Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 9: Bình thản là phúc (Phần Thượng)




Liên tiếp mấy ngày bọn họ đều ngủ trong phòng làm việc để xử lý cho xong việc. Nghĩ đến thời điểm phải thông báo cho phụ huynh lên nhận xác, nhìn thấy cảnh thê thảm đó lại khiến y thấy khó chịu.

Thật vất vả mới có thể về đến nhà, nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Hãn vẫn chưa về, Uông Cẩm Viêm chỉ làm cháo trắng.

Trần Hãn trở về thấy y thì sợ hết hồn, cả người có vẻ tiều tuỵ không có tinh thần. Nhớ tới chuyện ngày đó xác thật là do mình kích động, ngồi vào bàn ăn mở miệng trước, “Sao lại có bộ dáng này?”

Uông Cẩm Viêm cũng không có tâm tình suy nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, không muốn nói chuyện, chỉ đưa cháo cho hắn, tự mình khi có khi không húp một ngụm. “Vừa mới xử lý một án tử ghê tởm!”

Trần Hãn biết nhất định là y mệt mỏi, thay áo quần xong lại ngồi xuống, vừa nhìn mới phát hiện chỉ có cháo trắng và dưa muối. “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, anh ăn đi!” Uông Cẩm Viêm lắc đầu, trong lòng y vẫn thấy rất buồn bã, nhanh chóng húp xong cháo đứng dậy đi rửa chén.

Trần Hãn không hiểu vì sao nên chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.

Buổi tối hai người ở trên giường hút thuốc, câu được câu không nói chuyện phiếm, nghe Uông Cẩm Viêm kể chuyện xảy ra xong, hắn cũng cảm thấy trong dạ dày cồn cào, đây cũng là chuyện mà người làm ra được sao?! Khó trách y khó chịu, là người đều sẽ không thể thấy dễ chịu, không nôn ra tại chỗ đã coi như tố chất tâm lý mạnh mẽ rồi. Hai chữ ‘cảnh sát’ này nghe thì thấy nở mày nở mặt, trận này mới coi là khiến hắn triệt để đánh đổ hiểu biết trước kia về cảnh sát, có một định nghĩa khác đối với nghề này.

Buổi sáng theo thường lệ, trước tiên đưa Uông Cẩm Viêm đi làm, mới vừa xuống xe ở ngã tư, quay đầu đã nhìn thấy Uất Trì, rõ ràng ban nãy hắn đã nhìn thấy toàn bộ, y cảm thấy xấu hổ. “Morning!”

Trong lòng Uất Trì không biết phải hình dung cảm nhận của chính mình tại thời khắc này như thế nào, từ lúc Uông Cẩm Viêm vừa mới vào cảnh đội hắn đã có cảm tình với người này, càng ở chung lại càng không thể khống chế được bản thân mình thích y, sợ y ghê tởm nên vẫn không dám bày tỏ. Bây giờ đột nhiên có một người đàn ông lái xe đưa y đi làm, hơn nữa thái độ thật thân mật, hắn hối hận đến lộn ruột. “Cậu là cong?”

Uông Cẩm Viêm cứng đờ, “Việc này… hình như là không vi phạm phát luật đi!”

Sắc mặt Uất Trì khá khó coi cười cười, “Nếu như tôi nói tôi cũng vậy, có phải cậu có thể thả lỏng hay không!”

Uông Cẩm Viêm không ngờ hắn cũng vậy, nhưng loại chuyện này đương sự không nói thì làm sao mà đoán ra được.

Hai người im lặng tiến về phía trước, Uất Trì thở dài với tính cách do dự của bản thân. “Hai người các cậu đã ở chung?”

Uông Cẩm Viêm gật đầu, cái này thì Uất Trì không thấy ngoài dự đoán vì vết thương trên mặt y, nhưng mà cảm giác bị người khác nhanh chân đến trước thật sự vô cùng khó chịu. Tình yêu của hắn chưa kịp đợi nở hoa đã héo tàn trước mất rồi.

Thời gian này hai người đều bận rộn công việc, thật vất vả Trần Hãn mới kết thúc hội thảo ở bệnh viện, công tác của Uông Cẩm Viêm cũng khôi phục lại như thường, thấy y lắc lư ở trước mắt mình thì người đàn ông nào cũng không thể thờ ơ.

Trần Hãn ôm chầm y từ phía sau, Uông Cẩm Viêm đang suy nghĩ bị hắn ôm lấy liền sợ hết hồn suýt chút nữa phản xạ có điều kiện quay đầu lại tặng hắn một đấm, “Làm gì?”

Trần Hãn cắn một cái trên vành tái trắng nõn, y chỉ cảm thấy cái chén trong tay mình rơi xuống “bõm” một tiếng vào trong bồn rửa chén đầy nước, Trần Hãn bắt lấy tay y đè y lên tường cúi xuống ra sức hôn tới. Đối với tư thế không được tự nhiên này, Uông Cẩm Viêm lắc lắc tay muốn tránh thoát, Trần Hãn càng dùng sức đè y lại, đôi môi khô ráo ấm áp tuyệt đối không ôn nhu tiến quân thần tốc xông vào khoang miệng dây dưa cùng với lưỡi y, nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới mềm dẻo của y. Bá đạo mà có chút thô lỗ hôn y đến không thở nổi. Uông Cẩm Viêm rất ghét loại cảm giác bị động này liền không phục mà hôn đáp lại.

Đôi môi ấm áp chậm rãi dời mục tiêu, buông môi lưỡi đang dây dưa, trượt về phía lỗ tai, khẽ cắn một cái bên tai, lần nữa tỉ mỉ gặm nhấm vùng da thịt xung quanh tai, nhìn da chung quanh đã đổi thành màu hồng nhạt liền rất có cảm giác thành tựu. Thân thể Uông Cẩm Viêm run lên, rùng mình một cái, nghiêng đầu muốn tránh ra, Trần Hãn càng thuận thế hôn dọc theo cần cổ đi xuống.

Uông Cẩm Viêm ngửa đầu thở dốc không quên nhẹ nhàng chạm vào hắn, thanh âm không ổn định nhắc nhở, “Đừng ở trên cổ… không che được.”

Trần Hãn không dám dùng sức, hôn dọc theo đường cong lướt qua hầu kết, cảm giác được y nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết khẽ động, Trần Hãn há miệng ngậm lấy hầu kết liếm mút. Hơi ngứa ngáy tê dại khiến Uông Cẩm Viêm không thể tránh né chỉ có thể quay đầu đi để tránh loại dằn vặt này, nghe được tiếng tiếng thở dốc dồn dập hắn khẽ cười liền lần theo đường cong cổ đi tới cổ áo. Dùng hàm răng cắn lấy cúc áo sơmi từ từ kéo áo ra.

Uông Cẩm Viêm thở hổn hển, mười ngón tay y bấu chặt lấy lưng hắn, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Hôn xuống da thịt, liên tục liếm mút, từ từ mút ra được một vết tích rõ nét.

Nhìn đống hồng ngân hắn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, tiếp tục dùng hàm răng cắn lấy lồng ngực trắng ngần.

Uông Cẩm Viêm nhếch môi, ho nhẹ một tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí quá mức ngưng trọng, lại phát hiện tay Trần Hãn đã mò xuống dưới. Bàn tay linh hoạt lướt qua eo y, thăm dò vào giữa hai chân y. Quần áo che phủ không nhìn thấy được động tác, nhưng đã từ từ cảm giác được động tác trên tay Trần Hãn, khẽ khàng đùa bỡn nơi trọng địa.

Loài người đều là động vật nửa thân dưới, bản năng thắng được hết tất cả. Không có nghĩ đến những thứ này, thân thể căng cứng cúi đầu thở hổn hển. Theo động tác càng lúc càng táo bạo trên tay Trần Hãn, Uông Cẩm cắn chặt môi dưới, vẻ mặt say mê, chỉ cảm thấy hiện tại có một luồng ánh sáng màu trắng rọi thẳng vào trên tay hắn. Hai người lồng ngực dán lấy lồng ngực, bắp đùi dán lấy bắp đùi, cảm nhận rõ rệt nhịp đập trái tim lẫn nhau, cũng không biết ai đập nhanh hơn.

“Đây thì không được?” Trần Hãn dán môi vào vành tai y trêu chọc, lúc nói chuyện lồng ngực rung rung, thanh âm giống như ngấm vào thân thể mà không phải là luồn vào tai.

Nhìn dáng vẻ một quyền cũng đánh không lại của y, Trần Hãn đã sớm có dự định giữ lấy tay y áp lên tường, ghé vào lỗ tai y khẽ hít thở, “Trở về giường hay ở đây?”

Uông Cẩm Viêm nghiến răng, ở đây y có thể bị lăn qua lăn lại đến chết, lần trước cũng đã lĩnh giáo rồi. “Giường!”

Trần Hãn cười một tiếng ranh mãnh về phòng ngồi trên giường chờ y. Uông Cẩm Viêm vừa đi vào liền bị hắn ôm lấy thắt lưng, áo sơmi nửa mở nửa mặc ở trên người, Trần Hãn nhanh chóng cởi mấy nút áo còn lại hôn lên bụng y, y nhắm mắt lại, khi hắn khiêu khích phía dưới có chút run rẩy. Môi Trần Hãn tiếp tục đi xuống, lướt qua sườn thắt lưng cũng không dừng lại, cứ hôn một đường như vậy thẳng xuống giữa hai đùi. Giơ tay lên nắm lấy cái ấy của Uông Cẩm Viêm khiến y kinh hãi hô lên một tiếng, cúi đầu xuống nhìn hắn cứ như vậy mà há miệng ngậm lấy.

“Ưm…” Không khống chế được thanh âm nghẹn lại ở yết hầu.

Trần Hãn chỉ khẽ cười một tiếng. Khoang miệng ấm áp bao lấy vỗ về dục vọng lạnh như băng, liếm mút hôn lấy.

Uông Cẩm Viêm từ từ buông lỏng cơ thể cứng ngắc, đưa tay ra ôm lấy đầu hắn, ngón tay vô thức luồn vào tóc hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà bằng thạch cao trắng xoá ở phía trên, không biết là muốn đẩy ra hay là hy vọng hắn càng tới gần hơn.

Nhìn vẻ mặt của y, Trần Hãn dùng một chút lực ôm lấy y lật người ngã xuống giường, “Cậu có hài lòng không?” Tay hắn cùng môi đều đang tuỳ ý thưởng thức mỗi một vị trí trên thân thể y, đối mặt với loại vấn đề này, da mặt Uông Cẩm Viêm đỏ lên lười biếng chỉ đáp lại bằng hai tiếng ‘hừ hừ’.

“Có hài lòng hay chưa hài lòng, hửm?” Trần Hãn cười tủm tỉm càng tàn sát bừa bãi trên ngực Uông Cẩm Viêm, không nhịn được cong người dậy thống khổ rống giận: “Ừm… Câm miệng! Anh không nói gì cũng không ai nói anh bị câm!”

Trần Hãn khẽ cười một tiếng, tay chậm rãi đi xuống, trượt đến chỗ vừa rồi mới dùng miệng vỗ về, lại bật cười. Thân thể Uông Cẩm Viêm căng lên, mặt chôn ở bả vai và cần cổ của Trần Hãn, khó chịu phiền muộn hừ một tiếng.

Hai cỗ thân thể đã có một khoảng thời gian hoàn toàn không cọ sát chung một chỗ, có vài phần nóng vội tách hai chân thon dài của Uông Cẩm Viêm ra, đem toàn bộ thân thể vùi vào trong đó.

Trần Hãn cũng phát ra tiếng thở dốc, nội bích ấm áp gắt gao bọc lấy ngọc hành của hắn, dạ dày co rút ngọ nguậy, thật chật hẹp, mềm nóng. Hắn không nhịn được dùng sức chôn họng súng vào càng sâu hơn, toàn bộ thân thể cũng nghiêng lại đè lên, muốn càng được thoả mãn.

Uông Cẩm Viêm phát ra tiếng đau đớn nghẹn ngào, mồ hôi chảy xuống lông mày rơi trên hàng lông mi đang run rẩy, con ngươi đen nhánh bởi vì đau đớn mà càng thêm sáng rực trong suốt loé lên ánh nước đầy mị hoặc. Hai tay bấu chặt lấy lưng Trần Hãn, ngón tay hãm sâu vào bắp thịt hắn. Còn chưa kịp thở, Trần Hãn đã điểu chỉnh xong thân hình của hai người, bắt đầu luật động. Kịch liệt mà điên cuồng, cường hãn va chạm chiếm giữ lấy người dưới thân.

Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, mưa rào nhanh chóng quất vào cửa sổ bằng kính kêu lộp độp, rất nhanh toàn bộ thế giới cũng thay bằng mưa bụi cùng sương mù, chỉ còn tiếng mưa rơi lả tả.

Buổi sáng Uông Cẩm Viêm đứng ở phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy thân mình ở trong gương đầy tràn hồng ngân ám muội khiến mặt y cũng hơi co giật, may mà hôm qua đã sớm nhắc đừng để lại dấu trên cổ.