Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 1 - Chương 10-2: Chương đặc biệt




Hôm nay cho mị nghỉ nghe^^

Mị có viết về một nữ phụ sắp lên sàn.

Tặng các bạn! như bù chương hôm nay^^

(Nữ Phụ: Phương Mị Mị)

Lúc trước là Miên Dạ

Giờ Miên Dạ đi rồi

Có thêm một Mộng Mộng

Thiên ca ca...

Tại sao lòng huynh không thể hướng về phía ta

Dù một lần thôi ta cũng mãn nguyện mà

Có phải ta chưa đủ tốt

Hay do ta chưa đủ Chân thành nên huynh mới như vậy?

Ta đã biến mình thành Miên Dạ thứ hai

Một Miên Dạ ác độc cùng gương mặt xấu xí

Tất cả ta làm đều vô ích

Mộng Mộng kia xuất hiện

Khiến huynh rời xa ta hơn

Càng ngày càng xa

Và ta biết lần này ta sẽ không còn cơ hội gì nữa

Ta phủ nhận điều đó

Sự ghen ghét đố kị trong lòng ta ngày một lớn

Rồi ta thực sự trở thành Miên Dạ

Hãm hại giết chết hoặc khiến người kia tàn phế

Nhưng mọi lần đều không thành công

Hơn nữa còn bị huynh ấy phát hiện

Lần đầu là cảnh cáo

Lần hai là tát

Lần ba huynh ấy đánh ta tàn phế một tay

Lần bốn dùng kiếm đâm vào bụng ta

Đại phu nói ta không thể sinh con được nữa

Chính mũi kiếm kia nên ta như vậy

Huynh ấy vô tình như vậy khiến tim ta đau ngàn lần

Nỗi đau thể xác lẫn trong tâm

Đau ngoài đau cả trong

Ta từng nghĩ chỉ cần bên huynh ta nguyện làm cái bóng của người kia

Nguyện khiến bản thân giống người kia

Nguyện tổn thương cả bản thân

Chỉ cần huynh vui cái gì ta cũng nguyện ý

Chỉ cần huynh có thể để ý ta

Ta sẵn sàng làm tất cả

Nhưng ta không thể để huynh thích người khác

Không thể để huynh vì người khác đau lòng

Đó là lúc trước

Ta không muốn đấu tranh hay yêu huynh nữa

Bây giờ ta chỉ muốn sống thật với tính cách của bản thân mình thôi

Muốn rời xa cái tình yêu mù quáng kia

Toàn bộ

Nhưng sao ta có thể làm được đây

Tình yêu ta đối với huynh giống như núi cát vậy

Ta chỉ có thể xóa đi từng hạt một

Mỗi hạt được xóa đi thì hạt khác thêm vào

Càng ngày càng nhiều hơn

Tại sao ta không quên được

Gương mặt huynh ín sâu trong tâm trí ta

Đôi mắt Lạnh lùng luôn luôn xuất hiện trước mặt ta

Tất cả của huynh ta đều không quên được

Mặc dù tâm đã chết

Tim đã vỡ

Mắt đã mỏi

Cả người đã mệt