Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 50




Thời điểm rời khỏi quán rượu, đèn hoa rực rỡ đã được thắp lên. Ở ngã tư chợ rộn ràng náo nhiệt, người đến người đi.

Hoàng đế không muốn ngồi xe ngựa, khó có thể xuất môn một chuyến, hắn thực sự không có đủ kiên nhẫn cho những loại trói buộc, cũng không quản cấm vệ quân quan tâm như thế nào, chính mình leo lên con ngựa trắng, thuận tiện bế Thái tử lên ngựa, để hắn ngồi trước ngực, cẩn thận bảo hộ hắn.

Khi làm động tác này, hắn nhìn thấy khóe mắt Uông Vân Phong dự tợn. Không phải là con trai ruột sao! Uông Vân Phong hắn sớm hay muộn một ngày nào đó cũng sẽ có nhi tử ôm vào ngự, đắc chí cái gì chứ.

Hoàng đế nhếch cầm dưới, khẽ cười nói: “Kỳ thực hỗn tiểu tử không họ Uông cũng tốt. Tiếu bối Hạ gia, cùng vợ con ta cãi nhau đó là nhóm đường huynh đệ cùng chơi đùa ồn ào, thay đổi họ khác, còn không có phần vinh hạnh đặc biệt này đâu.” Nói xong, còn sờ đầu Thái tử: “Hắn nếu họ Uông, khó tránh khỏi dính phải bản tính gian manh của bọn quan văn các ngươi. Tâm bất chính, làm người không thành, còn võ nghệ cao cường chính là vị quan được ưu ái, có thể bảo vệ quốc gia, trấn quốc tướng quân, cũng có thể làm loạn triều cương họa quốc gian nhân. Uông Ngự Sử, ngươi muốn hắn đi đường nào?”

Uông Vân Phong nén giận.

Thâm ý lần này của Hoàng đế, nói trắng ra là cho Thái tử một lợi thế. Hạ gia là nhà ngoại của Thái tử, tiểu bối Hạ gia về sau tự nhiên chính là quân cờ trong tay Thái tử. Quan văn là trắng, ngũ quan là đen. Hạ gia tuy trong tay có ảnh vệ, nhưng đều dùng để bảo vệ người trong nhà, không nguy hại đến chút xíu hoàng quyền.

Phần đông quan văn Hạ gia, thân cư có vị trí cao rất ít, đây là đại tộc thế gia tự mình bảo vệ chi đạo. Nhiều người địa vị cao, tâm tư liền hỗn tạp, sẽ uy hiếp lực của gia tộc. Cho dù là quan viên dưới tam phẩm, đó cũng là người đỉnh hai, nên đặt ở chỗ địa phương, không nên quá giới hạn. Tựa như một gốc cây đại thụ, nó không nhất định là cao nhất, nhưng phải sum xuê, cành là duỗi ra rộng khắp, đã chịu nhiều mưa gió nhất. Ở trong rừng xanh um tươi tốt, mắt người đầu tiên sẽ không đế ý tới, mắt thứ hai, thứ ba đều sẽ chú ý tới.

Quan văn là lá cây, võ quan chính là nhánh cây đại thụ. Nhánh cây ít, nhưng tráng kiện, bám sâu vững vàng, rắc rối khó gỡ làm cho người ta khó có thể trừ tận gốc. Thời điểm mỗi khi gặp phải mưa to gió lớn, mặc kệ lá cây bị đánh tán bao nhiêu, chỉ cần đương sự bất động, cây này như cũ có thể sống. Ngũ gia Hạ gia Hạ Tường Dân chính là thân cây quan trọng nhất của Hạ gia, quan nhất phẩm đại tướng quân cũng không ở trong triều đình, phái đi trú đóng bờ biển, khống chế một phần ba binh quyền Hải Binh, đại khái cũng ổn định căn cơ của Hạ gia.

Trưởng bối Hạ gia có văn có võ, trong văn học có nhiều tiểu bối xuất chúng có rất nhiều đứa nhỏ, nhưng nổi tiếng võ nghệ thì rất ít. Tam phòng Hạ gia đã xuất giá Hạ Lệnh Mị có nhi tử coi như có một người, có đứa nhỏ đi nữa thì cũng là hạng người bình thường.

Hai vị ca ca của Thái tử sớm đã hiểu rõ uy hiếp của Thái tử, từ sớm đã lôi kéo không ít sức lực của võ tướng, Nhị Hoàng tử thì tự mình huấn luyện quân đội, nói là về sau vì Thái tử đệ đệ bảo vệ ranh giới. Lời hay thì ai cũng thích nghe, nhưng Hoàng đế lại không tin tưởng. Hoàng đế cần là một người không uy hiếp địa vị của Thái tử, thay Thái tử nắm lấy binh quyền. Ngươi như vậy chỉ có thể chính mình bồi dưỡng, cũng có thể theo phía sau Thái tử trong lúc đó lạm quyền một chút. Thật sự không được, khiến cho quan văn Hạ gia đứng đầu, đối lập với Hạ gia trong đó chọn một người làm quan võ làm đầu đàn, duy trì cân bằng.

Nào biết được rằng, nửa đường từ trên trời rơi xuống dã tiểu báo như Hạ Phân. Không sợ trời không sợ đất, khó được là tuổi còn nhỏ, tính tình còn chưa được mài dũa. Thái tử nếu thuần phục được thú vật này, toàn lực của Hạ Phân sẽ dâng cho Thái tử, thay Thái tử loại bỏ hết mọi chướng ngại. Hạ Phân, chính là dã thú hung mãnh ngồi bên chân Thái tử. Thời điểm sử dụng, có thể cho dã thú cắn chết con mồi, không phải thời điểm, giết dã thú ăn thịt cũng không cần phí sức lực của người nào.

Hoàng đế nghĩ đến lâu dài, Uông Vân Phong suy nghĩ là tính mạng của Hạ Phân.

Hoàng đế nói lần này đã muốn bố thí ân huệ, làm cho Uông Vân Phong buông tha cho thân phận con trai trưởng của Hạ Phân, vì Hạ Phân vinh hoa phú quý ngày sau trải ra muôn ngàn cánh hoa rực rỡ. Hoặc là, cố ý muốn Hạ Phân trở thành con trai của Uông Vân Phong cũng được. Chỉ là, Hoàng đế sẽ không để hắn trở thành con cờ trong tay của những hoàng tử khác, uy hiếp ngôi vị Hoàng đế. Một khi Uông gia có bất kì vọng niệm, Hoàng đế không quan tâm, tự tay thay Thái tử bình ổn chướng ngại vật, khiến Hạ Phân trở thành vật hy sinh dưới hoàng quyền thay đổi.

Cái này chính là thoa một ít mật ong lên đao nhọn, để ngang trước cổ trước mặt Uông Vân Phong, hỏi hắn:  ngươi là muốn nhi tử nhận tổ quy tông, cuối cùng bị mất mạng, hay là muốn hắn bình an cả đời phủ sạch không một chút quan hệ với Uông gia?

Uông Vân Phong rất muốn lớn tiếng tuyên bố: hắn là con trai của Uông Vân Phong ta!

Nhưng mà, vào giờ phút này, Uông Vân Phong cánh môi khép mở mấy lần, nuốt hai chữ “nhi tử” nặng như nghìn vàng vào trong bụng.

Con ngựa trắng lộc cộc đã đi xa, mang trên lưng nó áp lực vô hình dần dần tản đi.

Uông Vân Phong vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới giật mình tỉnh lại, trong hai mắt vô thần, chỉ cảm thấy tay chân đều chết lặng, trên lưng đã ướt mảng lớn mồ hôi.

Sắc mặt hắn tái nhợt, vừa mới nâng bước chân thiếu chút nữa cả người quỵ xuống.

Đau quá!

Hắn chưa bao giờ biết, người có thể đau đến thế này, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một mạch máy, mỗi một cơ bắp, thậm chí nội tạng bên trong đang trở mình khuấy đảo, làm cho hắn nôn ra một búng máu.

Hắn chống đỡ tại cửa tiệm rượu, căn bản không có cách nào di chuyển. Trong tầm mắt không quan tâm đến người đến người đi, sẽ không ai đến hỏi nỗi thống khổ của hắn.

Hạ Lệnh Mị ở nhà chờ Uông Vân Phong đến mất hồn mất vía. Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, tựa hồ, trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Uông Vân Phong nâng lên mí mắt, một lúc sau mới thấy rõ người đối diện, cười khổ một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy nàng. Ôm nhanh như vậy, xương cốt gần như đều phải bóp nát. Hạ Lệnh Mị căn bản không biết, sau khi hắn đi ra ngoài thì gặp ai, xảy ra chuyện gì, nhưng là nhìn bộ dạng buồn của hắn không tiếng động, những lời giải thích đều không thể nói ra.

Uông Vân phong không phải là công tử thế gia chưa từng trải qua mưa gió, hắn về nhà trong lúc này cũng đã quẳng những câu hỏi cần hỏi sang một bên, trong lòng có quyết tâm. Chính là, quyết tâm kia không thể nói, trực giác hắn cảm thấy sẽ làm Hạ Lệnh Mị thương tâm.

Nhất định năm đó, nàng đã hao tổn tâm tư an bài tương lai của Hạ Phân. Tính tình nàng kiên cường quyết đoán, làm sao hiểu ý cam tâm tình nguyện tha thứ người bên ngoài quyết định sự sống còn của Hạ Phân. Chính là, một mình nàng phản kháng quá nhỏ, không thể lay động toàn bộ quyết định của Hạ gia.

“Nếu nàng vẫn như trước kia tin tưởng ta như vậy, sẽ không muốn can thiệp chuyện tình của Phân nhu. Hắn là trưởng tử của chúng ta, ta sẽ không để cho hắn lưu lạc bên ngoài chịu nhiều ủy khuất, cũng sẽ không để cho ngoại nhân an bài sự sống chết của hẳn.” Uông Vân Phong dừng một chút, nắm chặt hay tay nàng: “Ta sẽ bảo hộ hắn, đau thay hắn, dung túng tất cả của hắn, sẽ không để cho hắn đi qua con đường của ta.”

Quá khứ Uông Vân Phong là một hiếu tử. Mệnh lệnh cha mẹ chỉ là kim chỉ nam, cho hắn đi hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tay. Vì hắn giành được thanh danh tốt, đáng giá hy sinh vì người đối diện. Người nhà vì hắn an bài con đường bằng phẳng, vì hắn an bài thê tử thích hợp, thậm chí đối với tính cách cũng đắp nặn hết toàn lực, chính làUông Vân Phong tao nhã của bảy năm kia. Nhưng là, cũng là do cha mẹ can thiệp, làm cho hắn mất đi người mình yêu nhất, làm hắn khẩn cầu người đối diện chạy càng xa càng tốt, thẳng đến một lần nữa theo đuổi Hạ Lệnh Mị, gặp được Hạ Phân.

Hai mươi năm nhân sinh của hắn là một con rối, hắn hiểu được sự thống khổ thân bất do kỷ*, cho nên, hắn mới chấp nhất để Hạ Phân nhận tổ quy tông, hắn muốn cho nhi tử của mình thứ tốt nhất, tu do, làm cho con hắn có thể vô câu vô thúc** an bài cuộc đời của chính mình.

*thân bất do kỷ: 

**vô câu vô thúc

“Nhưng là, Phân nhi sẽ mang đến cho chàng…….”

“Sẽ không.” Uông Vân Phong cắt ngang lời nàng, trảm đinh tiệt thiết nói: “Một khi nhi tử của Uông Vân Phong ta gây ra lỗi lầm, vốn là nên để phụ thân thân sinh gánh vác, ta không oán không hối.”

Những lời này từ miệng nói ra, hắn phút chốc cảm thấy áp lực trên vai như giảm bớt: “Nàng là mẫu thân của hắn, hắm phạm vào lỗi lầm như vậy, nàng cũng có trách nhiệm. Nàng có thể danh chính ngôn thuận đánh hắn, mắng hắn, giáo huấn hắn, nàng có thể phạt hắn không cho phép ăn cơm, phạt hắn quỳ Từ Đường*, thậm chí có thể mang hắn đi nhận lỗi với người ta, những điều này nên do nàng, mẫu thân thân sinh làm mọi thứ.

*Từ Đường: nhà thờ tổ.

Nàng là mẫu thân của hắn, không phải nghĩa mẫu.

Nàng hẳn là để hắn ở trước mặt mọi người gọi nàng là “mẫu thân”, mà không phải vụng trộm tránh ở trong lòng oán giận, thời điểm dạy dỗ hắn nên người, thứ nhất là để hắn dập đầu, nghiêm khắc dạy bảo hắn không được tự đắc tự mãn, mà không phải nhìn nhi tử do mình vất vả sinh ra, đi cảm tạ người ngoài, thời điểm nhìn người khác giáo huấn nhi tử của nàng, rõ ràng là lòng còn đau hơn nhưng phải nhẫn nại. Hắn nếu cưới thê tử, muốn nàng ngồi trên cao đường, uống trà của hắn, thay hắn trông nom hậu biện. Mặc kệ con dâu có nhiều năng lực, con dâu có bao nhiêu ngang ngược, ngươi cũng có thể công khai yêu cầu nàng đứng ở bên cạnh nàng, xác lập quy củ, không cần lo lắng sẽ trở mặt thành thù với nhi tử. 

Bởi vì có hắn, nàng có thể ở giữa chúng tỷ muội mà hãnh diện, có thể kiêu ngạo vì hắn, vì hắn chia sẻ hết mọi cực khổ, trở thành người phía sau giúp hắn vượt qua nhân sinh khốn khổ. Tất cả, đều là mọi chuyện mà người mẫu thân như nàng nên làm, làm trách nhiệm của nàng…..”

Trong lòng Hạ Lệnh Mị phát run. Uông Vân Phong nói cho nàng biết hết những điều này, nàng cũng đã nghĩ đến, nàng thậm chí còn âm thầm khóc.

Nhi tử cùng nghĩa tủ, chỉ khác nhau một từ, mà là một loại trách nhiệm.

Chỉ cần Hạ Phân họ Uông, nàng có thể không cấm kỵ, dạy hắn, không cần lo lắng một ngày nào đó, hắn bởi vì người ngoài châm ngòi sau lưng, không chút lưu luyến nào xoay người rời đi. Mà hắn rời đi, chính bởi Hạ Lệnh Mị là “nghĩa mẫu”, không phải là “mẫu thân”. Nàng không có tư cách quyết định mọi chuyện của hắn, không có tư cách nói mọi chuyện đều vỉ hắn…..

Uông Vân Phong ôm chặt thê tử đang rơi lệ trong lòng. Hắn biết vì sao nàng khóc, trước kia sau lưng của nàng không ai chống đỡ, không ai chân chính lo lắng cho suy nghĩ của người mẫu thân là nàng, cũng không ai ở bên cạnh nàng vào thời điểm nàng bất lực, nói cho nàng: ngươi không sai!

Hạ Lệnh Mị cỡ nào muốn nói cho Hạ Phân: ngươi chỉ có một mẫu thân là ta, những người khác không thể cướp ngươi đi.

Khi đó, nàng không dám nói; hiện tại, rốt cục cũng có người nói cho nàng, đi hưởng thụ trách nhiệm của một người mẹ, mọi thứ để ta gánh vác cho.

Lúc này đây, Hạ Lệnh Mị quyết định buông gánh nặng của chính mình, toàn tâm toàn ý tin tưởng Uông Vân Phong.