Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 12




Lời này vừa nói ra, đừng nói Cổ Lang kinh hãi, Hạ Lệnh Mị đều sợ ngây người. Trong nháy mắt, cả căn phòng im ắng lạ thường.

Đầu ngón tay của Cổ Lang run run chỉ Uông Vân Phong, lại chuyển tới trên người Hạ Lệnh Mị, không thể tin mà cà lăm: "Ngươi, các người..." Nếu thật là vợ chồng, Hạ Lệnh Mị ngươi lại chải búi tóc thiếu nữ? Nếu là vợ chồng, Uông đại nhân ngươi sao có thể dung túng cho phu nhân của mình ở ngoại tùy ý hành tẩu, còn ở người ở bên ngoài phủ đệ?

"Uông đại nhân, " Hạ Lệnh Mị nghiến răng nghiến lợi, "Đội nón xanh mùi vị như thế nào?”

Ngược lại Cổ Lang hít một hơi, lại trừng mắt về phía Uông Vân Phong, quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới qua lại mấy lần, cuối cùng tầm mắt đã rơi vào trên bảo thạch nạm vàng của quan trên ở đối phương. Cảnh sắc tươi đẹp đầu hạ từ cửa sổ chạm khắc chiếu vào, bảo thạch phát ra ánh sáng chói, lúc màu đỏ lúc là màu xanh.

Nếu như Uông đại nhân thật sự đội nón xanh, như vậy Cổ Lang hắn có phải là...

Lúc này, chẳng những Cổ Lang hít khí lạnh, còn đổ mồ hôi lạnh. Hạ Lệnh Mị ngươi là tai họa, hồng nhan họa thủy, sấm đánh không chết Yêu Tinh.

Uông đại nhân thấy phản ứng của Cổ Lang rất hài lòng. Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy, bất luận là người đàn ông nào cũng không cho phép muốn nương tử của hắn. Hạ Lệnh Mị là Uông Vân Phong, điều này không cần nghi ngờ.

Hắn rất có độ lượng vỗ mu bàn tay Hạ Lệnh Mị: "Vi phu biết được ngươi còn đang tức ta đối với ngươi không bảo vệ tốt, " Hạ Lệnh Mị giật mình, Uông Vân Phong càng thêm hối tiếc: "Cũng quên tâm ý của ngươi, đối với ngươi hiểu lầm rất nhiều. Lúc ấy chúng ta đều còn trẻ, tính tình kiêu căng, không cho phép thua kém một chút nào, cho để ngươi bị ủy khuất. Hiện tại, vi phu cũng biết sai rồi, cũng thận trọng đi đến lão Thái Sơn nói xin lỗi, cũng hứa hẹn sau này yêu ngươi, không phụ ngươi."

Hạ Lệnh Mị hồ nghi. Hắn cho là phải xin lỗi cha mẹ mình, nhưng cái gì đã hứa hẹn rồi sao? Nàng sao lại không biết?

Uông Vân Phong dùng cánh tay bị thương nặng nắm lấy lòng bàn tay của nàng, trước nay chưa từng có mềm mại: "Những ngày này, ngươi đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng, giữa phu thê tức giận nhiều cũng nên tiêu tan." Hắn ngửa đầu nhìn nàng, "Bên đường hoa nở, nhưng chậm rãi mà về."

Như vậy nét mặt, Hạ Lệnh Mị chỉ ở cực kỳ lâu trước kia ra mắt.

Khi đó, hắn là thiếu niên dịu dàng như ngọc. Đứng ở dưới cây hoa đào nở khi xuân về, hái được một nụ hoa đào chớm nở, mỉm cười đưa đến thiếu nữ trước mặt. Giữa long mày nhíu chặt, khóe miệng mềm mại khiến tâm trí Hạ Lệnh Mị đứng ở xa hướng về. Nàng thề, nhất định phải tìm được hắn.

Nhưng mà, lập gia đình ba năm, ở dưới vô số lạnh lùng cùng thương tổn nàng mới không thể không thừa nhận, nàng không thể tranh giành được trái tim của Uông Vân Phong, đoạt không được.

Nhắm mắt, Hạ Lệnh Mị đợi đến một lúc tiêu tan, trong lòng lại một lần nữa yên lặng.

Cổ Lang chỉ thấy thần sắc Hạ Lệnh Mị từ thẫn thờ đến sôi nổi lại chuyển tới lạnh như băng, thầm kêu một tiếng không tốt, liên tục rút lui hai bước, liền nhìn thấy thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Hạ Lệnh Mị dễ dàng bước tơi tàn phá vạt áo Uông Vân Phong, hé nửa mí mắt, như con sư tử cái nhìn chằm chằm vào con mồi: "Uông đại nhân, thanh danh của ta hỏng rồi khiến cho ngươi cao hứng sao?"

Uông Vân Phong không có mở miệng, Cổ Lang cười khô: "Đúng đấy, Uông đại nhân, làm người muốn phúc sau này. Thanh danh Hạ cô nương cũng không thể để ngươi tùy ý phá hổng."

Uông Vân Phong quay đầu, lặng lẽ cảnh cáo: Câm miệng.

"Hay là ngươi cảm thấy giả tạo nhân duyên của ta, là có thể để cho ta cả đời đều làm khuê nữ, không cách nào xuất giá?"

Cổ Lang cười to: "Đúng đấy, Hạ cô nương mềm mại uyển chuyển, hiền lương thục đức, chỉ cần con mắt đàn ông có chút nhìn cũng sẽ không bởi vì người bên ngoài một câu vu tội thì dễ dàng từ bỏ nàng."

Hạ Lệnh Mị quay đầu, suy nghĩ trọng lượng của người đàn ông: Ta như vậy còn mềm mại uyển chuyển?

Hai tay Cổ Lang theo bản năng ngăn cản trước người: "Các ngươi đã không là vợ chồng, như vậy, Hạ cô nương, ngươi có nguyện ý hay không ta sẽ đem phẩm vật đến chổ nhạc phụ tương lại một lần nữa? Dinh phủ ở nơi nào? Ta..."

Uông Vân Phong chịu hết nổi hét to: "Cút!"

Thế là, Quyển Thư một lòng trung thành nâng tay áo, một tay ấn lấy đầu Cổ Lang, một tay kéo gãy hai cánh tay của hắn, một cước lại đá vào mông đít đối phương, để cho hắn danh chính ngôn thuận, lăn.

"Lệnh Mị, thả ta xuống." Uông Vân Phong níu lấy vạt áo cảu mình ở cổ tay, "Ta hiện tại rất tức giận, không muốn làm ngươi bị thương."

"HEAA..., Uông đại nhân khẩu khí thật lớn." Chỉ bằng vừa rồi câu nói, Hạ Lệnh Mị còn muốn lại đánh hắn một chút. Hắn thật oách, lại còn nói hắn rất tức giận.

"Ta từng nói, cổ lang không phải là phu quân của ngươi." Hắn dừng một chút, "Hắn cũng không phải là người chúng ta muốn tìm."

"Ta không biết ngươi nói cái gì." Hạ Lệnh Mị nhẹ buông tay, Uông Vân Phong ngã ngồi trở về.

"Đêm qua người ám sát ta không phải là thủ hạ của Cổ Lang. Cổ Lang vốn chỉ là một Huyện Lệnh Lục Phẩm, vinh quang Ngũ Phẩm dựa vào không phải là chiến tích, mà là nhân mạch Hoa gia. Hắn cùng với Hoa gia này có một chút quan hệ, còn chưa liên lụy tới đại sự triều đình." Uông Vân Phong móc ra một khối ngọc bội. Thân ngọc xanh biếc, đối với ánh sáng chiếu qua, có thể nhìn thấy được phía trên mặt điêu khắc chữ cổ, chạm trổ tinh xảo, ấm áp trong suốt.

Uông Vân Phong nói khẽ: "Đây là lấy được từ tay của một kẻ say xỉn, ngươi nhìn xem có thấy quen không?."

Hạ Lệnh Mị là cô gái chuyên đánh giá mấy chuyện này, từ nhỏ sờ qua ngọc so với đồ ăn muối còn nhiều hơn, không cần nhìn kỹ cũng đã nói ra: "Bắc Định Thành Cổ gia, " nàng suy tư, sắc mặt biến đổi lớn: "Cổ Tôn Tụy. Nàng không phải đã chết rồi sao?"

Cổ Tôn Tụy, tên nhị tiểu thư của Cổ gia được xếp cao trong hoàng thành. Từ khôn vặt lanh lợi, cầm kỳ thư họa, ca múa tài nghệ mọi thứ đều thong thạo, trên đời lúc đó cùng với đương kim hoàng hậu nương nương Hạ Lệnh Thù được xưng là hai viên ngọc ở Hoàng Thành. Như vậy một cô gái tài mạo song toàn, cuối cùng bởi vì giết tỷ trả thù, với năm đó bè phái mưu của Đại hoàng tử đồ bí mật cung biến, cuối cùng chết bởi dưới loạn đao.

Cổ gia với Hạ gia, là kẻ thù truyền kiếp.

Uông Vân Phong không đáp lời, chỉ lấy qua vật kia: "Việc này không thể so sánh tầm thường, ngươi đừng liên lụy vào. Những ngày này đừng đi lung tung, lại càng không được rời khỏi phủ nửa bước." Ngược với giọng điệu thương lượng trước đó, đổi thành tin tưởng chân thành. Nghĩ, vừa cười nói: "Đêm qua cám ơn ngươi đã cứu ta."

Sắc mặt Hạ Lệnh Mị xanh trắng giao nhau, hừ được một tiếng, khuỷu tay mạnh đánh tới ngực Uông Vân Phong: "Cứu ngươi chỉ là thuận tay. Sớm biết thế ngươi hôm nay sẽ hồ ngôn loạn ngữ đối với Cổ Lang, ta nên đợi cho ngươi bị những người kia đánh chết sau bắt nữa phạm nhân thẩm vấn."

Uông Vân Phong cười cay đắng: "Ngươi thật sự muốn ta chết như thế?"

"Đúng." Hạ Lệnh Mị nói, coi như không thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương trong mắt, "Ta từng nói, ta hận ngươi."

Trong miệng mặc dù nói hận, rốt cuộc nàng cũng biết sự tình nặng nhẹ, không có nói nữa liền rời đi, cũng không đi ra ngoài chơi, do đó ở lại trong Uông phủ.

Uông Vân Phong ngoại thương rất nặng, cũng may cam lòng cho tốn hao bạc mua thuốc, qua nửa tháng vết thương trên người giảm. Rõ ràng có thể rời giường, hắn lại cứ ở trên giường, mỗi ngày mong ngóng trông chờ chờ Hạ Lệnh Mị đến nhìn.

Hạ Lệnh Mị trong miệng cường ngạnh, trong lòng rốt cuộc vẫn là lo lắng thương thế của hắn, mỗi ngày chờ nha hoàn nấu thuốc, thì không chút do dự để vào bên trong nhiều nhân hạt sen. Một lần bất cẩn, tay run lên, liền đem nữa túi tim sen đổ vào trong ấm sắc thuốc, suýt chút nữa lấp đầy ấm . Cảm kích bọn hạ nhân mỗi lần nhìn lông mày Uông Vân Phong nhăn lại cố gắng uống hết chén thuốc, đều hận không thể thay hắn đi nôn mửa một lần.

Này vốn dĩ chẳng phải thuốc, mà là hoàng liên thủy.

Lúc Hạ Lệnh Mị bưng cái chén không, mặt tựa như băng liền lộ ra nụ cười tủm tĩm, vỗ bả vai của đối phương: "Rất tốt, ngươi vẫn là Uông công tử trong ký ức của ta uống được thuốc đắng

Một câu ca ngợi như thế, Uông Vân Phong thì hận không thể mắc bệnh mỗi ngày.

Ở đây nửa tháng, Cổ lang cơ hồ là đến Uông phủ đưa tin mỗi ngày.

Sáng sớm Uông Vân Phong vừa rời khỏi, lúc Hạ Lệnh Mị đang thay đổi xiêm y chuẩn bị tập võ, thì Cổ Lang gõ cửa đến đây, nói ra cho oai thưởng thức tư thế hiên ngang oai hùng Hạ cô nương; đến buổi trưa, cơm trưa của Hạ Lệnh Mị mới vừa bưng lên bàn, Cổ Lang đã có da mặt dầy nói đến xin cơm; đến hoàng hôn, Cổ đại nhân ra nha môn liền chạy về phía Uông gia, đối với Hạ Lệnh Mị nói không hết tương tư, lời nói vô cùng mềm mỏng. Hận bệnh tình của Uông Vân Phong tăng them vài phần, đại phu chỉ nói nóng tính quá cao.

Bạch Nghiên giải thích với Quyển Thư: "Nóng tính, thì ra lòng đố kị trong tục ngữ. Lão gia nhà chúng ta thật ra là ông chồng ghen ghét."

Quyển Thư gật đầu: "Ghen ghét không được, sẽ bị nghỉ ngơi."

Hắc Tử ngồi ở trên nóc nhà hừ lạnh: "Lão gia của nhà ngươi sớm đã bị cô nương bỏ rồi.”

Bạch Khỏa nhảy nhót tung tăng trong sân, chỉ vào Hắc Tử: "Ngươi dám ghen ghét, ta liền bỏ ngươi."

Hắc Tử: "Cút!"

Quyển Thư ôm lấy Bạch Nghiên: "Hắc huynh đệ thật hung dữ."

Bạch Nghiên lại ôm lấy Quyển Thư: "Không sao, ngươi đối xấu với ta đi nữa ta cũng sẽ không bỏ ngươi.”

Hắc Tử: Các người đều cút đi (#‵′ )

Trong Uông phủ mỗi ngày đón tiếp phần đông đều là quan viên đến an ủi, quan nhỏ tép riu ngược lại có thể không thấy, quan viên có thực quyền cùng liên lụy rất sâu với tử đệ Bắc Định Thành lại không thể ngăn cản, những quà tặng này giống như nước chảy về Uông gia. Uông Vân Phong là Ngự sử, sợ nhất là bị người ta thiết kế hãm hại. Mỗi ngày thấy người, còn muốn nghe Quyển Thư đọc danh sách quà tặng, vượt mức đều phải trả lại bên ngoài, làm một hình tượng quan liêm giữ mình trong sạch. Ngầm hiếu kính, trong sổ sách nhìn ko ra chút dấu vết nào. Uông Vân Phong cố tình để Hạ Lệnh Mị quản lý hậu viên một lần nửa, mang theo bệnh để bắt nàng đi lo liệu những chuyện có qua có lại này, Hạ Lệnh Mị sớm đã có phòng bị. Mỗi ngày ngoại trừ đúng giờ xác định địa điểm nhìn thấy Cổ Lang bên ngoài, những lúc khác nàng đều ở cùng hòa thượng uống rượu.

Hòa thượng này không là ai khác, chính là kẻ say rượu bị Uông Vân Phong bắt cóc ngày đó.

Kẻ say rượu cùng Hạ Lệnh Mị không đánh nhau thì không quen biết, trêu chọc vô cùng vui vẻ, khối ngọc bội này chính là hắn ta lấy ra. Trong ba người, thì hắn có chút danh tiếng trên giang hồ, xưng là Tửu Quỷ, không rượu không vui, uống rượu là say, say đi nằm ngủ, ngủ vẫn là hé mắt ngủ.

Hạ Lệnh Mị bên ngoài hành tẩu nhiều năm, rất là biết cách giao tiếp với người giang hồ, không bao lâu thì với Tửu Quỷ kia xưng huynh gọi đệ. Tửu quỷ cũng rõ ràng linh hoạt, biết sẽ nói tất cả, ngày đó ra ám lao yêu cầu đại phu xem ngón chân, lại tắm rửa, lại cạo đầu cạo mặt, xong rồi gọi người mua được một bộ đồ của nhà sư, mang theo một dạ minh châu ngồi ở trong hậu viện cùng Hạ Lệnh Mị cụng rượu.

Rượu không phải hắn mua, Hạ Lệnh Mị càng không đi mua, là hai người bọn họ cùng đi trộm hầm rượu Uông phủ, không có người biết. Người biết cũng sẽ không nói, ví dụ như Hắc Tử ╮ (╯▽╰ )╭.

Uông Vân Phong xin Hạ Lệnh Mị hỗ trợ, nàng đều không đếm xỉa Cổ Lang dỗ ngon dỗ ngọt, hay là tại say nằm bụi hoa với Tửu Quỷ đánh nhau cụng rượu, bề bộn nhiều việc,ai nha, bận quá rồi.

Có lẽ, ông trời cảm thấy Uông đại nhân vận rủi còn chưa đủ, trong lúc hắn bệnh nặng nằm trên giường, Uông phủ lại tiếp một vị khách không mời mà đến

"Hai đồng."

"Bắc Phong."

"Bảy cái."

"Ai nha, ta hồ rồi." Một vị khách không mời mà đến cười đến gian trá, "Các vị, dựa theo ước định, người thua phải đáp ứng Doanh Gia một chuyện."

Hạ Lệnh Mị cười khúc khích nhấc lên một tấm bảng: "Nói đi, chỉ cần không bắt lão nương bán mình."

Tửu Quỷ: "Đừng khiến lão tử kiêng rượu."

Hắc Tử: "Ta không cùng Tiểu Bạch lăn trên giường."

Khách không mời mà đến vỗ mạnh lên bàn: "Tối nay chúng ta cùng đi hái hoa!" Được, vị này đúng là hợp với người trước đây của Uông Vân Phong, đại danh đỉnh đỉnh hái hoa tặc —— Trang Sinh, Trang đại hiệp.

Giờ khắc này, Uông Vân Phong chống cây gậy đứng dưới ánh mặt trời đáy lòng lệ rơi đầy mặt, hận không thể nói: Lệnh Mị, ngươi tới chỗ ta hái hoa đi.

Đương nhiên, ngoài mặt, hắn vẫn là ra vẻ đạo mạo, ra vẻ người sống mặt cương thi.