Oh, Boy!

Chương 2




Những đứa trẻ nhà Morlevent chờ đợi vị cứu tinh

Cô thẩm phán phụ trách việc giám hộ trẻ vị thành niên Laurence Deschamps vóc dáng thấp đậm, nhanh nhẹn, ưa nhìn, thường thích nạp bổ sung năng lượng bằng sô cô la đen, loại Nestlé 52% ca cao chính hiệu, vị đắng mà dịu, đanh mà lại tan chảy nhanh. Cô luôn giấu một thanh như vậy trong ngăn kéo bàn làm việc. Trước tính hóc búa của vụ việc bọn trẻ nhà Morlevent, rõ là cô hoàn toàn có lý do để tự thưởng cho mình liền hai mảnh sô cô la thật đen, thật cứng. Vừa cắn mạnh vào miếng sô cô la đến mức làm in rõ trên đó vết răng chắc khỏe thì cô nghe tiếng gõ cửa.

- Mời vào! - cô nói vẻ lúng túng.

Nhanh tay đóng ngăn kéo lại, cô lau vội khóe miệng. Cô vốn luôn sợ bí mật này bị lộ nếu mọi người nhìn thấy vết ria sô cô la phía trên môi. Cô nhân viên xã hội trẻ tuổi Bénédicte Horau đẩy cửa vào. Họ chỉ mới làm việc cùng nhau một thời gian ngắn nên chưa biết nhau nhiều.

- Mời cô ngồi - Laurence cố ý nói dõng dạc để lảng đi chuyện miệng còn ngậm sô cô la.

Rụt rè, Bénédicte ngồi xuống mép ghế.

- Tôi mời cô đến về việc bọn trẻ nhà Morlevent - cô thẩm phán nói - Đầu tiên xin hỏi cô là bọn trẻ có thấy thoải mái trong trại trẻ nơi chúng ta đang gửi tạm chúng không?

Cách nói thẳng và cụt ngủn này làm Bénédicte tưởng cô thẩm phán cố ý chê trách nên cô cứ nhìn cô thẩm phán mà không biết phải trả lời sao. “Ôi trời, mình vẫn còn vết ria sô cô la rồi”, cô thẩm phán giật mình nghĩ rồi vờ di ngón tay lên viền môi với vẻ trầm ngâm đau khổ và hỏi:

- Bọn trẻ phản ứng thế nào?

- À, thì... chúng bị xáo trộn - Bénédicte trả lời bằng một câu quen thuộc thường dùng trong nghề.

- Đương nhiên rồi. Đứa lớn là con trai đúng không nhỉ?

- Vâng, tên là Siméon.

- Mười bốn tuổi?

- Vâng.

- Có xu hướng khép kín hay đúng hơn là nổi loạn phải không?

- Không hẳn - Bénédicte lưỡng lự vì chưa biết phải nghĩ thế nào về cậu con trai này.

- Nó có nói chuyện không? - cô thẩm phán gặng hỏi - Hẳn là nó bị sốc đúng không?

- Không... không hẳn vậy.

Không hài lòng với câu trả lời lấp lửng, cô thẩm phán lật xem tập hồ sơ nhà Morlevent.

- Vô lý! Cứ như thể chúng từ trên trời rơi xuống vậy! Không còn ai trong gia đình. Không họ hàng. Không bạn bè. Không gì cả. Không một mối quan hệ xã hội. Thế thì làm sao tôi tìm được người đỡ đầu hay lập hội đồng gia đình được.

- Có bà trông trẻ của Venise. Bà ấy sẵn sàng nhận nuôi bé út nếu chúng ta muốn tìm cho nó một gia đình.

- Thì đành - Laurence Deschamps thở dài - Thật tiếc nếu khiến anh em chúng phải ly tán. Cậu con trai, 14 tuổi? Vậy là đang học lớp tám nhỉ?

- Lớp mười hai rồi - cô Bénédicte lập bập đính chính.

- Đâu nào. Nó mới có mười bốn tuổi - cô thẩm phán sửa lại một cách chắc chắn.

Nhưng lập tức cô nhíu mày khi chính mắt mình dọc dòng chữ trong hồ sơ: “Siméon Morlevent, mười bốn tuổi, học sinh lớp mười hai trường trung học tư thục Sainte-Clotilde”.

- Trời, quả là một hiện tượng đặc biệt! - cô thẩm phán ngạc nhiên thốt lên.

- Vâng, vậy là chị cũng thấy như vậy! - vốn bối rối nhiều vì Siméon, Bénédicte thở phào khi được cô thẩm phán chia sẻ - Cậu ta không giống một đứa trẻ bình thường. Hơn nữa, chính cậu ta tự nhận mình là thần đồng.

- Thì đúng là một thần đồng - cô thẩm phán Laurence xác nhận.

Và với cô, trường hợp ba đứa trẻ này đột nhiên trở nên thú vị và cuốn hút đặc biệt. Cô đang nắm trong tay số phận của một thần đồng. “Siméon Morlevent”, chỉ riêng cái tên cũng đã thật bí ẩn. Lãng mạn. Một cậu thiếu niên đẹp một cách bí ẩn khác thường... Trong cô dâng lên khao khát yêu thương mạnh mẽ đến mức vị sô cô la đắng dịu ưa thích cũng không thể làm vơi đi được. Cô sẽ coi sóc một thần đồng, giúp cậu cân bằng trở lại và hòa nhập vào cuộc sống... Cô bối rối hình dung và luôn miệng lẩm nhẩm: “Siméon Morlevent.”

- Cô nói gì cơ? - cô chợt giật mình hỏi.

Thì ra cô nhân viên bảo trợ xã hội vẫn nói trong khi cô đang miên man với những viễn tưởng bay bổng của mình.

- Vâng, thì về việc anh em cùng cha khác mẹ.

- Ai cơ? - cô thẩm phán ngạc nhiên.

- Hình như vẫn còn có những người khác trong nhà Morlevent. Bố bọn trẻ đã từng lấy người phụ nữ khác và có con riêng.

- Sao tôi không thấy ghi trong hồ sơ?

- Cậu bé đã nói với tôi như vậy.

Và Bénédicte vẫn không hài lòng chút nào khi nhớ lại cái cách Siméon đã thông báo với cô tin đó.

- Nếu còn có người nhà Morlevent - cô thẩm phán nói - thì cần phải xác định ngay. Chi tiết này rất quan trọng. Họ Morlevent không nhiều. Chúng ta phải kiểm tra ngay.

Rồi không nói thêm gì cô nhún người đẩy chiếc ghế có bánh xe về trước bàn máy tính. Chỉ vài động tác nhanh gọn, cô nối máy với dịch vụ danh bạ của Minitel và gõ tìm: MORLEVENT, địa phận thủ đô PARIS. Trên màn hình hiện ra hai kết quả: một là bác sĩ Josiane Morlevent; hai là một người nào đó tên Barthélemy Morlevent. Cô thẩm phán ghi nhanh lại hai địa chỉ này. Thận trọng hơn, cô thử tìm trên toàn bộ nước Pháp. Không còn ai khác mang họ Morlevent.

Cô Laurence xem lịch làm việc. Bọn trẻ nhà Morlevent sẽ được đưa đến gặp cô vào thứ Ba tuần sau. Mà hôm nay đã là thứ Sáu. Phải nhanh chóng tiến hành cuộc điều tra của cô. Bác sĩ Josiane Morlevent sống không xa văn phòng thẩm phán nên cô quyết định sẽ tới đó trước, ngay ngày mai.

Sáng thứ Bảy, Laurence đã có mặt trước một khu nhà sang trọng, gần công viên Montsouris. Josiane Morlevent là bác sĩ nhãn khoa. Một phụ nữ đứng tuổi với thân hình tròn trịa làm cô thẩm phán ưng ý ngay tiến ra mở cửa một cách đầy trang trọng.

- Cô có hẹn trước không?

- Tôi không có hẹn. Tôi là Laurence Deschamps, thẩm phán phụ trách việc giám hộ trẻ vị thành niên.

Laurence vẫn biết chức danh của cô không gợi ra được điều gì rõ ràng trong suy nghĩ của mọi người nhưng cứ nghe đến từ “thẩm phán” là họ đã đủ sợ phát khiếp rồi. Quả đúng vậy, bà thư ký tròn trịa của bác sĩ Morlevent mới nghe tới đó đã đặt tay lên ngực như thể để kiểm soát nhịp tim.

- Có chuyện gì vậy? - bà ta hỏi.

- Không có gì nghiêm trọng - cô thẩm phán nói. Rồi chợt nghĩ đến tình cảnh của ba đứa trẻ, cô nói thêm - tôi muốn trao đổi với bác sĩ Morlevent. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy về bố của cô ấy, ông Georges Morlevent.

- Nhưng ông ta không phải là bố đẻ của nó! - người phụ nữ tròn trịa kêu lên - Con gái tôi... Bác sĩ Morlevent là con gái tôi...

Cô thẩm phán ra hiệu đã hiểu.

- Ông ta, người chồng đầu tiên của tôi, đã nhận nó làm con gái. Nó mang họ ông ta, nhưng tất cả chỉ có vậy thôi.

Vậy là Josiane Morlevent chỉ là con hoang, được Georges Morlevent nhận làm con và cho mang họ. Vậy là cô ta không cùng chung huyết thống với ba đứa trẻ.

- Có phải Georges đã chết không? - người phụ nữ phốp pháp dò hỏi với một tia sáng lóe lên trong đáy mắt.

Cô thẩm phán mỉm cười ngán ngẩm vẻ thất vọng.

- Tôi đến đây không phải để nói về việc thừa kế gia sản, thưa bà. Mà thật ra, nói chính xác hơn, là về một món thừa kế đặc biệt không dễ kế thừa. Ông Morlevent để lại ba đứa trẻ cần được nuôi dạy.

Người phụ nữ nọ nhảy bật người ra phía sau hệt như là có vật gì đó rơi từ trần nhà xuống dọa đè bẹp bà ta vậy.

- Hay nhỉ! Tôi chả đã nói với cô rồi sao, cô không nghe thấy à? Con gái tôi không có quan hệ gì với Georges Morlevent hết. Không tí tẹo nào. Cả tôi cũng thế.

Giọng bà ta chợt đanh lại, gần như thô lỗ. Một nỗi bực bội khó tả bỗng dâng lên trong Laurence Deschamps. Thật may là cậu bé thần đồng Siméon của cô không có chút liên hệ gì với người đàn bà độc ác vô cảm này!

- Các vị có cùng họ. Tôi muốn triệu tập con gái bà đến buổi họp vào thứ Ba, ngày mười ba tháng Mười hai, lúc mười một giờ. Biết đâu cô ấy sẽ cảm thấy có liên quan hơn bà đôi chút?

Khi ra tới phố cô mới chợt nhớ ra mình đã quên hỏi một việc quan trọng duy nhất còn lại có ý nghĩa: Barthélemy Morlevent có phải cũng chỉ là một người con hoang được Georges Morlevent nhận làm con và cho mang họ? Nếu đúng như vậy thì coi như tiêu tan hy vọng cuối cùng tìm được gia đình cho bọn trẻ Morlevent. Và rồi chúng sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi do nhà nước bảo trợ; bị đá đi đá lại giữa các trại trẻ trong khi tuyệt vọng chờ đợi ai đó đến nhận nuôi.

Barthélemy Morlevent sống ở khu đồng bóng Marais, trên tầng năm một khu nhà không có thang máy. Mới tới chân cầu thang lạnh lẽo, cảm giác về khu nhà làm cô chán nản đến mức phải luồn tay tìm sâu trong túi xách và khẽ bấm ngón tay. Rắc! Một mảnh sô cô la gãy rời khỏi thanh sô cô la. Kín đáo, cô đưa miếng sô cô la vào miệng. Vì còn phải leo năm tầng gác nên cô quyết định sẽ ngậm cho nó tan chảy từ từ chứ không nhai ngay. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi ta để vị ca cao tan chảy trên lưỡi, phủ lên vòm họng, rồi từ từ bao bọc các chân răng, và đúng lúc đó ta sẽ cắn mạnh vào phần còn lại. Mà không, chỉ cần khoan khoái đẩy đi đẩy lại phần nhân cứng còn lại phía trên mặt răng hàm cho đến khi nó tan chảy hết. Nhưng đã lên đến tầng tư, không chờ được nữa, cô đành nhai nốt miếng sô cô la.

- Xin hỏi anh Barthélemy Morlevent phải không?

Một thanh niên vẻ khá mờ ám cất giọng the thé trả lời phía sau cánh cửa mở hé:

- Không, tôi, Léo.

- Tôi là Laurence Deschamps, thẩm phán phụ trách việc giám hộ trẻ vị thành niên. Tôi muốn nói chuyện với anh Morlevent.

- Không có đây. Có chuyện gì vậy?

Cậu thanh niên nói chỏn lỏn, không thành câu rõ ràng.

- Về chuyện bố anh ta, ông Georges Morlevent.

Cậu thanh niên đột nhiên vặn hông chéo quẹo sang trái, vểnh lên hệt như lúc trước với hông phải và kêu lên:

- Ôi dào, Bart thây kệ chuyện bố nó.

- Có thể. Nhưng dù sao anh cũng không quyết định thay được. Tôi muốn gặp anh Morlevent vào thứ Ba, ngày mười ba lúc mười một giờ. Đây là danh thiếp của tôi. Anh nhớ được chứ? Đúng hẹn thứ Ba. Đây là chuyện luật pháp, phải tuân thủ.

Cậu thanh niên không nói hẳn ra miệng rằng sẽ mặc thây chuyện đó nhưng cái cách anh ta đảo mắt sang trái, sang phải để tránh ánh mắt của Laurence thì cũng đủ nói thay rồi.

Về đến nhà, Laurence nghĩ việc hẹn gặp với hai người này hẳn chẳng ích gì. Ai mà thèm quan tâm đến ba đứa trẻ mồ côi vốn không có quan hệ gì chứ. Rồi cô lẩm nhẩm tên cậu bé thần đồng của mình “Siméon Morlevent” và mỉm cười. Chính cô, cô sẽ giải quyết việc này.

Nhưng kế hoạch của Siméon thì khác. Sau khi quay cô nhân viên bảo trợ xã hội, cậu đã biết được những điều cô này phát hiện ra về những người mang họ Morlevent khác khi tự mình tiến hành điều tra. Tối thứ Hai, Siméon triệu tập một hội thề pow-wow trong phòng hai em gái. Như trong tập tục này của các bộ lạc da đỏ, ba đứa trẻ ngồi khoanh chân, thẳng lưng và lấy một cái chăn bọc tròn xung quanh rồi bắt đầu thảo luận. Ngày còn ở nhà, chúng còn chuyền nhau một tẩu thuốc có châm thuốc hẳn hoi. Bố chúng vẫn thường khuyến khích những kiểu chơi kỳ lạ như vậy; còn mẹ chúng lúc đó luôn than vãn rằng bố thật là “vô trách nhiệm”. Mẹ than câu đó nhiều đến mức một hôm bố đã quyết định chứng minh cho mẹ thấy là mẹ có lý. Bằng cách bỏ nhà đi mất.

- Này các cô gái - Siméon nói với hai em trong tư thế nghiêm trang - Hiện tại, vẫn còn có hai người mang họ Morlevent như chúng ta trên trái đất này.

- Là con gái hay con trai? - Venise hỏi ngay điều quan trọng nhất đối với bé.

- Một phụ nữ, là bác sĩ nhãn khoa.

Venise thậm chí còn chưa kịp cất tiếng hỏi chị gái xem nhãn khoa nghĩa là gì thì Morgane đã giải thích ngay lập tức, em vốn vẫn là bản phụ đề của anh trai mình:

- Đó là bác sĩ chữa mắt.

- Chị ấy tên là Josiane. Thật ra đó không phải là một người nhà Morlevent thực sự như chúng ta. Chị ấy mang họ này vì bố mang chị ấy về.

- Mang chị ấy về từ đâu? - Venise hỏi.

Siméon ra dấu cho Morgane. Em chỉ hơi ngập ngừng một thoáng.

- Bố đã nhận chị ấy về nuôi. Giống như Lexane bạn chị được nhận làm con nuôi đó.

- Ra là vậy - cô em út ngoan ngoãn gật đầu.

- Người thứ hai là một Morlevent thật sự, cùng cha khác mẹ với chúng ta. Anh ấy làm việc trong một cửa hàng đồ cổ.

Từ “bán hàng” khiến Siméon thấy ghê tởm. Đối với cậu, “bán hàng” đồng nghĩa với ngu xuẩn. Nhưng cậu đã giữ lại điều tốt đẹp nhất để nói sau cùng.

- Anh ấy tên là Barthélemy.

- Oa! - hai cô em gái reo lên.

- Giống như là vua Mage[1] vậy - Venise thích chí.

Morgane và Siméon nhìn nhau mỉm cười. Cô em út lại nhầm với nhân vật Balthazar rồi. Tuy vậy, hình dung có một người anh cưỡi lạc đà đến với mình làm hai em thấy rất thú vị. Cả ba cùng im lặng tận hưởng cảm giác kỳ diệu đó một lúc lâu. Siméon vốn thông minh như vậy cũng đã không một phút nghĩ đến việc người anh lớn đó sẽ chẳng mảy may quan tâm tới chúng...

Cô thẩm phán thì không viển vông như bọn trẻ. Buổi sáng thứ Ba, trong khi chờ đợi những người họ Morlevent, cô điểm lại lần cuối tình hình với cô bảo trợ xã hội.

- Cô Josiane Morlevent ba mươi bảy tuổi - Bénédicte Horau nói - Tên ngày trước là Josiane Pons. Georges Morlevent đã nhận nuôi cô ấy khi cô ấy được năm tuổi. Hiện nay, đáng lẽ họ của cô ấy cũng không phải là Morlevent.

- Sao thế được? - Laurence ngạc nhiên hỏi.

- Cách đây ba năm cô ấy đã kết hôn với ông Tanpié. Cô ấy giữ lại họ Morlevent chỉ để tiện liên hệ với khách hàng cũ.

Thế là xong. Mối liên hệ giữa cô bác sĩ nhãn khoa này và bọn trẻ càng trở nên mong manh.

- Thật tiếc - Laurence thở dài - một bác sĩ ở một khu phố giàu có. Thật là một nơi đỡ đầu tốt cho bọn trẻ.

Hai người nhìn nhau gượng cười. Mỗi người vì một lý do khác nhau nhưng họ đều nằm lòng hồ sơ nhà Morlevent, điều kéo họ lại gần nhau hơn.

- Barthélemy mới hai mươi sáu tuổi - Bénédicte trình bày tiếp.

- Cô gặp anh ta chưa?

- Tôi chưa. Cả cô bác sĩ tôi cũng chưa gặp. Anh ta thì đúng là con đẻ của Georges Morlevent nhưng lại chưa bao giờ nhận người đó là bố mình.

- Anh cùng cha khác mẹ - cô thẩm phán lẩm nhẩm suy tính.

Liệu có thể giao cho anh ta trách nhiệm nặng nề trông giữ ba đứa trẻ không? Liệu có thể đe dọa trừng phạt nếu anh ta từ chối mối liên hệ anh em này không?

- Mời vào!

Laurence liếc nhìn đồng hồ. Mới có mười giờ năm mươi phút.

- Cô Josiane Morlevent đã đến - cô thư ký hé cửa thông báo.

- Xem nào, xem nào - cô thẩm phán thì thầm - một cô bác sĩ của khu nhà giàu.

Cô nhân viên bảo trợ sửa lại tư thế ngay ngắn, gương mặt căng lên vẻ tò mò trông đợi. Hoàn cảnh của bọn trẻ tuyệt vọng đến mức chỉ có thể mong đợi một Zorro tái sinh cứu giúp. Và đây, Zorro của các em bước vào trong bộ đồ sang trọng màu ghi sáng cùng áo pull hiệu Rodier.

- Xin chào. Hẳn cô là thẩm phán Deschamps. Tôi xin được thưa ngay với cô, cô đã đặt tôi vào một tình huống hết sức tế nhị khi triệu tập tôi đến đây vào giờ này, khi mà đáng lẽ tôi đang phải phẫu thuật cho một quý bà vào đúng mười một giờ. Thật không phải phép khi cô làm xáo trộn lịch làm việc của một bác sĩ như vậy.

Josiane Morlevent tuôn một tràng bằng giọng bất bình kiểu cách. Cô ta thật rõ ra dáng, thật biết cách phủ đầu người khác.

- Tôi lấy làm tiếc vì làm cô xáo trộn - Laurence đáp lại và cảm thấy muốn tìm ngay lập tức một miếng sô cô la - Đúng là chỉ có mỗi việc cỏn con liên quan đến ba đứa trẻ bị bố bỏ rơi còn mẹ thì vừa qua đời thôi.

- Cảm ơn vì bài học đạo đức - cô bác sĩ nhãn khoa đáp lại châm chọc và ngồi xuống ghế - Chúng ta vào việc luôn đi. Bọn trẻ không còn ông bà sao?

- Hoàn toàn không còn ai trong gia đình ngoài cô và...

- Chúng không phải là gia đình tôi - Josiane ngắt lời.

- Cô cũng mang họ Morlevent và do ông Morlevent nhận nuôi.

- Nếu cứ suy luận kiểu đó thì chắc chúng ta là họ hàng hết - Josiane lại châm biếm - Chúng bao nhiêu tuổi?

- Mười bốn, tám và năm tuổi.

- Năm tuổi... là con trai à?

- Bé gái.

- Bé gái... Cũng không sao - cô bác sĩ nói, môi hơi bĩu như đang suy nghĩ về một món hàng thú vị - Nó có xinh xắn không?

- Tôi không biết, tôi chưa gặp qua chúng.

Bénédicte và Laurence nhìn nhau kinh ngạc. Họ không biết rằng cô bác sĩ nhãn khoa đã cố gắng có con từ ba năm nay nhưng chưa được, cả ba lần thụ tinh nhân tạo đều không thành khiến cô gần như rơi vào tình trạng tuyệt vọng. Thế mà bây giờ lại có một bé gái năm tuổi sẵn ra đó, và nếu bé xinh xắn lại thông minh thì cũng được quá đi chứ! Josiane còn nghe nói là sau khi nhận nuôi một đứa trẻ thì sẽ dễ có con đẻ của mình hơn.

- Tất nhiên, hai đứa còn lại thì không bao giờ - cô vừa nói vừa gạt tay như thể quét bỏ Morgane và Siméon trước mắt mình.

Chúng nhiều tuổi quá rồi.

- Chúng tôi tránh chia rẽ anh em chúng - cô nhân viên bảo trợ nhấn mạnh.

- Thế là theo lô sao? - Josiane lại nói với giọng châm biếm chẳng phù hợp chút nào - Tôi thật cầu chúc cho ai đó trúng số độc đắc cả lô này đây.

Ba tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang cuộc đấu khẩu.

- Bọn trẻ đã đến - cô thư ký thông báo với vẻ thương cảm mà cô nghĩ cần phải có trong lúc này.

Cô thẩm phán cảm thấy nhói lên trong tim. Cô sẽ được nhìn tận mắt cậu bé thần đồng của mình. Một cách vô thức, cô cũng đã nghĩ nhiều nhất đến cậu, tách cậu ra khỏi anh em nhà Morlevent trong suy nghĩ. Thế nhưng, khi bọn trẻ bước vào, nhìn Siméon đứng đó sau hai em gái, cô thẩm phán và cô bác sĩ nhận ngay ra khối tường thành trước mắt họ. Không dễ gì chia cắt chúng trừ phi dùng đến máy cắt bê tông. Khi nhìn thấy Siméon, Laurence không khỏi thốt lên một tiếng “ồ” thất vọng. Thần đồng xinh xắn của cô trên thực tế chỉ là một cậu bé gầy gò, đôi mắt nhíu lại thận trọng sau cặp kính tròn. Cô em thứ, Morgane, thì mang đầy đủ dáng vẻ của những đứa trẻ bị gọi là “bốn mắt” với cái mũi dài và hếch lên như kèn đồng cùng một cặp kính to gọng đỏ choán một phần khuôn mặt, cặp tai vểnh càng vểnh thêm một cách kỳ khôi do bị cái bờm tóc đội lên.

- Ai là người phán xét ở đây? - Venise cất tiếng hỏi.

Giọng nói dễ thương của bé ngay lập tức làm xuất hiện một nụ cười trên gương mặt ba người lớn.

- Thật đáng yêu! - Josiane thốt lên.

Venise đúng là bé gái mà những quý bà mặc áo hàng hiệu Rodier mong muốn có được bên cạnh. Bé xinh như một con búp bê với những lọn tóc vàng óng ánh, cặp mắt xanh lấp lánh, làm bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn dang tay đón về. Tuy nhiên, Josiane chùn lại khi thấy Siméon đặt tay lên vai em gái như thể cậu đánh hơi thấy ý định đó.

- Cô là thẩm phán đây - Laurence nói - Nhưng cháu yên tâm, cô ở đây để giúp các cháu. Các cháu ngồi xuống đi.

Laurence liếc nhìn Siméon. Cậu bé ngồi sâu vào trong ghế bành và khoanh tay trước ngực. Laurence giới thiệu mọi người.

- Đây là Bénédicte, các cháu đã biết cô ấy rồi đúng không? Còn đây là Josiane Morlevent...

- Cháu không biết tại sao nhưng tất cả phụ nữ ở đây đều thật xinh đẹp - cô bé út ngạc nhiên thốt lên.

Nhận xét thú vị và bất ngờ đó làm cả ba người phụ nữ bật cười.

- Josiane Morlevent cùng họ với các cháu - cô thẩm phán tiếp tục nhưng chủ yếu nói hướng về hai bé gái - nhưng cô ấy không hoàn toàn là người trong gia đình. Nói thế nào nhỉ, cô ấy là...

Laurence lưỡng lự hai giây, nhưng như thế cũng là quá lâu đối với Siméon.

- Đó là người cùng mẹ khác cha với người anh cùng cha khác mẹ của chúng cháu - cậu giải thích hộ cô thẩm phán.

Cô thẩm phán quả là vẫn chưa nghĩ đến cách gọi này.

- Đúng, đúng, cũng có thể nói như vậy. Cậu thật là có khả năng phân tích tổng hợp đó, cậu Siméon.

Siméon đánh giá cao cách xưng hô đúng mực này. Cậu khẽ cúi đầu cảm ơn.

- Ở trường chắc cậu học tốt lắm - Laurence hỏi.

- Bài kiểm tra vật lý gần đây nhất tôi được mười chín điểm. Tôi nghĩ là mình không gặp vấn đề gì ở trường.

Vừa dứt lời thì Siméon lại có cảm giác mình nói hớ. Cậu lại vừa thể hiện vẻ cao ngạo đó. Và vẫn như mọi khi, cậu đã không nói ra điều mình muốn. Đáng lẽ cậu phải trả lời: “Bây giờ, tôi không quan tâm đến mấy việc ở trường. Tôi muốn gặp Barthélemy. Tôi muốn gặp anh mình. Tôi cần anh ấy”. Đôi mắt cậu như có màn sương phủ sau cặp kính.

- Anh Barthélemy đâu ạ? - Morgane hỏi như thể là người phát ngôn của anh trai ngay cả khi anh của em chưa nói ra lời.

- Anh ấy đến muộn - Laurence trả lời.

- Anh ấy không biết buộc con lạc đà của mình vào đâu - Siméon thấp giọng.

Hai cô bé phì cười.

- Các vị tưởng cậu ta sẽ đến à? - Josiane nói - Các vị không biết cậu ta rồi, loại người chỉ biết có mình. Hơn nữa, đó là người...

Cốc, cốc, cốc. Cô thư ký thông báo:

- Ông Morlevent đã đến.

Ba đứa trẻ đứng dậy, vẻ xúc động. Từ khi biết mình còn có một người anh, chúng chỉ nghĩ đến điều đó. Venise đã vẽ đến bốn bức tranh về người anh này. Barthélemy bước vào, thở gấp vì đã phải chạy đến.

- Chỗ bà thẩm phán ở đây phải không? - anh ấp úng, như mới rơi từ trên mặt trăng xuống.

Laurence và Bénédicte tròn mắt ngạc nhiên. Hoàng tử bạch mã cuối cùng cũng đã đến giải nguy đây rồi! Tuy nhiên, cô thẩm phán cũng nhận thấy một vài chi tiết bất ổn: chiếc hoa tai, làn da nâu rám nắng hoàn hảo ngay giữa tháng Mười hai và món tóc tẩy màu của anh.

- Bức tranh của em đâu? Tìm nhanh lên nào, bức vẽ căn nhà í - Venise hỏi, giọng run run gần như khóc.

Siméon không tìm được bức tranh cho em gái. Sự xuất hiện của người anh trai này làm cậu quá bối rối. Cậu đã hình dung ra một anh Barthélemy cao đến hai mét, người ra phải có chất giọng khàn khàn: “Nào, các cô cậu nhóc, chúng ta không lang thang ở đây nữa. Cùng anh về Australia nào!”

- Tôi không biết người ta muốn gì ở tôi. Nhưng tôi không có tội - Barthélemy nói với một chất giọng đặc biệt lả lướt - Oh, boy! Chị cũng ở đây à Josiane?

Người chị cùng mẹ khác cha thậm chí không thèm trả lời.

- Anh Morlevent - cô thẩm phán trịnh trọng thông báo - anh đang đứng trước em trai và hai em gái cùng cha khác mẹ của mình, Siméon, Morgane và Venise Morlevent.

- Cùng... cùng gì của tôi? - Barthélemy sửng sốt.

Venise tiến đến trước mặt anh với bức vẽ trong tay.

- Em đã vẽ cho anh một ngôi nhà - bé giải thích - Bọn em sẽ tới đó sống cùng anh. Đây là giường tầng của em, còn đây là tủ lạnh.

Barthélemy cúi xuống để nghe cho rõ hơn những lời chú thích của cô bé. Và cứ sau mỗi chi tiết mới thì anh lại thốt lên “Oh, boy!” vẻ hốt hoảng.

- Em đã vẽ tên anh trong ba trái tim, lần lượt là em yêu anh một chút thôi, yêu nhiều và yêu lắm lắm.

Hai anh em nhìn nhau, hai khuôn mặt thật gần và Venise đặt một câu hỏi đối với bé là câu hỏi cốt yếu nhất vì nó giúp bé bước đầu phân biệt được người tốt với kẻ xấu.

- Anh có thích ôm hôn không?

Nụ cười ngạc nhiên như làm sâu thêm hai lúm đồng tiền vốn đã duyên dáng của Barthélemy. Venise quàng tay qua cổ Barthélemy và đặt một nụ hôn lên má anh, đúng nơi mà cô thẩm phán nghĩ cô cũng sẽ chọn: đúng ở lúm đồng tiền đó. Siméon dù vẫn biết rằng bé út thường làm mọi điều cần làm một cách rất bản năng nhưng cậu vẫn cảm thấy một chút ghen tị nhói lên trong lồng ngực. Josiane Morlevent thì nhấp nhổm trên ghế. Sao có thể giao cô bé này cho Barthélemy chứ! Cả về lương tri và đạo đức đều không được.

- Mời ngồi, anh Morlevent - cô thẩm phán nói.

Nhưng thiếu một chiếc ghế.

- Không sao - Venise ra hiệu.

Cô bé ngồi lên lòng người anh lớn và tất cả mọi người đều nhìn họ thèm muốn. Hai người xinh đẹp hệt như vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích mang cái tên mộc mạc: “Cô em gái nhỏ và người anh cao lớn”. Trong trò xổ số gien di truyền, không phải ai cũng may mắn. “Đôi mắt xanh, đôi mắt của tình yêu”, đó là Venise và Barthélemy. “Mắt nâu, mũi lợn” là Morgane và Siméon.

- Anh Morlevent - cô thẩm phán nói - các cô gái và cậu em trai cùng cha khác mẹ của anh ở đây đã không còn gia đình nữa, bố chúng là Georges Morlevent đã mất tích còn mẹ chúng là Catherine Dufour vừa qua đời.

- Thật là rắc rối - Barthélemy buộc phải đáp lại bởi anh thấy cô thẩm phán có vẻ chờ đợi phản ứng từ phía mình.

Cô thấy dường như chàng hoàng tử bạch mã này có vẻ rất chậm hiểu, Laurence quyết định thúc nhanh.

- Với tư cách anh cả, anh chính là người mà chúng tôi nghĩ đến để trao cho quyền giám hộ bọn trẻ nhà Morlevent.

- Mọi người có thể thấy rõ ràng rằng cậu ta hoàn toàn không thể làm được điều đó - Josiane bực dọc.

- Còn tùy - Barthélemy nói với vẻ mặt hờn dỗi - Cái quyền giám hộ gì gì đó của cô là cái gì thế?

Cô thẩm phán không thích cái “gì gì” đó lắm và trả lời bằng cách đọc luật Dân sự với giọng bực bội:

- Người giám hộ, thưa anh Morlevent, là người quản lý và sắp xếp các điều kiện học tập cần thiết cho đứa trẻ mà mình giám hộ. Người đó phải đại diện cho các hành vi của đứa trẻ trong cuộc sống đời thường và quản lý tài sản của chúng như một ông bố tốt trong gia đình.

- Thế này là sao, thật rõ kỳ cục! - Josiane nổi đóa vì cảnh này làm cô tức điên - “Ông bố tốt trong gia đình”? Mọi người thấy rõ rằng cậu ta là một kẻ đồng...

- Một người đồng cảm với trái tim cao thượng! - cô thẩm phán gần như thét lên để cô bác sĩ ngậm miệng lại.

- Thậm chí là với ba trái tim - Venise nhấn mạnh với nụ cười tinh nghịch.

- Phải vậy không, anh Morlevent? - Laurence hỏi.

- Vâng, nhưng tôi chưa hiểu rõ lắm. Cái giám hộ gì gì đó của cô là cái gì thế?

- Oh, boy! - Siméon kín đáo nhại lại trong khi ngán ngẩm ngước mắt nhìn lên trần nhà.