Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 50




CHAP 50: ĂN BÁNH.

Tam vương phủ,

Như Ngọc nhìn Vân Lan nhợt nhạt mà lo lắng hỏi thăm nhưng Vân Lan trả lời đi trả lời lại cũng chỉ có câu không sao, không việc gì càng làm Như Ngọc lo thêm.

- Muội muội à, Lan tỷ đói rồi muốn ăn bánh muội làm cho tỷ an nghen!_ Vân Lan nói như đứa trẻ nũng nịu đòi quà.

- Được! Để muội sai người làm cho tỷ!

- Không, tỷ muốn ăn bánh do chính tay muội làm cơ!

Vừa nói Vân Lan vừa kéo kéo cánh tay Như Ngọc, điều này khiến Như Ngọc nàng ngạc nhiên:

- Chẳng phải tỷ nói bánh đó ăn không ngon à, sao tự dưng bây giờ lại muốn ăn?

- Hì! Chắc tại vừa mới bệnh dậy nên thay đổi khẩu vị thôi! Muội làm cho tỷ ăn nghe, được không?

- …

- Đi mà Ngọc muội, làm cho tỷ ăn đi mà!

- Được được! Để muội làm cho tỷ ăn, đừng có kéo tay áo muội nữa không sẽ rách đó!

- Hi hi! Muội muội tốt với tỷ quá! Thương muội nhất! Nhoa!

Nhìn theo bóng Như Ngọc đến khi nàng đã hoàn toàn khuất hẳn thì Vân Lan mới quay sang nhìn Thiên Hàn với vẻ mặt ngưng trọng:

- Vương gia không có gì để hỏi Vân Lan sao?

- Nếu nàng muốn nói tự động sẽ nói! Không muốn nói có hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi!

Vân Lan cúi đầu một chút rồi cất tiếng nói âm điệu như van xin:

- Vương gia, xin người hãy hiểu cho Vân Lan! Thật tình Vân Lan có uẩn tình không thể nói. Nhưng có một điều chắc chắc là Vân Lan đến đây không hề có ý xấu xa chỉ muốn tìm một chốn yên bình để né tránh.

- Là trốn những nữ nhân đó hay là trốn tên nam nhân đó!

Khép lại đôi mắt như lấy lại bình tĩnh, Vân Lan đáp:

- Trốn tất cả những người quan tâm đến Vân Lan!

Lời Vân Lan nói nhỏ đến mức như chỉ muốn nói cho bản thân nàng nghe. Tuy vậy, Thiên Hàn vẫn nghe thấy câu nói này điều đó khiến y rất đỗi ngạc nhiên:

- Tránh người quan tâm đến cô nương? Vậy Như Ngọc không phải là người quan tâm đến cô nương à?

Vân Lan vội lắc đầu nói:

- Ngọc muội không nằm trong số những người đó! Vương gia xin người hiểu cho, Vân Lan thật sự rất khó nói!

- Khó nói hay không muốn nói?

- Là không thể nói!

Thiên Hàn xoay xoay ly trà trong tay không nói gì nữa, không gian cứ thế bị cho vào trầm lặng không âm thanh. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ của riêng mình không ai xâm phạm vào suy nghĩ của ai.

- Ta có thể hỏi cô nương một việc được không?

- Vương gia cứ hỏi!

- Cô nương có … yêu tên nam nhân đó không?

Nghe câu hỏi của Thiên Hàn Vân Lan giật mình. Những hình ảnh đó lướt nhanh qua đầu nàng như một cuộn phim cũ được chiếu lại, nàng cũng không biết mình có yêu Lạc Minh hay không nữa chỉ biết mỗi lần gặp y nàng thấy tim mình đập loạn nhịp và cả người nóng ran khó chịu. Ôi! Cơ thể nàng lại nóng nữa rồi nhưng không phải cái nóng đó mà là cái nóng từ đóa hoa trên ngực nàng, nóbáo hiệu cho nàng biết nàng phải chấm dứt ngay việc nghĩ về con người đó, càng nhanh càng tốt. Nếu không nàng sẽ bị đóa hoa đó thêu chết mất.

- Thiên Hàn!_ Vân Lan run rẩy gọi, nàng muốn nói chuyện với y như một người bằng hữu chân chính chứ không còn là hai con người với hai thân phận cao thấp_ Nếu một ngày nào đó cả thế giới rơi vào thảm họa, và chỉ có một cách duy nhất để cứu tất cả chính là đánh đổi sinh mạng của người liệu người có chấp nhận hay không? Và cái chết đó chỉ là một sự hy sinh âm thầm không ai biết đến!

“Hy sinh vì tất cả ư? Nhưng phải chết trong im lặng, một cái chết vô danh không ai biết đến à?”

- Ta chấp nhận!_ Thiên Hàn nghiêm túc nói, nhìn y không có lấy một sự do dự hay hối hận

Vân Lan ngỡ ngàng:

- Vì sao?

Thiên Hàn ngước lên cao nhìn những đám mây trôi, đáp:

- Vì sao ư? Vì nếu ta chết thì chỉ có mỗi mình ta không hết nhìn thấy trời cao này nữa, nhưng nếu cả thế giới đều chết thì vĩnh viễn không còn có ai thấy trời cao này cả! Sẽ không còn có những nụ cười, không còn bất cứ thứ gì ngoài sự căm lặng vĩnh viễn và tất nhiên sẽ không còn có kiếp sau!

- Phải! Có lẽ người nói đúng! Thế giới phải tiếp tục sống nếu không sẽ không có kiếp sau được! Một sự hy sinh thầm lặng nhưng cao cả đáng quý!_ Vân Lan cũng ngước lên cao nhìn. Nàng nở nụ cười, nụ cười của người đã được khai phá tri thức.

- Bánh đến rồi đây!

Như Ngọc cầm trên tay dĩa bánh xếp vừa làm xong háo hức chạy đến chỗ Thiên Hàn và Vân Lan, vẻ mặt hớn hở như đứa trẻ được quà. Còn Vân Lan thì nhìn những chiếc bánh khét đầy ngao ngán, nếu nàng có thể mọc cánh bay được thì nhất định sẽ bay đi khỏi chỗ này ngay lập tức không do dự. Nhưng vì lúc nãy là do nàng nàng nặc đòi Như Ngọc làm cho nên bây giờ không thể nào từ chối được cả.

Thiên Hàn ngồi kế bên nhìn cái nụ cười đầy gượng gạo của Vân Lan mà cảm thương thay cho nàng ta. Nếu là ai thì có thể không biết nhưng y thì không thể nào không hiểu được cảm giác của Vân Lan lúc này được, bánh của Như Ngọc làm ra tuyệt đối không phải là thứ dành cho người ăn, mà đó chỉ là thức ăn dành để bổ béo mấy con heo mà thôi. Thật đáng mừng là Thiên Hàn trước kia đã không ăn, nếu không hắn ta đã phải chết tức tửi vì bội thực!

Như Ngọc nhìn ra cái vẻ mặt như sắp khóc của Vân Lan và cái nụ cười ẩn ý sâu xa của Thiên Hàn nàng tất nhiên hiểu, lại nhớ đến cái nàng công chúa Bảo An lúc sáng lòng chợt nổi phong ba. Ngay lập tức nàng cầm lấy một cái bánh xếp xấu nhất nhét thẳng vào miệng đang cười của Thiên Hàn làm y bị ngẹn cứng họng cho bỏ ghét.

Thiên Hàn định lấy cái bánh ra nhưng thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Như Ngọc y không dám động tay, biết không có cách nào tự cứu bản thân được nên chỉ biết ngậm đắng nuốt cái bánh xuống một cách thật khó khăn…cái hương vị vừa cay vừa mặn lại pha đắng do bị khét làm cổ họng y trở nên khô nóng khó chịu, chỉ muốn nôn. Điều mà y muốn nói ngay lúc này nhất chính là “Vân Lan cô nương Thiên Hàn thật sự rất khâm phục cô nương khi có thể nuốt được hết chỗ bánh đó!”

- Ưm..a…ta…ta có …công … việc ta đi..ra ngoài …trước ..a!

Nói xong Thiên Hàn ba chân chạy nhanh khỏi chỗ đó phía sau lưng y là tiếng cười khanh khách của Như Ngọc.

Rừng tre phía sau tam vương phủ, Thiên Hàn dựa hẳn người vào một cây tre cao nôn tháo nôn thốc. Xa xa gần chỗ đó cũng có hai kẻ bám chặt vào hai cây tre to như hai con thằng lằng cười đến mức răng muốn rụng, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình phải khổ sở như vậy lý do chỉ vì một cái bánh khét! Là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đao kiếm không sờn lòng nhưng có thể vì một cái bánh mà sợ hãi! Đạo lý này đầu tiên mới biết!

- Các ngươi cười đủ chưa?

Bịch!

Bịch!

Nhảy lẹ xuống đất, Quy Tắc vội quỳ xuống đất cung kính với Thiên Hàn:

- Chủ nhân!

- Hừ!_ Thiên Hàn liếc lạnh cả hai_ Hai ngươi đã nhận được tin tức gì từ các mật thám khác chưa?

- Dạ! Thuộc hạ vừa nhận được mật thư từ các mật thám phía nam. Theo thư báo thì bọn nữ nhân bạch y lúc trước chính là môn đồ của Thủy Nguyệt giáo! _Vịnh Tắc lên tiếng.

Nghe thế, Thiên Hàn liền đặt nghi vấn:

- Thủy Nguyệt giáo xưa nay không phải rất tuân thủ luật pháp triều đình sao? Sao bây giờ lại muốn gây hấn với triều đình?

Vĩnh Tắc quay qua nhìn Vĩnh Quy, Vĩnh Quy hiểu ý lên tiếng thay:

- Vương gia có điều không biết, Thủy Nguyệt giáo đúng là đã từng thề sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì dính liếu đến triều đình nhưng đó là lời hứa của 10 năm về trước. Nghe nói sau khi vị tân giáo chủ mới Ảnh Nguyệt lên thì mọi sự đã đổi khác, từ nguyên tắc bị thay đổi đến hành tung của giáo phái này càng lúc càng mờ ám tới mức một họ từ đại tam chính phái biến thành đại nhị tà phái!

- Từ môn đại tam chính phái biến thành đại nhị tà phái? Một vị giáo chủ gây hại cho môn phái như vậy sao vẫn còn trụ vững được?_ Thiên Hàn

Quy Tắc khẽ lắc đầu tỏ ý không biết, chợt một bóng đen lướt qua khiến cho lá trúc xôn xao rơi nhiều một cách đột ngột. Đoán biết có kẻ lạ, Thiên Hàn liền vận khí vào tay phải đã định tung chưởng đánh kẻ lạ mặt ấy nhưng may là y kịp ngừng lại hành động khi nghe tiếng Vĩnh Quy:

- Thạch Bằng! Đừng đùa nữa mau xuống đây diện kiến chủ nhân đi!

“Thạch Bằng? Có người này nữa sao?”_ Mày kiếm Thiên Hàn nhíu lại, y vội tra trí nhớ của mình. Y nhớ rất rõ trong danh sách tên của các mật thám dưới quyền Thiên Hàn vốnkhông hề có cái tên này kia mà? Như thế này nghĩa là sao?

Bóng đen vẫn như cũ lướt qua lướt lại vài cái trên vài ngọn tre rồi mới đáp xuống. Người này không nhanh không chậm chạm chân vào mặt đất, đôi mí mắt khép từ từ mở ra nhìn Thiên Hàn cười ý, hai tay ôm bảo kiếm sát vào bờ ngực lộ do hai lớp áo thả hờ, những đường nét săn chắc chứng tỏ con người này có một lịch sử luyện võ không thua kém ai. Trước tiên y nở một nụ cười pha trò trên gương mặt góc cạnh đầy cương nghị của mình thật khó coi rồi mới mở miệng:

- Vương gia! Xin chào! Ngài dạo này khỏe không?

Xém tý là Thiên Hàn té ngã may nhờ trước đó y đã dựa vào thân cây tre nếu không cũng phải chật vật lắm mới đứng dậy lại được.

“Đây là thuộc hạ loại gì thế? Thiên Hàn ơi Thiên Hàn rốt cuộc thì nhà ngươi nuôi bao nhiêu thuộc hạ hả? Lôi hết ra đây một lượt luôn đi, đừng có nay lòi ra tên này mai lòi ra tên khác hù dọa y nữa! Không y không chết vì bệnh mà sẽ chết vì đau tim mất!”

Nhìn Thiên Hàn đứng như khúc khổ Quy, Tắc chỉ biết ôm đầu lắc lắc một cách ngán ngẩm. Mỗi lần cái tên này xuất hiện là mỗi lần chủ nhân bị hắn làm cho sốc! Bọn họ nghi ngờ cái đầu tên này thật sự có vấn đề hoặc là có âm mưu tại phản muốn hù dọa chủ nhân chết sớm nên mới kỳ quái như thế! Vĩnh Quy bước lại chỗ Thạch Bằng đang đương ý cười mà nhéo vào mặt y một cái:

- Tên Thạch Bằng nhà ngươi có gì muốn báo cáo thì nói nhanh cho chủ nhân rồi cút lẹ đi!

- Đau! Buông tay, ngươi có biết mặt của ta đáng giá lắm không hả? Lỡ có chuyện gì thì ngươi chuẩn bị tinh thần làm cá viên chiên đi!

- Hứ!

- Đủ rồi!

Cuối cùng thì Thiên Hàn cũng hồi tỉnh lấy lại phong thái lên tiếng. Chính nhờ ba từ “vá viên chiên” của Thạch Bằng đã giúp y thông suốt. Vĩnh Quy và Vĩnh Tắc là thuộc hạ trung thành nhất của y lời nói của họ cực kỳ đáng tin cậy. Họ bảo tên đó là thuộc hạ y thì chính là như vậy. Chỉ có điều cái cách hành xử quái đảng đó của hắn có thể giải thích được tên Thạch Bằng đó không phải người cổ đại nên mới thế.

- A! Vương gia, xém tý thì quên ha! Một lời Thạch Bằng không thể nói rõ cho người biết được người tốt hơn hết là nên tự đi di!

- Hở?…