Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 32




Edit: Kuro

Beta: Ka

Trang bị trên người Trương Tri Âm không biến mất mà bị ẩn giấu đi khi biến thành mèo. Nhưng hiện tại hắn đang mặc đồng phục căn cứ phát cho, cũng như vậy liền ẩn đi.

Trương Tri Âm nghĩ mọi người không thấy mình chắc chắn sẽ sốt ruột lo lắng nên trước hết dùng móng vuốt của mình gửi tin tức cho lão Chúc và A Mộc.

Tin nhắn viết: “Ta không sao, đã thoát ra ngoài được, án binh bất động”. Nói đã thoát ra là để đồng đội yên tâm nhưng thực ra hắn cũng chưa chạy được xa.

Gửi tin nhắn xong hắn ngẩng đầu nhìn boss tang thi, Ân Tiểu Tưởng tính tình trẻ con làm mặt quỷ, nghênh ngang nhảy nhót đi ra ngoài.

Đối với một con mèo nhỏ mà nói, từ gian phòng này tới cửa phòng thực nghiệm là một quãng đường rất dài, mà giờ đây chân Trương Tri Âm mềm nhũn nên còn khuỵu xuống hai lần, may mà không ai nhìn thấy, hắn cũng không giữu hình tượng làm gì, lăn một vòng mới bò dậy, ủy khuất “Ngao ô” hai tiếng mới tiếp tục đi lên phía trước. Vì sợ rắc rối, Trương Tri Âm vẫn không dám biến hình lại.

Cho nên khi nhìn thấy cửa ra hắn cao hứng nhảy lên!

Trương Tri Âm cùng chân ngắn nhanh chóng chạy đến, kết quả phát hiện, bậc thang cao hơn cả người hắn. Ánh sáng đang ở trước mắt, nghĩ rằng boss tang thi cũng không đuổi kịp hắn, Trương Tri Âm khong do dự mở đạo cụ thương thành

“Found”

Trương Tri Âm: “…”

Hắn ở đây nửa tháng cũng chỉ là một buổi tối trong thực tế, làm sao biết đạo cụ thương thành có thể bảo trì! Chẳng lẽ muốn hắn làm mèo ba ngày sao? Thời tận thế không có nhân quyền, không muốn bại lộ thân phận, mèo nhỏ sống thế nào đây?!

Trương Tri Âm tức giận lăn lóc “Ngao ô” liên tục.

Ngay lúc này, một bóng đen tiến đến, đứng trước mặt hắn che khuất tầm nhìn.

Trương Tri Âm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn lên nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi giày và ống quần đen.

…Thật cao to.

Nam nhân ngồi xuống, hướng tay về phía hắn: “Mèo nhỏ, sao lại ở đây một mình?”

Âm thanh êm tai nhưng lại cứng nhắc không ngập ngừng.

Hắn nâng mèo nhỏ trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt mình, cố gắng nhìn vào đôi mắt nhỏ đen láy.

Trương Tri Âm đột nhiên bị nâng lên cao, cảm thấy như bay lên, sợ đến không tự chủ được mà kêu lên, đồng thời dùng móng vuốt bám vào tay người nọ, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Quá mất mặt.

Đợi đến khi ổn định lại, Trương Tri Âm lúng túng thò đầu ra ngoài, tự trách mình, còn tự hứa sẽ không bao giờ gặp lại người kia nữa.

Sau đó lại ngây ngẩn cả người.

Gương mặt kia anh tuấn không tỳ vết, nhìn như tranh vẽ, mà theo ý nghĩa nào đó chắc chắn cũng là tranh vẽ. Là gương mặt mà hắn quen thuộc trăm ngàn lần.

Y

Cho nên lời hứa trước kia nhanh chóng thu hồi. Lúc này Trương Tri Âm chỉ nghĩ được một điều duy nhất.

___________________________

Đại Đao chạy một mạch ra ngoài không quay đầu lại, thoát ra rồi mới chỉ thấy hai tổ còn lại mà không thấy đội trưởng. Tiểu Kim lúc đó xích mích với bọn Du Khôn, suýt chút nữa đánh nhau.

Nhưng hai tổ cũng không để ý đến họ. Trừ Du Khôn ra xem ra trong ba tổ cũng chỉ có Trương Tri Âm mang dị năng cấp bốn có thể xem như lợi hại, những người khác đều tầm thường. Chỉ cần Trương Tri Âm biến mất bọn họ sẽ không sợ, chẳng mấy chốc sẽ giải tán, lúc này nếu bọn họ lại gây xung đột sẽ tự chuốc lấy phiền toái.

Cho nên Du Khôn lạnh lùng cùng thái độ xem thường nói: “Tổ trưởng các ngươi ở đâu làm sao ta biết được”

Lão Chúc và A Không ngăn cản Tiểu Kim đang kích động.. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm được đội trưởng.

Nhưng bọn họ đều cho rằng Du Khôn rất đáng ngờ, ít nhất cũng biết tình huống, Lý Chuẩn và Đại Đao lại quay lại tìm người, A Mộc cùng Lão Chúc ngăn Du Khôn lại không cho họ đi.

Trong lúc hai bên đang giằng co, lão Chúc phát hiện máy truyền tin của mình có thông báo.

Là tin từ đội trưởng gửi tới: “Ta không sao, đã thoát ra ngoài, hiện tại án binh bất động, coi chừng ‘Du Khốn’ ”. Tên của Du Khôn viết sai rồi, rất kỳ lạ, đội trưởng không phải là người viết sai chính tả. (Du Khốn trong nháy đơn đúng ra là do Trương Tri Âm cố ý viết sai để đề phòng nhưng do không biết dịch thế nào nên để nháy đơn, đúng ra là  游困  ).

A Mộc cũng gật đầu, hai người nhìn nhau liền biết cùng nhận được tin từ đội trưởng.

Trương Tri Âm có rất nhiều điều kỳ lạ, như lúc vừa mới tới căn cứ đã dẫn dắt bọn họ còn yếu kém tiêu diệt tang thi hệ Tinh thần vô cùng lợi hại; như cải tử hoàn sinh, thời khắc quan trọng dẫn dắt tất cả mọi người rút lui an toàn…Cho tới bây giờ, mọi người đối với hắn đều có một sự tin tưởng mù quáng, trong thâm tâm họ, đội trưởng không có việc gì, đội trưởng luôn có cách, đội trưởng dù có chết rồi cũng sẽ hồi sinh trở về.

Hai người không ngăn cản nữa, hai tổ còn lại lập tức rời khỏi. Lão Chúc không xen vào mà nhân cơ hội gọi Đại Đao và mọi người trở về, truyền lại lời nhắn của Trương Tri Âm. Sau khi bàn bạc liền quyết định nghe theo đội trưởng án binh bất động, mang theo một vẻ mặt giả vờ lo lắng cho đội trưởng không biết đã đi đâu quay về căn cứ.

Nhưng bọn họ không bao giờ biết được, ngay khi bọn họ vừa rời đi không lâu, có một người xuất hiện ở lối vào, yên lặng đi xuống. Sau năm phút, người kia đi ra ôm theo một con mèo.

_______________

Ân Niệm đặt Trương Tri Âm vào trong áo, nơi gần tim. Một tay vẫn chưa yên tâm luồn vào trong đỡ lấy hắn.

Trương Tri Âm chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mùi của Ân Niệm. Sau đó từ từ xấu hổ, rúc mình vào trong áo Ân Niệm.

Hắn cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt khi ở thế giới này.

Ân Niệm sử dụng cổng không gian về căn cứ, sau đó đặt mèo nhỏ lên trên giường mình, vỗ vỗ hắn: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta đi kiếm chút đồ ăn cho ngươi”

Trương Tri Âm tò mò nhìn ngắm bốn phía. Lúc này đối với Trương đội trưởng mà nói thì mọi người và Ân Tiểu Tưởng đều bị gạt qua một bên.

Cứ như vậy, được Y đem đến căn cứ  của mình, cả đời chỉ có duy nhất một cơ hội như vậy.

Ai có thể ngờ rằng một đại Boss được thiết lập “Lạnh lùng vô tình” “Tê dại lãnh huyết” lại có thể dịu dàng với một còn mèo như vậy.

Trương Tri Âm nhân cơ hội đang ở trên giường Boss giẫm tới giẫm lui, đi tới chỗ cái gối phát hiện thấy một chiếc gương nhỏ.

Hắn tỉ mỉ quan sát bộ dáng hiện tại – Không uổng công, một con mèo nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn đang đứng ở đó. Cả người giống y hệt Ân Tiểu Tưởng, có lớn hơn một chút. Ân Tiểu Tưởng chỉ to bằng bàn tay hắn, hắn lại có một cái ipadmini lớn như vậy. Đôi mắt cũng giống nhau màu đen. Trên trán cũng có một nhúm lông màu băng lam, nhưng lại không giống với Ân Tiểu Tưởng lắm.

Trương Tri Âm cố gắng nhìn màu nhúm lông trên đầu mình, chậm rãi tiến lên đầu giường, cuối cùng cũng không nhìn rõ. Hắn dùng móng vuốt kéo một bên, cố gắng dỗi người ra phía trước.

Cố quá thành quá cố, không thể giữ thăng bằng liền lăn xuống đất.

Trương Tri Âm theo phản xạ nhanh chóng dùng móng vuốt che mắt lại.

Quá thảm, biến thành nhỏ như vậy quá thảm, rơi xuống giường như vậy cũng như gặp tai nạn nghiêm trọng, Trương Tri Âm làm sao sống được đây.

Không đúng. Ân Tiểu Tưởng bình thường rất nhanh nhẹn, từ cửa sổ cao hơn một mét cũng dám nhảy xuống, không vô dụng như mình!

Nhưng Trương Tri Âm không rơi xuống đất.

Ân Niệm vừa bước vào liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ hắn, cẩn thận ôm vào lòng, tay trái bê một đĩa thức ăn đầy ắp đặt lên đất, đưa tay vuốt lông hắn.

Trương Tri Âm bất ngờ một chút, trừng mắt nhìn người trước mặt, như nhìn thấy đại ân nhân, không để ý mặt mũi liền nhăn mặt ủy khuất nhảy vào lồng ngực Ân Niệm, phát ra âm thanh nhỏ “Ngao ô”

Cần gì thể diện, Âm Niệm cũng đâu biết hắn là ai, được đãi ngộ đặc biệt như vậy nhân cơ hội tận hưởng. Trương Tri Âm nghĩ vậy, nhân cơ hội rúc vào lồng ngực Ân Niệm.

Nghe tiếng kêu mềm mại của hắn, Ân Niệm đột nhiên cúi đầu, hôn một lên gáy hắn một cái.

Trương Tri Âm lập tức cứng đơ.

Thế nhưng sau đó lại nghe Ân Niệm nhỏ giọng nói: “Meo meo ngoan, ổn rồi, đáng ra nên nói cho ngươi biết không được nghịch ngợm”

Trương Tri Âm lại một lần nữa đông cứng.

“…” Ai đó làm ơn nói cho hắn biết meo meo là cái quỷ gì?! Chỉ có bé gái bảy tuổi trở xuống mới dùng biệt danh này đi?! Là ai nói cho đại Boss đặt cái lên “Meo meo” kêu như vậy?

Hắn nhìn lại tên mình đặt cho Ân Tiểu Tưởng có bao nhiêu khí thế – “Boss cùng Trương Tri Âm nhi tử”!

Tại sao nhìn qua mình rất có khí thế lại bị Boss gọi “meo meo”?

Ân Niệm nhìn vẻ mặt bị thương của mèo nhỏ không biết được ý nghĩa. Suy nghĩ một chút liền sờ sờ tai Trương Tri Âm, động viên hắn: “Meo meo ngoan”

Một lát sau Ân Niệm mới nhớ vừa nãy Trương Tri Âm hình như là muốn làm gì. Hắn suy nghĩ một lúc, đứng lên lấy cái gương đưa tới trước mặt Trương Tri Âm: “Ngươi muốn cái này?”

Trương Tri Âm xấu hổ vẫy vẫy đuôi, lặng lẽ liếc Ân Niệm một cái, toại nguyện mà bắt đầu nhìn nhúm lông trên trán. Lại có hai nhúm lông một màu băng lam, một màu xám, có vẻ là thể hiện hai loại dị năng.

Ân Niệm yên lặng vuốt lông hắn, nhỏ giọng nói: “Meo meo đẹp nhất…”

Trương Tri Âm không hiểu sao liền theo bản năng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Một người một mèo phản chiếu trong gương, hình ảnh hiện ra vô cùng hài hòa.