Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 4




Cứ thế, ta mang theo hai hàng nước mắt xót xa đi về phía cửa hàng bán hoa quả, muốn mua một ít trái cây coi như là khao mình một chút . Vừa thấy đống quýt vàng tươi, tâm tình của ta tốt lên rất nhiều, liền cầm lấy một trái hỏi ông chủ: “Quýt này bán thế nào ạ?”

“1 đồng (1) rưỡi 1 kí.”

1 đồng rưỡi? Hây, ngoài chợ bán có 1 đồng à nha, không phải là một cửa hàng mặt tiền thôi sao, lại đắt đỏ như vậy chứ?! Vì vậy ta vung tay áo : “Ông chủ bán giá cũng quá cao a! 5 đồng 3 kí đi!”

Ông chủ lắc đầu xua tay: “Không mua thì không bán!”

Ta từ trong ví rút ra tờ 5 đồng nhàu nhĩ phe phẩy: ” 5 đồng đây 5 đồng đây, không được thì tôi không mua đâu a.”

Ông chủ nọ vừa hé miệng còn chưa kịp nói, chợt nghe một thanh âm ở bên cạnh chen vào: “Ông chủ bán cho cô ta đi, 1 đồng rưỡi 1 kí, 3 kí mới 4 đồng rưỡi, cô ta nguyện ý trả 5 đồng sao ông không bán?”

Ta sửng sốt, quay đầu liền trông thấy người cùng ta có duyên phận cực kì đặc biệt – ai nha, là cái tên vừa cười nhạo quần lót Tiểu Tân của ta đây mà!

Ta còn đang ngây ngốc cân nhắc xem 1 đồng rưỡi 1 kí cùng 5 đồng 3 kí liên hệ với nhau thế nào, bên kia ông chủ vội vàng cuống quít một tay đoạt lấy tiền một tay lựa quýt cho ta. Rốt cuộc chờ đến khi ta phản ứng lại, 3 kí quýt ta dùng 5 đồng để mua đã nhét vào trong tay rồi.

Nhìn bọc quýt, trong lòng ta dâng lên hàng ngàn hàng vạn tư vị, ôi, ngay cả lúc rớt môn số học ở trường cũng cản không nổi một phần vạn lần hối hận vì không giỏi số học của ta lúc này!

Mà cái tên dẫn đến chuyện ta tiêu tiền uổng phí kia, lúc này đang khí định thần nhàn đứng ở một bên ra vẻ chuyện không liên quan mình, mỉa mai nói: “5 đồng tiền 3 kí, chậc chậc, Phương tiểu thư, xin hỏi cô tốt nghiệp tiểu học môn số học đạt điểm chuẩn sao?”

Ta câm nín…từ nhỏ đến lớn số học vẫn không có đạt điểm chuẩn qua a! Thậm chí lúc bắt đầu học phép nhân, ta vẫn đọc 2 x 3 = 5. . . Đã bao nhiêu năm, vẫn chết sống sửa không được. . . Số học, quả thực là cái gai trong mắt của ta mà!

Hắn nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của ta, trong ánh mắt chỉ độc vẻ đắc ý. Ta nhẫn a, tốt xấu gì cũng là hắn thuê ta, tốt xấu gì hắn cũng là boss, vì bát cơm, ta nhịn!

Hắn khinh miệt liếc ta một cái, sau đó tiêu sái đi tới chiếc xe màu đen đang đậu ven đường. Ta không quan tâm ô tô này so với bần dân chúng ta là cực kỳ xa xỉ nên cũng chẳng thèm tò mò hãng xe là gì, thế nhưng nhìn chiếc xe bóng loáng như vậy, ta đoán ắt giá trị cũng không rẻ.

Xí, có tiền là rất giỏi a? Ta âm thầm khoa nắm tay trừng mắt hắn. Lúc này, hắn tựa đầu vào cửa xe hỏi ta: “Phương tiểu thư đi giày cao gót chắc mệt chết đi phải không?”

Ta sửng sốt, giày này đi quả thực rất mỏi nha, ta bây giở run rẩy đến nỗi sắp bước đi không nổi. Hắn hỏi như vậy, là muốn đưa ta về nhà sao? Nhất thời địa vị của hắn trong lòng ta từ mười tám tầng địa ngục bay lên tới tầng…thứ mười bảy!

Ta tươi cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu.

Hắn đôi mắt hoa đào chớp chớp: “Ân, vậy Phương tiểu thư cũng chậm rãi trở về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, xe liền “Véo —” phóng đi mất.

-_-#

Ngươi ngươi ngươi ngươi, xem như ngươi lợi hại. . .

————————————–

Cơm Tây vẫn là vết thương đau nhức trong lòng ta.

Lần đầu tiên ăn cơm Tây là cùng với An Hảo, khi đó vừa học xong trung học, ta đối với thực đơn tinh xảo vậy cân nhắc nửa ngày cũng không biết chọn món gì. An công chúa lại rất tự nhiên gọi một phần bò bít tết, ta nghĩ, bò bít tết nọ không phải đều dùng dao với xiên cắt sao, ta nếu như không làm vậy sẽ rất mất mặt a!

Sau lại nhớ tới lần xem phim thần tượng Đài loan, diễn viên trong đó đều gọi Pizza, vì vậy ta cũng gọi một phần Pizza – cho giống phong cách tây phương. Thế là ta liền quyết định: gọi một phần Pizza 39 đồng, a, thêm phô mai – 9 đồng nữa.

Nói thật, thấy người ta trong TV đều ăn ngon lành như vậy, đợi được đến lúc ta ăn thử thì, cũng không có gì đặc biệt…không phải là bánh mỡ lợn Trung Quốc rưới chút nước sốt sao?! Vả lại tại nhà hàng cơm Tây không thể coi như đang trong quán ven đường, cho nên ta vén tay áo hì hục ăn. Hừm, thật sự là không hợp tính cách ta mà!

Thế nhưng tục ngữ có câu: “nhập gia tùy tục”. Đương chung quanh tất cả mọi người đều cho rằng ăn cơm Tây phải văn minh tao nhã, để không bị khinh bỉ, ta cũng chỉ có thể làm bộ rất hưởng thụ, rất mỹ mãn mà nhai nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ.

Cơ mà, công suất hoạt động của miệng ta thật sự vẫn rất nhanh a, cho dù ta giả bộ thục nữ cũng đã đem Pizza trước mặt loang loáng xử lý hết. Chờ ta ăn vào trong bụng 48 đồng xong, hiển nhiên là còn không ăn no bằng hộp cơm 5 đồng, trong lòng hối hận, thật là nghẹn ngào không nói nên lời…

Giữa lúc ta đang tinh tế cảm nhận dư vị sau khi ăn một bữa “đại tiệc” xong, ta bỗng mơ hồ nghĩ hình như thiếu thiếu cái gì?! Tỉ mỉ suy nghĩ một chút,… Nga — nguyên lai là thiếu phô mai! Hừ, lần đầu tiên ăn cơm Tây dĩ nhiên lại hãm hại ta như vậy!

Vì vậy ta rất ngu ngốc vừa ngoắc vừa hô: “Anh phục vụ, phô mai của tôi sao còn chưa mang lên? Tôi đã ăn xong rồi, các người xảy ra chuyện gì à?”

Phục vụ trừng ta nửa ngày, cuối cùng mới 囧囧 trả lời: “Tiểu thư, phô mai của cô đã rắc trên mặt Pizza rồi. . .”

= =+

Ta giả vờ trấn định phất tay: “Nga, vậy không có việc gì, anh đi làm đi. . .”

Từ lúc đó, ta không còn đi qua nhà hàng cơm Tây nữa, mỗi khi muốn kinh qua đều phải đi đường vòng.

Hôm nay, ngồi ở nhà hàng phong cảnh ưu nhã, An Hảo mặt mang theo mỉm cười tinh tế cắt từng miếng thịt bò, động tác ưu mỹ tựa như quý tiểu thư Anh quốc. Mà ta thì lại quơ trong tay dao nĩa hận sao tảng thịt bò trên bàn không phải là bản mặt của tên nào đó để ta băm thành đầu heo.

Khi ta kể đến đoạn hắn đem một người thiếu nữ yếu đuối như ta vứt bên vệ đường, thật sự là khó nén trong lòng phẫn hận, ta vỗ bàn “ba” một tiếng, An Hảo lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đem đĩa thịt bò đẩy sang một bên, trừng mắt ta nói: “Phương Nam Nhân! Ngươi chú ý tới vệ sinh có được hay không! Nước bọt của ngươi phun phèo phèo kìa!”

Nhìn nàng ánh mắt ghét bỏ, ta liền thụ thương nghiêm trọng: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi cũng không quan tâm đến ta một chút nào, chỉ biết nghĩ đến bò bít tết của ngươi. . .”

Nàng hình như cũng hiểu được lời của nàng đả kích tới tâm hồn bé bỏng yếu đuối của ta, liền ôn nhu trấn an: “Thôi nào, cái kia, thống khổ của ngươi ta đều có thể lý giải, thực sự đó! Tên nam nhân này cũng quá thất lễ, coi như là hắn tuyển ngươi thì sao? Hắn lớn lên đẹp trai lại có tiền thì sao? Có thể tự cao tự đại như vậy ư? Xía. . . cô nãi nãi ta đời này, ngoại trừ lớn lên vẻ ngoài xinh đẹp như hoa như ngọc chim sa cá lặn, ưu điểm lớn nhất chính là gặp qua không ít trai đẹp, mà trai đẹp có tiền lại càng không đếm xuể!”

Ta cúi đầu suy nghĩ một chút liền nói: “Kỳ thực soái ca ta đã thấy cũng rất nhiều, bất quá đều là không mặc quần áo a. . .”

An Hảo ngẩn người, sau đó vạn phần khinh bỉ nhìn ta: “Cô nãi nãi nói chính là người thật hàng thật, không phải diễn viên GV!”

Vì vậy ta trầm mặc, sau đó ngẫm lại, tức giận: “Mụ nội hắn, không phải là quăng ngã hắn hai lần sao?! Cái tên nam nhân keo kiệt kia nếu như hiện tại để lão nương nhìn thấy hắn. . .” Ta cầm dao nhỏ hướng tảng thịt bò hung hăng băm một phát — xui xẻo thay, tảng thịt bò bay vèo thành một đường vòng cung đẹp mắt, văng ra ngoài — rơi vào âu phục một người nam nhân vừa vặn đi qua bên cạnh ta!

“Gặp được thì sao?” Một thanh âm lạnh như băng vang lên.

Chú thích:

(1) 1 đồng nhân dân tệ bằng khoảng 2.500 đồng Việt Nam. Ta không biết tác giả có viết sai không nữa, quýt gì 4k/1kg @.@ ???