Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 5




CHAP 5 TÌM NGƯỜI CỨU MẠNG

Không có, ở đây cũng không, không, không…haiz từ nãy đến giờ kiếm mười mấy phòng mà vẫn chưa thấy, có phải vô nhầm chỗ không?

Đang lúc ngao ngán thì chợt thấy phía đối diện bên kia có một phòng còn sáng, Bích Ngọc không nghĩ nhiều liền lập tức đến đó. Khi nàng tới gần cửa đã nghe thấy âm thanh bên trong phòng vang vọng ra, giọng nam giọng nữ đều có đủ. Nàng không vội mở chỉ đứng bên ngoài cửa học hỏi mấy bộ phim võ trang, khoét một cái lỗ nhỏ đủ để đặt con mắt vào quan sát, mà mấy bộ phim đúng là không gạt người, toàn bộ cửa đều được dán bằng giấy không thấm rất dễ khoét lỗ!

Nhìn vào bên trong,nàng nhìn thấy có 3 nữ nhân đang nũng nịu bên một nam nhân trông tướng mạo cũng đường hoàng đẹp trai, tỏa ra khí chất đế vương, hình như có chút giống giống ai đó! Đúng rồi, là tên tân lang chết tiệt đó!

“Vậy hắn chắc là hoàng thượng không sai! Thì ra hoàng thượng còn trẻ như vậy, vậy mà cứ tưởng là một lão già cầm gậy đi bằng 3 chân chứ!( ai đó hắt xì không ngớt)_ Bích Ngọc không ngừng lẩm bẩm

- Thì ra ngươi ở đây?_ 2 cô nương lúc nãy đã tìm tới nơi

Bích Ngọc xoay lại nhìn 2 người đó, tuy có hơi bực vì bị bắt quá sớm, nhưng mà cũng tốt bọn họ tới rất đúng lúc nàng cần:

- Các người làm như vậy là sao? Ta dù gì cũng là vương phi sao có thể đối xử với ta như vậy?_ nàng hét lên đủ để ai đó trong phòng nghe thấy.

Hai cô nương kia bị nàng hét không hiểu mô tê gì, trơ mắt ra nhìn nàng.

- Lệnh của vương gia chúng ta chỉ biết làm theo!

- KHÔNG THỂ NÀO!

Nghe thấy có tiếng mở cửa Bích Ngọc lập tức bỏ chạy lại phía đó, cố gắng nặng ra vài giọt nước mắt, không quên bồi thêm:

- Cứu mạng a! Giết người, giết người!

Nàng chạy đến bên vị nam tử vừa bước ra, liền núp sau lưng 2 tay nắm chặt cánh tay áo y nước mắt đầm đìa bộ dáng thập phần sợ hãi

- Làm ơn, làm ơn cứu mạng!_ nàng nói với y

- Bình tĩnh, bình tĩnh!_ người kia tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng đưa tay vỗ về trấn an nàng.

- Ta sợ! Rất sợ! Hic hic!_ Bích Ngọc được nước càng thêm khóc ròng

Nàng vẫn cứ như vậy bấu víu hắn, còn đem nước mắt nước mũi đang chảy ròng ròng kia mà tri trét hết lên áo y, cái này gọi là “giận cá ném thớt” ai biểu hắn và tên vương gia gì đó là anh em làm chi!

- Đừng sợ, có ta ở đây không ai dám đụng tới nàng, yên tâm đi!

Một mặt thì y tiếp tục an ủi nàng, mặt khác thì dùng hết sức kéo tay áo mình ra khỏi tay nàng. Không phải y ngại ngùng gì mà là nếu cứ như vậy thế nào bộ áo mới toanh giá ngàn lượng của hắn sẽ bị nàng phá cho tiêu tan, đến lúc đó e là người khóc không phải là nàng nữa mà sẽ là hắn!!!( tiếc tiền hả hoàng đế ca ca? có ai làm hoàng đế mà keo kiệt như huynh không?)

2 người nô tỳ kia sau khi bị một màn khóc lóc của nàng làm cho bất ngờ liền tỉnh mộng quỳ xuống hành lễ:

- Hoàng thượng vạn tuế!

- Đứng dậy hết đi!_ y quay mặt lại lạnh lùng phất tay áo

- Người là hoàng thượng? _ nàng ngẩng mặt ngước đôi mắt to long lanh lúc này đang đong đầy nước mắt, giọng nói mang theo vài phần sợ hãi cùng ngạc nhiên.

- Đúng vậy!_ y quay lại nhìn Bích Ngọc, không hiểu vì sao khi nhìn vào đôi mắt đang e lệ kia lại khiến hắn có chút động tâm

- Nếu vậy… người có thể …có thể cứu ta được không? Bọn họ …bọn họ sẽ…sẽ…

Nàng ấp úng nói, đôi mắt hơi hơi cuối xuống, làn tóc mai nhẹ nhàng che khuất đi nữa khuôn mặt làm khuôn mặt thanh tú của nàng càng thêm quyến rũ. Tuy nhiên, không ai biết phía sau làn tóc mai kia là một đôi mắt đang lóe lên tia gian tà.

- Sẽ thế nào? Có ta ở đây ai dám đụng tới nàng? Hai người các ngươi nói đi rốt cuộc là có chuyện gì?_ y nói đoạn đánh mắt qua 2 nhân ảnh đang run rẩy quỳ, một tia hàn khí toát ra khiến người đứng bên cạnh cũng vì thế mà lạnh cả sống lưng

“Đế vương đúng là bậc đế vương! Khí thế vô cùng bức người, nàng dù là người hiện đại mà vẫn thấy lạnh người”_ Bích Ngọc không khỏi tán thưởng

- Khải bẩm hoàng thượng! Chuyện này…chuyện này thật ra…thật ra…

Hai người kia sợ hãi quỳ trên nền đất lạnh nói lắp bắp không nên lời, bọn họ thật sự không biết có nên nói ra sự thật hay không? Nếu nói thật sẽ không sống nổi với vương gia, còn nếu dám lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân! Dù là tội ganh nào bọn họ cũng sẽ không gánh nổi.

- Thật ra cũng chẳng có gì hết!_ một âm thanh lạnh lẽo vang lên

Bích Ngọc ngước mặt lên nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, hai đồng tử từ từ co lại nhìn chầm chầm vào người này, cảm thấy y rất quen mặt nhưng vẫn là không biết là đã gặp ở đâu đó!

Thấy Bích Ngọc nhìn mình chăm chăm nhưng y cũng không có biểu hiện gì, chỉ hừ lạnh một cái rồi đánh mắt qua vị hoàng đế đang đứng gần nàng.

“Đáng ghét! Dám khinh thường ta!”

- Hoàng huynh! Đây là chuyện gia đình của đệ, huynh tốt hơn hết đừng nhúng tay vào!

“Hả?” Nghe thấy lời này nàng thật muốn đập đầu vô gối chết cho xong! Hắn chính là cái tên phu quân đáng chết ấy của nàng, vậy mà nàng không nhận ra, đã vậy còn khen hắn đẹp trai nữa chứ!?!

- Nếu chỉ đơn thuần là nhỏ nhặt của hai phu thê thì huynh sẽ không nhúng tay vào, nhưng là, chuyện bây giờ đã không còn là chuyện nhỏ nữa, mà đã liên quan đến mạng người. Người làm hoàng đế như huynh đây không thể đứng nhìn mà không nói gì!