Ô Dạ Đề

Chương 2




“Cạch” một tiếng, cửa khẽ mở, thân ảnh một nam tử nhẹ nhàng tiến vào.

Bên trong khuê phòng đèn đã tắt, chỉ lờ mờ thắp ngọn nến đỏ, người tới, bóng lửa nhất thời đong đưa, lay động bóng hình âm u, giống như một quái thú vô danh nào đó.

“Đến rồi à?” Nàng không quay đầu lại, thong thả thốt ra một câu, tiếp tục nhấc lên cây bút, hết sức chăm chú tô vẽ hai hàng lông mày.

“Ừ.” Hắn cũng không để ý, đáp một tiếng, thong thả đi đến trước bàn, nghiêng đầu mỉm cười ngắm nàng họa mi.

“Họa mi đậm nhạt đã vừa chưa?”[1] Nàng đặt bút, nghiêng nửa thân mình, liếc hắn một cái, chân mày khóe môi, phóng đãng phong tình vạn chủng. Miệng hoa thoa son xinh đẹp tựa hạt lựu mơn mởn giữa tháng sáu, không phải là kiểu trong suốt tinh thuần, mà nhè nhẹ ám theo huyết sắc, thoang thoảng ngưng kết trên môi.

“Lời này phải hỏi vị hôn phu tương lai của nàng rồi.” Hắn nửa thật nửa giả làm bộ u oán, khuôn mặt tuấn tú như ngọc dưới ánh nến mờ ảo nổi bật vẻ phiêu hốt mơ hồ.

“Chết không lương tâm…” Nàng nhấc ngón tay chọc chọc gương mặt hắn, nỉ non mắng, ngữ điệu mềm mại trơn tru như bôi dầu, mị nhãn như tơ, “Đến bây giờ còn nói chuyện vô vị này, người cũng đã là của chàng rồi, còn nói vị hôn phu gì nữa.”

“Của ta sao?” Hắn nhấc bổng nàng lên, kéo thân thể yểu điệu mềm mại vào trong lòng, hôn cặp môi đỏ cong cong chỉ biết cám dỗ người khác, “Nếu thật là của ta, vậy sáng mai ta không đi nữa.”

“Hừ…” Nàng yêu kiều ngả vào lòng hắn, mặc hắn cuồng tứ tham hưởng hương thơm, “Không đi thì không đi…”

“A…” Hắn mơ hồ lên tiếng, hai tay sớm tiến vào trong áo ngủ lụa trắng mỏng manh. Da trơn như ngọc, mềm mại như gấm, “Đáng tiếc một thân dương chi,[2] rốt cuộc lại để người khác hưởng thụ… Ối!”

Chợt nhói ở môi, đúng là bị nàng hung hăng cắn một phát, đau đau tê tê, chỉ e ngay cả máu cũng ứa ra. Nhíu mày nhìn nàng, nàng lại cười đến yêu mị, “Đã biết đêm xuân ngắn ngủi, quản chi chuyện bực mình.”

Hắn cũng cười, cúi xuống ôm lấy nàng, đi đến màn gấm rèm rủ.

Gió lạnh nổi lên, ánh nến leo lắt dao động, bỗng chốc tắt ngấm. Thanh âm thở gấp trầm đục vang lên, hòa vào cảnh xuân tươi đẹp…

***

Mấy ngày sau, bến tàu ngoài thành náo nhiệt không giống ngày thường. Kim Lăng tri phủ Trịnh đại nhân lên thuyền khởi hành về kinh, Tôn gia thiếu gia cũng đi theo, thân hữu hai nhà đến tiễn đông đảo, chen chúc chật như nêm cối.

Tuy không có cơ hội để gặp riêng, nhưng hôm nay nàng chịu đến tiễn biệt, nghĩ rằng nàng đã nguôi giận. Tôn Lệnh Trù nhìn trộm giai nhân đi theo phụ thân và huynh trưởng, trên khuôn mặt không thấy nửa điểm cảm tình, mắt buông thấp, nhã nhặn đáng yêu, trong lòng không khỏi dấy lên một ngọn lửa quyết tâm.

Nếu không đề tên bảng vàng, sao xứng với người đẹp như hoa!

Đi qua nàng, cuối cùng vẫn e ngại nhiều người nhìn ngó, chỉ thốt ra một câu: “Nàng yên tâm…”, rồi không thể nói tiếp.

Thuyền phu hô lớn một tiếng “Khởi thuyền!” Tiếng sóng dập dờn, thuyền quan từ từ rời bến, giong buồm đi xa.

Nàng nắm khăn thêu, cúi đầu thì thầm một câu: “Giông tố lớn.” Vừa ngẩng đầu, Phượng Ca dường như đảo mắt qua bên này, nàng không khỏi nhíu mày, hừ một tiếng.

***

Ngày tháng trôi nhanh, chớp mắt đã tới Đoan Ngọ. Giang Nam đặc biệt coi trọng ngày hội này. Dân chúng bình thường tổ chức đua thuyền rồng, gói bánh ú, nặn bánh hấp, ăn gạo mới. Người phú quý còn có thêm muôn vàn lựa chọn tầm hoan mua vui.

Mấy ngày trước Tôn phủ đã đưa thiếp, mời Vương gia lão gia phu nhân cùng thiếu gia tiểu thư qua phủ nghe hát xem kịch. Mở tiệc tại Thấm Hương viên gần rạch sông, thuyền hoa trôi nổi, thiết yến ngay trên thuyền, mời danh nữ Hồng Tiên Ban đến đàn hát. Mới đầu mùa hạ, thời tiết mát mẻ, trăng sáng sao thưa, nước sông lấp lánh. Hoan thanh tiếu ngữ dung hòa với tiếng nhạc, sáo trúc đàn ngọc cùng giọng hát du dương, thật đúng là thiên thượng nhân gian.

Khách và chủ cùng ngồi trên một bàn tiệc, ngoài Vương gia là khách, trên bàn còn có Tôn lão gia, Tôn phu nhân, hai vị Tôn tiểu thư chưa lấy chồng, cùng với Tôn lão thái gia đầu óc lẩm cẩm gần tám mươi tuổi.

Công tử tiểu thư của Vương gia quả thực xinh đẹp khiến ai nấy nhìn không chớp mắt, một người ấm áp rạng rỡ như gió xuân, một người dịu dàng tĩnh lặng như nước. Tôn phu nhân Chu thị cầm tay của nàng dâu tương lai, càng ngắm càng yêu, nhìn sang Vương phu nhân Ngô thị cười nói: “Bà thông gia thật có phúc khí, hiếm thấy một đôi nam nữ đều là thiên tiên trên trời chạm vàng khảm ngọc, thật không hiểu làm sao sinh ra được. Chắc là kiếp trước tích đức, kiếp này phúc báo.”

Đây vốn là chuyện bình sinh Ngô thị đắc ý nhất, người khác không đề cập tới cũng muốn lấy ra khoe, huống chi có người khen ngợi, lập tức đắc ý nói liên thanh, “Bà thông gia không biết lúc trước sinh hai hài tử này có bao nhiêu nguy hiểm đâu. Chưa nhắc đến việc bụng to, hai nghiệp chướng này đều vội vàng đồng thời đi ra, không ai nhịu nhường ai, ta đau ước chừng một ngày một đêm, ngay cả bà đỡ còn bỏ cuộc nói rằng sợ không cứu nổi, ai ngờ bên ngoài phòng quạ đen đột nhiên kêu to mấy tiếng, ca ca ra trước, nàng theo sau xuất thế, trước sau chỉ chênh lệch một chút. Nay nghĩ lại mà sợ, suýt nữa ba mẫu tử đều mất mạng đấy!”

Chu thị nghe vậy kêu đến cả A di đà Phật, nói: “Đại nạn không chết tất hạnh phúc đến cuối đời, đúng là ứng với câu này. Đôi nam nữ của bà thông gia, nam đẹp nữ xinh, nhân phẩm tuấn nhã như thần tiên. Nếu mặc cùng một bộ quần áo, không ai biết đâu là thiếu gia đâu là cô nương.”

Ngô thị cười nói: “Huynh muội bọn họ trước đây cũng bướng bỉnh, từng tráo đổi y phục đánh lừa cha mẹ, khiến phụ thân dẫn Hoàng nhi đi bái kiến tuần phủ, ta lại mang Phượng nhi đến miếu nương nương dâng hương, thật không muốn nhắc đến rắc rối chuyện đó gây ra. Về sau lớn lên, Phượng nhi vẫn mang tính tình ngang ngược vô lý, Hoàng nhi lại ổn trọng hơn, không nghịch ngợm nữa. Kỳ thật hai đứa cũng có điểm khác, vừa cười là nhận ra, lúm đồng tiền của Phượng nhi ở bên trái, Hoàng nhi bên phải.”

Hai người nghe vậy đều cười, quả nhiên một trái một phải, một xán lạn như mặt trời, một nhu hòa tựa ánh trăng.

Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, Tôn lão thái gia vốn đang chăm chú ăn trái cây mứt quả, lúc này lại rành mạch nói một câu: “Quốc chi tương vong, tất có yêu nghiệt!”[3]

Mọi người sửng sốt, Phượng Ca làm như không có việc gì, nàng lại cúi đầu, gương mặt lập tức biến sắc. Lão thái gia mặc kệ xung quanh, cầm một cái chân gà gầy guộc và một miếng bánh điểm tâm, dù không còn răng nhưng vẫn nhai rất ngon lành, liên tục lúng búng: “Tất có yêu nghiệt… Tất có yêu nghiệt…”

Chu thị cười trừ hòa giải: “Lão thái gia đầu óc hồ đồ, bản thân cũng không biết đang nói gì, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.”

Lúc này có gia đinh đến bẩm báo, pháo hoa đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh phóng. Tất cả mọi người dời bước ra khoang thuyền, chen chúc đứng trên sàn tàu, thấy ánh lửa bay lên không trung, trăm hoa đua nở khắp trời, sắc màu rực rỡ, mê hoặc ánh mắt. Lập tức ai cũng nhập thần trông ngóng, hai vị tiểu thư của Tôn gia lại càng hào hứng, vừa cười vừa nói, chỉ sợ nhìn sót nửa bông.

Nàng hơi chao đảo, không muốn chen đi lên. Sau một lúc lâu, phía sau có người nhéo nàng một cái, quay đầu nhìn, Phượng Ca hai mắt long lanh, con ngươi tối đen như có ánh sáng lưu chuyển, cúi đầu nói: “Nghe cho kỹ.”

Nàng nghiêng tai chăm chú, thấy xa xa truyền đến tiếng quạ kêu thê thiết.

“Quạ đen kêu…” Trên môi hiện lên ý cười, nàng chậm rãi nói.

***

Sau thời gian dùng một bữa cơm, pháo hoa mới phóng hết, mọi người trở vào khoang thuyền đã thấy Tôn lão thái gia gục trên bàn không nhúc nhích, một đầu tóc bạc rối bù. Chu thị bước lên trước định đỡ dậy, trong miệng cười nói: “Lão thái gia hẳn là uống nhiều nên say…” Lời còn chưa dứt, chợt cả kinh ngã phịch xuống đất, tay run run chỉ vào lão thái gia, sau một lúc lâu mới kêu ra tiếng: “Người… người chết rồi!”




[1] Nguyên văn là “Họa mi thâm thiển nhập thì vô” – Nàng dâu sau đêm động phòng hoa chúc, trước khi ra mắt cha mẹ chồng sẽ họa mi (vẽ lông mày) và hỏi phu quân câu này.

[2] Ngọc Dương Chi là ngọc trắng thuần, rất quý, dùng để so sánh làn da mịn màng của mỹ nhân.

[3] Quốc chi tương vong, tất có yêu nghiệt: Yêu nghiệt: yêu ma quỷ quái – Quốc gia sắp sửa diệt vong nhất định có dấu hiệu nào đó.