Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 8




Buổi sáng ngày xuân, ấm áp quanh thân.

Tiểu Anh ôm chăn ra ngoài phơi, gặp được Huân Huân cũng đang phơi quần áo ở hậu viện. Hai cô gái nhỏ gặp được nhau, nhất định phải tám chuyện một phen. Bình thường, rất nhiều tin tức và tình báo đều biết được trong lúc tán gẫu.

Tiểu Anh sửa sang lại cái chăn của đại tiểu thư, nói với Huân Huân: "Đại quản gia Cao Mộc thật là lợi hại, mặc kệ là ở trước mặt tiên sinh, phu nhân hay là ông cụ đều có thể được yêu thích."

Huân Huân nói: "Từ nhỏ, quản gia Cao Mộc đã ở nhà Đằng Nguyên, nghe nói cha cô ấy chính là lão quản gia ở chỗ này. Sau khi qua đời, cô ấy mới tiếp nhận vị trí quản gia."

"Ừ." Tiểu Anh gật đầu, "Một phụ nữ cũng không dễ dàng gì, vì tận trung với nhà Đằng Nguyên, ngay cả thanh xuân của mình cũng làm trễ nãi."

Huân Huân nhìn chung quanh, lại gần, đè thấp âm lượng kề tai nói nhỏ: "Tôi nói cho cô biết, đại quản gia Cao Mộc ghét nhất ẻo lả, không nhìn được nhất là tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ. Cô ấy đều đã ba mươi tám tuổi, vẫn là gái lỡ thì. Đáng sợ nhất là cô ấy còn thường nhìn lén bắp thịt bọn cận vệ tắm và thay quần áo."

"A!" Phụ nữ cuồng rình coi, cái này quá kình bạo đi. Tiểu Anh không thể tin được, "Không thể nào!"

Huân Huân nóng nảy, "Cô còn chưa tin, có người từng thấy cô ấy ở cửa thông gió, rình coi bọn cận vệ thay quần áo chỗ phòng tắm chung vào ban đêm. Tôi nghĩ cô ta đã lớn tuổi nhưng cũng không có đàn ông, trên sinh lý nhất định rất đói khát. Không chừng trong máy vi tính nhất định cất giấu n bộ phim kịnh dị, phim hành động bỉ ổi."

"Hả!" Nghe rợn cả người.

Bộ dáng hung ác của đại quản gia Cao Mộc, tánh khí nóng nảy, nếu trong lòng lại có vấn đề, vậy người này. . . . . . Thân thể nhỏ bé của Tiểu Anh run lẩy bẩy, không dám tiếp tục nghĩ thêm. Phụ nữ kỳ quái như vậy, phải lấy lòng như thế nào chứ!

Hôm nay Tiểu Anh thừa dịp thời gian cơm sáng, len lén chạy vào phòng của Cao Mộc Thanh Sa lục ngăn kéo, tìm kiếm sở thích đặc biệt của đại quản gia. Tài liệu hình ảnh trong máu vi tính và xem ghi chép lên mạng có thể nói rõ sở thích của một người. Tiểu Anh cắm USB vào, Thạch Nam biên soạn chương trình tự động phá giải toàn bộ mật mã, bản chính.

Đại quản gia đặc biệt háo sắc lại là. . . . . . lại là, đan áo len, chuỗi vòng tay ngọc trai, còn có truyện tranh thiếu nữ, tiểu thuyết tình yêu. Ngất!

Tiểu Anh mở tủ treo quần áo ra, từng chiếc áo len xinh đẹp, áo len hở cổ, áo lông, phấn trang điểm, vàng, còn có xanh nhạt, đều rất đẹp. Tiểu Anh cầm một món ướm thử lên người mình, thả lại vào tủ treo quần áo gọn gàng, sau đó lại kéo ngăn kéo ra. Một ngăn kéo lớn tràn đầy chuỗi vòng tay ngọc trai, điện thoại di động, còn có rất nhiều đồ trang sức.

Đâu có mãnh nam để trần, đâu có cái gì mà tiểu thuyết biến thái kinh khủng, đâu có cái gì mà phim hành động bỉ ổi. Cô ấy yêu thích đều là đồ rất phụ nữ, không giống như các cô nói. Thì ra nữ kim cương có bề ngoài hung hãn cũng có một nội tâm dịu dàng.

Không biết nữ kim cương rình coi đàn ông tắm có phải thật hay không?

Ban đêm, vạn vật yên tĩnh. Tiểu Anh ở trong phòng ước chừng nửa giờ, mới quyết định đi vòng qua tường sau, bắt được chứng cớ Cao Mộc Thanh Sa rình coi đàn ông.

Tiểu Anh đè thấp bước chân đi tới tường sau, dán vào chân tường đi lại, giống như mình muốn đi rình coi đàn ông, trong nội tâm lo lắng bất định. Ở trước hai cây ngô đồng cao lớn của nước Pháp, cô dừng bước nhìn nhìn bốn phía. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Bóng người nhỏ bé sau khi chui vào cây ngô đồng, mắt không nháy mà nhìn chằm chằm vào hồ tắm chung.

Hồ tắm thủy tinh đều bị dán hoa giấy lên, ánh đèn bên trong sáng choang, tạo thành đối lập rõ rệt với đêm đen nhánh. Bóng dáng đàn ông khôi ngô chiếu vào trên cửa sổ, cửa thông gió nhỏ phun khí nóng ra ngoài, mang theo vị hồ tắm nồng đậm, còn truyền ra tiếng nước chảy ào ào và tiếng nói chuyện của đám đàn ông với nhau.

Vóc dáng phổ biến của đàn ông Nhật Bản đều là thấp lùn, nếu Hạ Thiệu Nhiên đứng bên trong đám người ở nơi này, nhất định là rất nổi trội. Tiểu Anh đứng ở trong cỏ khô, tưởng tượng dáng vẻ lõa thể của Hạ Thiệu Nhiên.

Không biết tại sao, tối nay tâm tình Thạch Nam đặc biệt tốt, hắn mở hình ảnh theo dõi cả tòa nhà Đằng Nguyên ra. Camera ở tòa nhà phía sau thu được một bóng người nho nhỏ đang rình trộm ở dưới cây ngô đồng. Anh mở máy truyền tin, trêu chọc Tiểu Anh: "Có phải vóc người hộ vệ nhà Đằng Nguyên rất cường tráng không! Tiểu Anh, thật có mắt nhìn."

Tiểu Anh đè thấp giọng nói giải thích, "Cái gì chứ, tôi mới không có rình coi, anh đừng nói càn."

"Không có việc gì, không có việc gì, không cần sợ, sư huynh không có ở đây." Thật ra thì Hạ Thiệu Nhiên ngồi cách Thạch Nam một chỗ không xa.

"Ai nha! Anh hiểu lầm rồi, tôi không có rình coi." Tiểu Anh giải thích.

"Rình coi thì rình coi, thừa nhận thì có gì ngượng ngùng. Tiểu Anh, chuyện này cô cứ tự nhiên đi, yêu thích thì phải cùng chia sẻ nha. Giống như tôi thích xem phim làm việc yêu, có cái gì đâu!" Thạch Nam thao thao bất tuyệt, Tiểu Anh nghe đến trợn mắt nhìn thẳng. Thạch Nam nói một chút cũng không hướng đường tốt, "Thật ra thì cũng không có đẹp mắt, phần lớn đàn ông ở đảo quốc này đều lùn, hai người cũng không bằng một sư huynh."

Hả! Tiểu Anh nghe đỏ cả tai, hỏi: "Hiểu rõ như vậy, anh nghiên cứu qua rồi sao?"

Thạch Nam hài lòng: "Cô quên sở thích của tôi rồi à?"

"Tôi là hỏi, anh nghiên cứu qua thân thể sư huynh của anh rồi sao?" Tiểu Anh đỏ mặt nhắc lại.

Một chỗ khác của máy truyền tin, Thạch Nam sờ mũi một cái, vô cùng chột dạ sợ hãi quan sát Hạ Thiệu Nhiên. Làm sao lại quên mất đang nói chuyện ở băng tần chung, di0en-da14n.le9.quy76.d00n đại sư huynh thân ái nhất định đã nghe được lời nói vừa rồi đi!

Thạch Nam sờ mũi một cái, "Ai nha, không thèm nghe cô nói nữa, Khuynh Tâm đang gọi tôi trên tuyến!"

Tiểu Anh dí dỏm le lưỡi: "Hừ! Tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi còn muốn chờ Cao Mộc!"

"Cô đang đợi ai?" Giọng trầm thấp vang lên bên tai Tiểu Anh. "Tôi đang đợi. . . . . ."

Giọng nói này. . . . . . Đại quản gia Cao Mộc!

Tiểu Anh bị quản gia ma quỷ khủng bố tỏa ra khí thế áp bức mãnh liệt, sợ đến quỳ gối trong đống cỏ khô, sắc mặt lúng túng nói: "Thanh, Thanh Sa đại nhân, làm sao cô biết tôi đang ở đây?"

Vẻ mặt Cao Mộc Thanh Sa dữ tợn, ôm lấy tay hỏi: "Đây chính là lời tôi muốn hỏi cô."

"Tôi là không có việc gì ra ngoài đi dạo một chút, không khí buổi tối rất tốt, ha ha!" Tiểu Anh cười gượng hai tiếng, bò dậy, vỗ vỗ tay.

Cao Mộc nhướng lông mày thô đen: "Là thế này phải không? Mới vừa rồi tôi rõ ràng nghe được cô nói đang đợi tôi."

"Không phải như thế." Tiểu Anh bị đại quản gia hung hãn ép lui về phía sau, bày tay nhỏ bé nói: "Ngài nhất định là hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Cao Mộc trợn mắt, quát: "Vậy cô lén lén lút lút làm gì ở nơi này, rình coi sao?" Rình coi sao!!!

Tiếng nói vô cùng to lớn kinh động đám đàn ông trong bồn tắm, từng người một nhanh chóng khép hai chân, kẹp chim nhỏ lại, hoảng sợ nhìn về cửa thông gió nhỏ, trong đó một vị sợ hãi kêu lên: "Là ai? Người nào đang rình coi."

Ngoài cửa sổ, Tiểu Anh và Cao Mộc Thanh Sa cùng sững sờ, trợn mắt. Một giây kế tiếp, không hẹn mà cùng nhanh chân chạy về phía tiểu viện, Tiểu Anh chạy còn nhanh hơn thỏ, Cao Mộc Thanh Sa mập mạp cường tráng không cam lòng rơi ở phía sau. Hai người chạy một hơi đến cây anh đào lớn, làm bộ như khí định thần nhàn ngắm trăng nói chuyện phiếm, Tiểu Anh nói: "Hoa anh đào mau nở ra."

Cao Mộc nói: "Đúng vậy, mau nở ra."

"Cộc cộc tách tách cộc cộc. . . . . ." Nửa người dưới quấn khăn tắm, trên chân đạp guốc gỗ, đám đàn ông tức giận đằng đằng vọt tới sau tường bắt sống kẻ rình trộm. Sau khi tiếng bước chân cộc cộc tách tách cộc cộc đi qua, Tiểu Anh và Cao Mộc đồng thời như bóng cao su xì hơi, không có hình tượng ngã nghiêng ở trên ghế dài dưới cây đại thụ anh đào, thở hổn hển.

"Nguy hiểm thật!" Tiểu Anh vỗ ngực, nói: "Suýt nữa là bị bắt rồi, quá mất mặt."

Cao Mộc đã lâu không có vận động rồi, cảm thấy hoạt động một chút, mệt mỏi khiến cả người toát đầy mồ hôi cũng thật có ý tứ, khóe miệng cong lên. Thạch Nam vẫn mở ra máy truyền tin cười ra tiếng, "Tiểu Anh, cô quá thú vị rồi, nổ súng có thể bắn rơi chim thì thôi đi, rình coi còn bị người phát hiện. Ha ha, thật thú vị. Ha ha. . . . . ."

Trên mặt Tiểu Anh không nén được giận, nhỏ giọng quát lớn: "Cười cái gì?"

Nụ cười trên mặt Cao Mộc Thanh Sa cứng đờ.

Tiểu Anh cảm giác có cái gì không đúng, lập tức nghiêng đầu nặn ra nụ cười giả dối: "Tôi đang lầm bầm lầu bầu, lầm bầm lầu bầu, hắc hắc!"

Lông mày đại quản gia nhướng lên, "Cô ở đây nói chuyện với người nào." Đôi mắt nhỏ như X - quang quét nhìn trên dưới Tiểu Anh, tìm kiếm tai nghe điện thoại linh tinh gì đó.

"Tôi không có nói chuyện với ai hết, tôi đang lầm bầm lầu bầu thôi." Tiểu Anh run rẩy ngửa thân thể ra sau, nghĩ thầm Cao Mộc nhất định sẽ hoài nghi cử động quái dị của cô, thái độ biến hóa trong nháy mắt, giả bộ dáng vẻ khổ não rối rắm. Quyết định, hai tay vỗ đùi, chủ động giao phó: "Ai u! Nếu bị đại quản gia ngài phát hiện, tôi liền nói thật với ngài luôn. Thật ra thì, thật ra thì, tôi là người có hai nhân cách."

"Hai nhân cách?" Đại quản gia hoài nghi.

"Ừ, hai nhân cách." Đầu nhỏ của Tiểu Anh nhanh chóng xoay chuyển, biên soạn một chuyện xưa. Cô đặt tay nhỏ bé ở trên đầu gối, vẻ mặt nghiêm túc, lại xấu hổ mở miệng: "Tôi là đang nói chuyện với một người khác trong tôi. Một người khác trong tôi, cô hiểu không?"

Cao Mộc lộ ra vẻ mặt không tin tưởng. Tiểu Anh nói: "Thật ra thì, trước kia tôi không giống như bây giờ, rất mập rất xấu rất ngu. Khi đó tôi thường gặp phải nam sinh cười nhạo, nữ sinh chèn ép, bọn họ đều ở sau lưng cười nhạo tôi là một đứa mập ngu xuẩn, xấu xí. Cho nên tôi không có bạn bè, cũng không còn người nguyện ý trao đổi với tôi. Tôi thường soi gương nói chuyện với chính mình, thời gian dài liền dưỡng thành thói quen này."

Cao Mộc Thanh Sa nghe lời nói này của cô, nghĩ tới mình cũng là bởi vì dáng dấp xấu xí, bộ dạng béo nên bị đàn ông ghét bỏ, phụ nữ chèn ép. Hôm nay ba mươi tám tuổi rồi còn không có người muốn. Nghĩ tới đây, đặc biệt tức giận.

"Hừ hừ!" Lỗ mũi Cao Mộc Thanh Sa hừ giận, "Những tên đàn ông xấu xa kia chỉ để ý bề ngoài, không hiểu coi trọng nội tâm, là sinh vật đáng ghét nhất thế giới này. Những đám phụ nữ ngu xuẩn kia dựa vào mình có mấy phần thùy mị liền cười nhạo người khác, hoàn toàn không thể hiểu được bi ai của phụ nữ vừa mập vừa xấu. Họ chỉ biết cười nhạo, hoàn toàn không thể trải qua tâm tình của chúng ta, không hiểu tâm tình chúng ta cũng cần quan tâm, cần bạn bè và người yêu."

"Đúng vậy, cô gái xấu xí cũng có quyền theo đuổi tình yêu, khi đó tôi biết rất rõ mình không đẹp không xinh, trong lòng lại chưa bao giờ dừng lại khát vọng được yêu, hy vọng mình có thể gặp được một bạch mã vương tử sẽ không ghét bỏ mình. Ha ha! Đại quản gia, người đừng cười nhạo tôi nha!" Tiểu Anh giả bộ dáng vẻ rất ngượng ngùng. Lý Khuynh Tâm nói với cô, diễn cái gì phải giống như cái đó, kẻ trộm thành công chính là một tên lường gạt thành công.

Cao Mộc không cười mà là than thở, "Phụ nữ nào không phải như thế, cô may mắn hơn tôi, bây giờ trở nên rất đẹp, có rất nhiều nam sinh thích cô!"

"Đại quản gia, người đừng nói như vậy, tôi không phải may mắn, là đủ cố gắng. Chỉ cần chịu cố gắng, ăn được khổ cực, nhất định có thể trở nên xinh đẹp ."

"Cô vốn xinh đẹp, tự tôi biết mình có bao nhiêu xấu xí, cho dù vóc người thon thả, cá tính trở nên dịu dàng thì vẫn là một người xấu xí."

Tiểu Anh lắc đầu, "Cô chưa từng nghe qua một câu nói, trên đời không có người xấu xí, chỉ có phụ nữ lười ư? Những ngôi sao lớn kia có mấy người là trời sinh đã xinh đẹp đâu, đều là trải qua sửa đổi. Tin tưởng tôi." Trong đôi mắt to tròn trịa tràn đầy kiên định chân thành.

Cao Mộc Thanh Sa đã không ôm bất cứ hy vọng nào, giờ đã bị ánh mắt kiên định đả động đến. Cô nhớ lại cô gái xấu xí mập mạp trong hình, không xác định hỏi: "Có thể không?"

Cô ấy hỏi có thể không? Dùng loại ánh mắt và giọng điệu không tự tin, không chắc chắn hỏi cô có thể không? Tiểu Anh nghĩ đến tình cảnh lúc mình gặp phải Lý Khuynh Tâm ở phi trường, cô cũng không hề tự tin hỏi "Tôi có thể sao?"

Khi mình gặp phải cuộc sống ở đáy cốc, mất đi lòng tin với bản thân, xác thực cần phải có người tới kéo mình một phen. Khi đó Lý Khuynh Tâm giúp mình, như vậy hiện tại ai tới trợ giúp Cao Mộc Thanh Sa thoát khỏi khốn cảnh lúng túng đây?

Làm hiệp đạo là vì trợ giúp người cần trợ giúp, nếu như có thể giúp Cao Mộc thoát khỏi tình cảnh khó khăn, cho cô ấy hi vọng cũng là làm một chuyện tốt.

Vừa mới bắt đầu, Tiểu Anh chỉ muốn lấy lòng Cao Mộc, lôi kéo cô đến bên cạnh mình. Bây giờ là thật lòng muốn trợ giúp cô, hào khí vỗ ngực một cái bảo đảm, "Tin tưởng tôi, chắc chắn sẽ không sai."

Lý Khuynh Tâm làm sao biến cô thành đạo tặc hiệp nghĩa, cô liền làm thế để biến Cao Mộc thành cô gái mảnh mai xinh đẹp.

Từ ngày này trở đi, Tiểu Anh vì Cao Mộc đặt ra một loạt kế hoạch giảm béo. Di0en-da14n.le9.quy76.d00n Đại quản gia Cao Mộc cũng không làm việc tốn sức, bắt đầu hành động, rèn luyện thân thể, cự tuyệt thực phẩm dầu mỡ, chủ động giúp đỡ Tiểu Anh làm việc. Người ở bên ngoài nhìn ra Tiểu Anh Dữu Nguyệt mới tới nghiễm nhiên trở thành người tâm phúc bên cạnh đại quản gia nóng nảy, thái độ mọi người đối với cô vừa hữu nghị lại tôn kính thêm mấy phần.

Toàn bộ thức ăn cao nhiệt lượng của đại quản gia Cao Mộc đều thưởng cho Tiểu Anh. Buổi tối, Tiểu Anh trở lại gian phòng nhỏ nghỉ ngơi, bưng hộp bánh kem ra, ăn bánh ngọt chocolate hương vị mềm mại ngọt ngào. Hạ Thiệu Nhiên mở cửa sổ nhảy vào, Tiểu Anh mừng rỡ, "Sao anh lại tới đây?"

Trong miệng Tiểu Anh mang theo bánh ngọt, chạy đến trước cửa sổ, kéo tốt rèm cửa sổ, lôi kéo tay Hạ Thiệu Nhiên đến ngồi xuống bên cạnh mép bàn, bản thân thì nhảy đến trong ngực anh, nắm cả cổ của anh, không ngừng cọ như một con mèo, "Mấy ngày không gặp, em rất nhớ anh đó!"

Hạ Thiệu Nhiên nhìn mảnh vụn chocolate bên cạnh môi hồng, nhìn lướt qua bánh ngọt trên bàn, nói: "Những ngày sau này rất dễ chịu."

Tiểu Anh cười híp mắt nói: "Ừ! Cá tính của em luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh."

Hạ Thiệu Nhiên không nói, nhìn cô chằm chằm.

"Có chuyện gì không?" Tiểu Anh hỏi. Hạ Thiệu Nhiên móc từ trong túi áo ra một tờ giấy.

Tiểu Anh thấp thỏm trong lòng, rất sợ. Ngón tay trắng mềm giật giật, không dám nhận lấy, đầu nhỏ dựa vào trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, nhẹ nói: "Vậy anh nói cho em biết đi!"

Hạ Thiệu Nhiên rũ mí mắt xuống, vò tờ giấy thành một cục bỏ vào trong túi áo, hai cánh tay ôm chặt cô, chỉ nói một câu. "Có anh ở đây."

Rõ ràng nhớ kỹ lời của anh, cũng hiểu anh có ý gì, biết Đằng Nguyên Mỹ Tuyết có thể là mẹ của mình thì trong lòng vừa kích động vừa tức giận. Hiện tại biết bà không phải, đáy lòng lại là cảm giác mất mác nồng đậm.

Tiểu Anh cắn môi dưới, nháy mắt mấy cái: "Nhiên, có anh thật tốt!" Ép buộc nước mắt của mình trở về, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên gò má Hạ Thiệu Nhiên. Bây giờ đã rất hạnh phúc rồi, không nên quá tham lam. Cha mẹ ruột, xem như là một tiếc nuối đi!