Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 1: Hôn lễ thịnh thế




Trên trục đường chính trong kinh thành, hàng ngàn người đổ xô ra đường, đèn lồng màu đỏ treo đầy cả phố giống như những đốm lửa giữa trưa hè nóng bức, khiến cả một khu phố đều nhuốm màu hạnh phúc.

Cổ nhạc linh đình, mọi người đều đắm chìm vào bên trong không khí vui mừng.

Người dân đi lại tấp nập hai bên ngã tư đường, mọi người đều nín thở đón chờ đoàn đón dâu.

Hôm nay là ngay vui lớn nhất của Cao Trung quốc trong gần hai mươi năm qua!

Ngẫm cũng phải, vị nhiếp chính vương trẻ tuổi đầy hức hẹn của Cao Trung quốc lại kết duyên cùng con gái độc nhất của vị đại tướng quân nắm trong tay phân nửa binh quyền của quốc gia thì sao lại không lớn được chứ!?

Đoàn đón dâu đi thẳng về một hướng, chú rể anh tuấn mặc cẩm bào lửa đỏ cưỡi một con ngựa đen oai hùng, hiên ngang dẫn đầu đoàn đón dâu thong thả đi về phía trước.

Khuôn mặt của Long Ngọc luôn nở nụ cười, tuấn nhan ngày thường ít nói ít cười bởi vì nụ cười này mà nhu hòa hơn chút ít, càng thêm tuấn lãng tỏa sáng.

Nhưng nếu nhìn kĩ người ta sẽ thấy trong đôi mắt sâu hun hút kia không hề có chút ý cười nào, ánh mắt kia lạnh nhạt như thể hôm nay hắn không phải là nhân vật chính mà chỉ đơn giản là một người qua đường.

Ở trên một tòa lầu cao phía xa xa, hai bóng dáng một trắng một đỏ yên lặng đứng ở đó, ánh mắt dán chặt vào đội ngũ đón dâu dài đằng đặc kia, ai cũng không mở miệng.

Thời gian trôi qua giống như đã qua một thế kỉ vậy, mị nhãn của nam tử áo đỏ xinh đẹp đảo qua Long Ngọc đang dẫn đầu, lại nhìn về phía cài kiệu hoa tám người khiên ở phía trung tâm của đoàn người, khóe mắt tràn đầy ưu thương khiến khuôn mặt hắn càng thêm yêu dã, hòa lẫn cùng với bộ hồng y mà hắn đang mặc.

Bạc môi gợi lên thành một độ cong xinh đẹp mị hoặc, nam tử hồng y tà mị nói, “Ha ha, hay là bây giờ ta lấy thập dặm túy mà ngươi mới chế tạo làm thì nghiêm một chút nhỉ, không biết hiệu quả của nó ra sao đây.”

Đôi mắt hoa đào tà mị lóe lên một tia nóng lòng muốn thử, ha ha, thập dặm túy, cái tên này thật mê người!

Thập dặm túy, say mười dặm...

Sống mơ mơ màng màng.

Say sưa trong mọng đẹp tới chết, một cái chết rất tự nhiên.

Tử thi đầy đất mười dặm đường!

Ha ha, cảnh tượng như thế thật hoành tráng.

Nam tử áo trắng tuấn mĩ như trích tiên, sắc mặt lạnh lùng như u tuyền giữa đêm khuya, bên trong con ngươi đạm mạc không hề có một chút cảm xúc, chỉ thờ ơ liếc mắt về phía chiếc bình sứ không biết từ khi nào đã nằm trong tay nam tử hồng y, “Ngươi sẽ chết rất thảm“.

Nói xong, nam tử áo trắng liền xoay người rời đi.

Vạt áo trắng lạnh lùng phất phơ trong gió, hoàn toàn đối lập với khung cảnh náo nhiệt trên đường, giống như tất cả náo nhiệt kia không hề liên quan tới hắn, cũng không làm hắn chú ý chút nào.

”Ha ha a...” nam tử hồng y nghe được đáp án của nam tử áo trắng thì cười đến run rẩy hết cả người.

Tiếng cười kia rõ ràng vui sướng như thế, dung nhan kia rõ ràng yêu dã đến thế, nhưng lại toát lên một tia bất đắc dĩ, không cam lòng cùng ai oán.

Đúng vậy, cuối cùng thì người chết thảm nhất chính là hắn!

Phá hủy đại hôn của nàng tuy có thể kéo theo hàng ngàn người làm đệm lưng cho hắn, bề ngoài thì coi như hắn lời, nhưng thực tế thì hắn sẽ là người chết thảm nhất!

Thi thề mười dặm, chết đi bên trong mộng đẹp, còn hắn thì chết bên trong ác mộng.

Thân anh hồng sắc kia giồng như một tia sáng đỏ xẹt qua, nháy mắt biến mất trong hư không.

Trên tầng lầu kia ngoại trừ trên bàn còn hai ly trà nghi ngút khói thì trống rỗng không còn cái gì.

Giống như hai người kia chưa từng xuất hiện.

Nam tử mị hoặc như yêu tinh là nam tử lạnh lùng như trích tiên kia tựa như ảo ảnh tan vào hư vô.

*

Mãi tới khuya thì mọi thứ lễ nghi rườm rà mới kết thúc.

Long Ngọc đã có chút men say, đi sau hắn là vài vị đại thần cùng ca ca đáng kính của hắn- hoàng đế của Cao Trung quốc Long Cẩn cùng nhau hộ tống chú rể về tân phòng.

”Sao vậy? Muốn động phòng chung với bổn vương sao?” Long Ngọc dừng chân trước của tân phòng, con ngươi đen nhiễm phải men say có chút mơ hồ, mê ly, tuấn nhan kiên nghị vì rượu cũng đỏ ửng mê người. Điều này khiến uy nghiêm thường ngày của hắn giảm đi một chút, lại thêm một phần nhu hòa.