Chỉ là có hai đôi mắt thâm quầng nhiều hơn trước.

“A Hạo! Ngươi tỉnh rồi!” – Úc Phi Tuyết cảm giác được Lãnh Dịch Hạo bên cạnh không còn lạnh nữa, cơ thể nóng hầm hập của hắn tỏa ra hương vị làm cho nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng. Úc Phi Tuyết bị vui sướng làm choáng váng đầu óc hoàn toàn không ý thức được bọn họ giờ phút này gần như khỏa thân ôm lấy nhau.

“A Hạo, mắt của ngươi làm sao vậy ?” – Úc Phi Tuyết nhìn hai đôi mắt đen như cái óng khói của Lãnh Dịch Hạo, tò mò sờ tay vào.

“Trúng độc rồi.” – Lãnh Dịch Hạo nghiêng đầu đi, tránh tay Úc Phi Tuyết, vô cùng uất ức trả lời.

Rõ ràng trước đây chính là người mình ghét, rõ ràng chính là người dùng để tiêu khiển, bây giờ vì nàng mà trắng một đêm không ngủ, không phải trúng độc thì có thể là cái gì. Là cổ độc, cũng là độc Xuân Nhật Ngưng Hương Tán !

“Chúng ta lập tức đi lấy Linh Diên Hủy!” – Úc Phi Tuyết xoay người đứng dậy, lại phát hiện cái yếm trước ngực mình rơi xuống trong lòng Lãnh Dịch Hạo.

“A!” – Úc Phi Tuyết sợ hãi kêu một tiếng, kéo chăn che đi cơ thể mình.

“Làm sao vậy ?” – con sói nằm trên mặt đất rất vô tội hỏi dê con.

Úc Phi Tuyết lấy tay quơ quơ trước mặt Lãnh Dịch Hạo, không có gì khác. May quá, mắt hắn không nhìn thấy, nếu không nàng còn tưởng rằng hắn cố ý !

“Không có gì!” – Úc Phi Tuyết thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái mặc quần áo trước mặt Lãnh Dịch Hạo.

Lãnh Dịch Hạo không chớp mắt lấy một cái, không rời mắt nhìn Úc Phi Tuyết lấy quần áo dày che đi cơ thể trơn bóng như ngọc của mình, bất lực cười khổ. Cách tiểu nha đầu này giày vò người khác thật đúng là giỏi!

Tiểu nha đầu, nếu không phải sợ hàn độc sẽ có ảnh hưởng với nàng, chuyện đầu tiên sau khi ta khôi phục thể lực chính là ăn nàng!

Nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút đồ ăn Tần Thế Viễn để lại, hai người lại xuất phát. Có bản đồ của Tần Thế Viễn, tìm đồ lại càng thuận tiện hơn.

Úc Phi Tuyết nhanh chóng tìm được Linh Diên Hủy và cỏ nhỏ. Nửa ngày ở trong động điều chế dược.

“Lại đây, mau uống đi !” – Úc Phi Tuyết mang dược đưa đến tay Lãnh Dịch Hạo.

Lãnh Dịch Hạo vẫn đang nghịch Linh Diên Hủy còn thừa. Bông hoa nhỏ bốn cánh màu sắc khác nhua này, ở trong tuyết cực kỳ bắt mắt, chỉ là một bông hoa nhỏ như vậy lại có thể chống đỡ cổ độc, thật sự là như vậy sao ? Vậy hắn mang thêm mấy bông nữa về.

“Nghĩ cái gì vậy ?” – Hắn không nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào hoa làm cái gì!

Lãnh Dịch Hạo ngẩng đầu mỉm cười, Úc Phi Tuyết lại giật mình. Nụ cười này còn chói mắt hơn ánh mặt trời ló lên sau cơn bão tuyết.

Lãnh Dịch Hạo cũng không thấy tò mò chút nào với sức hấp dẫn của bản thân, tiếp nhận cái bát một hơi uống cạn.

Đối với ý tưởng Lãnh Dịch Hạo kiên trì chọn thêm mấy bụi Linh Diên Hủy, Úc Phi Tuyết cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là linh hoa, thế gian ít người biết. Cũng là thuốc dẫn trị liệu cổ độc tốt nhất. Hắn đại khái sợ sau này sẽ dùng đến nó, cho nên hái thêm một ít. Dù sao có cách bảo vệ hoa đặc biệt của nàng, loại hoa này còn có thể lưu giữ một tháng. Hẳn là cũng đủ cho bọn họ mang về vương phủ .

Úc Phi Tuyết lại không nghĩ tới, sau khi trở lại vương phủ, trở lại Ấp thành mà nàng mong nhớ, lại sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến mức, đủ để thay đổi vận mệnh sau này của nàng!