Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 2 - Chương 42: Suốt đêm rồng cá rộn (8)




Lúc xe ngựa băng qua đường phố trở về Tô phủ, bên ngoài rèm, chợ đêm vẫn náo nhiệt như trước. Tô Đàn Nhi ngồi ở trong buồng xe cúi đầu sắp xếp lại một số hóa đơn, hộp gỗ nhỏ đựng hóa đơn thì để ở bên cạnh. Tư thế thiếu nữ khép chân ngồi có vẻ thục nhã thanh tú, hiển nhiên so với ba tiểu nha đầu thì nàng biểu hiện thành thục hơn rất nhiều. Người có thói quen ra lệnh đều có loại khí chất này, nàng vừa sắp xếp các thứ vừa trò chuyện cùng Ninh Nghị.

- ... Xem tình hình này... Buổi sáng ngày mai có lẽ phải đến thỉnh an gia gia, thiếp thì không ra cửa đâu, sáng mai sau khi tướng công tập thể dục xong thì hãy mau chóng trở về... Đúng rồi, sáng mai bên nhà bếp có chuẩn bị bánh phở mà tướng công thích ăn đó...

Hôm nay Nguyên Tiêu, buổi tối thật ra cũng đã nói qua vài lời cùng lão thái công, nhưng đã có chuyện "Thanh Ngọc Án" này, ngày mai đại khái lại phải đến gặp người. Tô Đàn Nhi nói xong, nhịn không được lại bật cười.

- Tướng công mỗi lần đều bất ngờ như thế, quá dọa người.

Hơn một tháng nay sau khi cùng Ninh Nghị tìm được tiếng nói chung, nàng đã không còn nhìn gã bằng ánh mắt như trước nữa, nhưng bài thơ đêm nay vẫn vượt ra ngoài dự liệu của nàng, lúc mới xem nàng cũng phải ngây ngẩn một lúc lâu, nghĩ không biết bản lĩnh của gã tướng công cổ cổ quái quái này của mình đến cùng là tới mức nào. Chẳng qua sau khi chạm mặt cùng gã, nàng cũng không tỏ ra là bị kinh ngạc chút nào, lúc này vừa sắp xếp hóa đơn vừa nhỏ giọng trò chuyện, thái độ an nhiên. Đương nhiên, việc không nhìn tới Ninh Nghị mà lẳng lặng thu dọn đồ đạc, cũng chỉ là phương pháp nhỏ để nàng tận lực không để cho mình quá đa tình tự dao động.

Như thế một đường trở về Tô phủ, vượt qua từng căn viện, Tô Đàn Nhi còn phải đến bên đó gặp phụ thân, đại khái là có một ít chuyện buổi tối đã đàm thỏa với người ta. Nàng xoay người lại nói với Ninh Nghị:

- Tướng công bây giờ còn chưa đi ngủ sao?

Ninh Nghị gật đầu, Tô Đàn Nhi cười nói:

- Đợi tí nữa trở về, thiếp có ít đồ cho tướng công.

- Cái gì thế?

Tô Đàn Nhi chớp chớp mắt:

- Có chỗ hấp dẫn.

Chuyện muốn nói với Tô Bá Dung cũng không nhiều, chỉ chốc lát sau, Ninh Nghị đứng trên hành lang ở lầu hai hóng gió đã có thể nhìn thấy đoàn người Tô Đàn Nhi đốt đèn lồng ở xa xa từ trong căn viện kia đi ra. Khoảng cách xa, bóng người có vẻ nhỏ, ánh sáng của đèn lồng thỉnh thoảng biến mất ở phía sau tường cây, sau đó lại từ góc quanh hiện ra. So sánh náo nhiệt đại khái muốn thua cửa hông ở phía đông một chút, nửa đêm xe ngựa đều từ bên kia trở về, ánh đèn hội tụ ở nơi đó, sau đó từng đốm li ti tản về khắp nơi trong Tô phủ.

Tiểu viện ngược lại vẫn yên tĩnh như trước, đại phòng nhân khẩu không vượng, một vùng này không náo nhiệt, lại một lát nữa, Tô Đàn Nhi cùng ba nhỏ nha đầu đều trở lại, phía dưới vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tiểu Thiền hô lên, từ dưới lầu chạy qua, ngửa đầu trông thấy Ninh Nghị, híp mắt lại làm ra mặt bánh bao, sau đó chạy ùa vào trong gian phòng nhỏ nấu nước nóng. Tô Đàn Nhi đi lên, nâng ở trên tay một bao quần áo, nhẹ nhàng mà đi tới một bên cột, đặt bao quần áo lên lan can.

- Giữa đám tìm người trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu... Người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó...

Nàng vừa nhỏ giọng vừa ung dung thong thả đọc ra, một lát sau liếc mắt nhìn Ninh Nghị, mới cười rộ lên:

- Tiểu Thiền nói tướng công đang tìm một nữ thích khách lợi hại.

- Đúng vậy, đáng tiếc là mất dấu rồi.

- Vậy tướng công vì sao còn viết dưới lửa tàn đứng đó?"

Ninh Nghị nhún vai:

- Có biện pháp nào, thơ chỉ có thể viết như thế ... Vẫn không biết viết cái gì cho phải, bỗng nhiên quay đầu, người không thấy, không gieo vần.

Nữ thích khách chạy mất, hắn thực ra cũng rất tiếc nuối.

Tô Đàn Nhi dịu dàng che miệng, nhoài người nằm lên bao quần áo cười đến nỗi không dừng lại được, sau đó mới nói:

- Thỉnh thoảng nghe tướng công kể chuyện xưa, thiếp cũng có chút cảm giác mơ hồ, tướng công chẳng lẽ thật có hứng thú với những chuyện lục lâm hiệp khách kia à?

- Cũng không muốn làm hiệp khách gì, chẳng qua là cảm thấy hứng thú với các loại khí công nội công kia thôi.

Ninh Nghị cũng không che dấu, lắc đầu, sau đó chỉ chỉ dưới lầu:

- Vèo! Từ phía dưới có thể nhảy lên trên đây, tiếp đó một quyền có thể đánh thủng tường, nghe nói có dạng người như thế, cho nên cảm thấy thú vị, hôm nay cùng tiểu Thiền trông thấy nữ thích khách kia, cũng rất lợi hại, chắc hẳn thực sự có loại bản lĩnh này, trong lúc bất chợt phát lực, không giống người bình thường.

Tô Đàn Nhi gật gật đầu:

- Thiếp cũng đã được nghe nói đến. Chẳng qua là mấy năm nay đi nơi khác, do bọn cảnh hộ viện theo cùng, thỉnh thoảng cũng có nghe nói một ít chuyện về cao thủ võ lâm, nhưng tướng công nói những thứ này lại không nhiều, dù cho đúng là quan phủ truy bắt hung nhân, kỳ thật cũng chỉ là chút ít hán tử tam đại ngũ thô, làm gì cũng chỉ biết dùng tay chân không biết dụng óc, ngoài ra cũng có lưu phái về đạo thiên sư, nhưng cũng chỉ có vài trò ảo thuật gạt người, thiếp thân học qua chút ít, do đó không tin. Nói cái gì mà nội công chân lực, sau khi luyện thành giống như tiên nhân, thật sự quá ít, vả lại nghe nói là phải luyện từ nhỏ, mười mấy năm mới thành công, dù hôm nay tướng công có tìm được thì sợ cũng hơi chậm rồi ...

Càng nói nàng lại càng cười rộ lên, nhìn vẻ mặt Ninh Nghị mà có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Nàng không nghe lời truyền miệng, loại chuyện thú vị này, nếu nàng có cơ hội, cũng muốn đến xác thực chứng thật mới có thể mất hi vọng, tướng công tất nhiên cũng sẽ không nghe một chút liền từ bỏ. Đối với việc "giữa đám tìm người trăm ngàn lần" kia, nàng chỉ cho là tướng công lúc ấy tìm người, hứng chí liên tưởng nên cũng không để ý, chuyển chủ đề sang hướng khác.

- Vừa rồi nghe tiểu Thiền nói đến, lúc ấy tướng công ở Cựu Vũ lâu, trừ Tiết Tiến ra, Sùng Hoa thúc lại cũng ở đó? Thúc ấy khi đó bảo tướng công đừng chối từ, triển lộ một chút tài học của mình?

Tô Đàn Nhi là nhân vật bậc nào, vừa nghe tiểu Thiền nhắc tới tình cảnh lúc ấy, tự nhiên liền hiểu rõ tâm tư của Tô Sùng Hoa. Bây giờ nàng biết được đáp án từ trong vẻ tươi cười đó của Ninh Nghị thì quay đầu đi, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó quay đầu lại nói:

- Tướng công nghĩ thế nào?

- Hả?

- Nếu tướng công cảm thấy không hứng thú với cái thư viện nhỏ kia, ngày mai thiếp sẽ nói chuyện cùng Sùng Hoa thúc.

Tô Đàn Nhi cười nói:

- Còn nếu tướng công thích cái thư viện nhỏ đó, ngày mai thiếp tìm đến gia gia nói chuyện.

Sơn trưởng của thư viện Dự Sơn là Tô Sùng Hoa, nhưng thật ra vẫn do Nhị thúc Tô Trọng Kham âm thầm quản lý. Địa vị của ông ở Tô gia tương đối siêu nhiên, nhưng người bình thường vẫn sẽ cho rằng là thiên về nhị phòng nhiều hơn một chút. Trước kia Tô Đàn Nhi tự nhiên sẽ không hỏi những chuyện này từ Ninh Nghị, nhưng bây giờ nếu Ninh Nghị thật có hứng thú, nàng cũng có nắm chắc có thể xin gia gia cho hắn tiếp quản thư viện kia. Nhưng Ninh Nghị cười lắc lắc đầu:

- Tùy tiện dạy vài chữ là được rồi, nhiều chuyện phiền hà quá không chịu nổi, nàng cũng biết ta thường ngày không thích mời xã giao thế này thế nọ.

Tô Đàn Nhi gật gật đầu:

- Bên kia thiếp đã nói với Sùng Hoa thúc rồi... Thật ra mà nói, Sùng Hoa thúc dạy trẻ nhỏ tuy không tốt nhưng xử lý việc vẫn rất lợi hại, thúc ấy làm sơn trưởng, tướng công ở đó cũng nhàn nhã thong dong. Đúng rồi, cái này cho tướng công...

Nói xong, cầm bọc quần áo đến đưa cho Ninh Nghị.

- Cái gì thế?

- Một ít quần áo mũ giày vớ.

Tô Đàn Nhi nói xong, cười xoay người đi xuống lầu, Ninh Nghị nhìn nhìn:

- Thế à.

Cầm bọc quần áo xuống lầu, đến trên mặt bàn mở ra, đúng là chút quần áo, giày vớ, hắn cầm lên xem, tiểu Thiền ở bên ngoài gõ cửa, sau đó bưng chậu gỗ đựng nước ấm lén lén lút lút đi vào, vừa đóng cửa lại:

- Cô gia rửa mặt. Í, tiểu thư đem quần áo cho cô gia à?

- Ừ.

Ninh Nghị đi tới rửa mặt, tiểu Thiền ở bên cạnh dùng ngón tay chọc chọc lưng hắn:

- Cô gia, cô gia, tiểu thư có nhắc tới chuyện nữ thích khách với cô gia không?

- Muội nói tất cả mọi chuyện cho tiểu thư biết?

- A? Có vấn đề gì ạ?

Ninh Nghị rửa mặt xong quay đầu lại, thấy vẻ mặt đang lo lắng của tiểu Thiền liền cười:

- Đã bảo rồi, muội lại đang suy nghĩ gì thế?

- Cô gia nghĩ đi, nếu tiểu thư không nói cho cô gia, không phải đại biểu tiểu thư để bụng chuyện này sao, vậy tiểu Thiền không nên nói rồi.

Tiểu Thiền lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười:

- Nhưng tiểu Thiền đã sớm biết, tính cách của tiểu thư không phải như thế... Song lần sau cô gia đừng có viết câu chữ dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy nữa, tiểu Thiền vừa rồi phân vân rất lâu, chỉ sợ tiểu thư hiểu lầm, nhưng lại không dám giải thích cho tiểu thư biết cô gia không có quan hệ gì với nữ thích khách kia hết, viết chữ chắc không phải chỉ nàng, nếu như giải thích, tiểu thư ngược lại sẽ nghĩ nhiều, nhưng nếu không giải thích tiểu thư ngược lại suy nghĩ vẫn vơ, sau đó thì sao....A....

Tiểu nha đầu ở bên cạnh líu la líu lô, Ninh Nghị không nhịn được cười nữa, cốc vào trán nàng một cái:

- Mà muội nghĩ nhiều quá đó.

Tiểu Thiền bưng lấy trán:

- Đúng vậy đó, làm nha hoàn thì phải nghĩ đến mọi vấn đề mới được, tiểu Thiền rất thông minh, hi...

Tiểu nha đầu đêm nay vốn lo lắng Ninh Nghị chạy đi tìm nữ thích khách bị thương kia, nhưng để sau rồi nói thì cũng không muộn. Sau khi nói xong lại bắt đầu xoắn xuýt quan hệ của Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi, bậy giờ rốt cuộc cũng yên lòng, tự sướng tự khen mình một câu, lại hỏi:

- Cô gia đã thử quần áo mới chưa?

- Chưa, ngày mai thử.

- Không được, toàn bộ những thứ này là tiểu thư làm cho cô gia.

- Ặc?

Ninh Nghị sững sờ, nhìn đống quần áo này ...

- Vải vóc dường như mấy tháng trước đã gặp qua rồi...

- Tiểu thư bắt đầu làm vào mấy tháng trước đó.

Tiểu Thiền lấy chiếc trường sam mở rộng ra bắt đầu ước lượng với dáng người của Ninh Nghị.

- Vải mới của tháng sáu năm ngoái, khi đó tiểu Thiền còn giúp cô gia đo kích cỡ đó, tiểu thư nói mỗi năm phải làm cho cô gia hai bộ quần áo mới được, nhưng tiểu thư ngày thường bận việc nên làm cũng không nhanh, gián đoạn liên miên, vốn năm ngoái là có thể làm xong cho cô gia nhưng kết quả là mấy ngày trước mới sửa xong áo trong, tới ngay Nguyên Tiêu rồi...

- Làm hai ba bộ à.

Ninh Nghị chỉ chỉ tủ treo quần áo bên cạnh.

- Đó là chức nương trong phủ làm, có một bộ là tiểu Thiền cùng Quyên nhi, Hạnh nhi tỷ làm. Bộ này là do tiểu thư tự tay làm đó... Đúng rồi, cô gia ngồi xuống, thử giầy.

Ninh Nghị cười cười, nhìn trường bào kia, tiểu Thiền ngồi xổm ở dưới đất đổi giày cho hắn, nhỏ giọng nói:

- Cô gia... Cô gia có còn nhớ rõ ngay ngày thành thân tiểu thư bỏ đi không?

Ninh Nghị nhìn nàng:

- muội lại đang suy nghĩ vẫn vơ gì đấy?

- Không có a, thật ra thì tiểu Thiền cảm thấy tiểu thư rất tốt, mặc dù ... mặc dù lần bỏ đi đó đối với cô gia mà nói có một chút gì đó không tốt, nhưng tiểu thư khi đó cũng không biết cô gia là hạng người gì. Thời điểm tháng sáu rất bận rộn, tuy là thế nhưng sau khi người nghĩ kỹ, cũng quyết định làm quần áo cho cô gia, vì là người một nhà. Người nói nếu người đã là thê tử của cô gia, hằng năm tự tay may cho cô gia hai bộ quần áo giày vớ suy cho cùng cũng là điều nên làm, kỳ thật tài may của tiểu thư không tính là giỏi lắm, nữ công của muội cùng Quyên nhi, Hạnh nhi tỷ cũng không được tốt lắm, bộ y phục kia của cô gia có nhiều chỗ là mời chức nương làm hộ. Nhưng tiểu thư thì không như thế, có đôi khi còn làm bộ như rất vô tình mà từ chức nương trong phủ cùng trong tiệm nói chuyện, sau đó hỏi chút bí quyết, bởi vì tiểu thư không muốn bị người chê xấu, Quyên nhi cùng Hạnh nhi tỷ còn bàn thêm vào mấy ý tưởng độc đáo. Cho nên làm suốt hơn nửa năm, những thứ này mới hoàn thành xong...

Ninh Nghị nở nụ cười, nhìn quần áo kia, sau đó nhìn tiểu Thiền đang ngồi xổm ở đằng kia một hồi lâu, thò tay tức giận vò đầu nàng:

- muội lúc nào cũng nói tốt cho tiểu thư nhà muội trước mặt ta ...

Lần này tiểu Thiền cũng không trốn tránh, ngẩng đầu lên, đáng yêu và tự tin mà cười:

- Bởi vì tiểu thư thật sự rất tốt.

- Biết rồi biết rồi...

- muội giúp cô gia thu quần áo lại.

Đêm đã khuya, chỉ chốc lát sau tiểu Thiền liền rời khỏi, còn Ninh Nghị ở trong phòng xem vài trang sách. Lúc đứng dậy đẩy cửa sổ ra, ánh đèn vẫn còn đang tỏa sáng trong cửa sổ gian phòng đối diện. Bóng dáng Tô Đàn Nhi đang ở nơi đó vùi đầu chỉnh lý biên lai sổ sách, ghi chép vài thứ, hình bóng từ trên cửa sổ chiếu ra ngoài, chuyên tâm và nghiêm túc. Thời điểm đầu năm và cuối năm đúng là lúc mà thương hộ bận rộn nhất, tình hình này, đại khái còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa....