Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 11: Mật Thất, Trộm Bảo Vật




Tiểu Ngũ lang đoạt lấy bàn cuốn từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên, đôi mắt nhỏ sáng loáng liếc Tiểu Anh nắm chặt quả đấm nhỏ cùng ánh mắt tránh né, nói: "Vị phu nhân này, cô dường như rất hồi hộp."

"Ách!" Tiểu Anh âm thầm cả kinh, sờ sờ bụng bự cao vút, nặn ra nụ cười nói: "Không phải rất hồi hộp, là đặc biệt khẩn trương, lập tức sẽ sinh, vốn không nên ra ngoài, mà tôi nghĩ là tự mình đến cầu nguyện cho con của chúng tôi trước tượng Nữ thần Tiểu Diệp, van xin nữ thần phù hộ cho bé khỏe mạnh vui vẻ lớn lên."

Tiểu Anh không biết nói dối nên có thể dọa cảnh sát hay không, khẩn trương dựa vào Hạ Thiệu Nhiên với vai trò là chồng - Nam Triết, hô hấp mang theo lo lắng.

Hạ Thiệu Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, đưa cánh tay nắm ở trên vai cô, âm thầm thực lực, sức lực này khiến Tiểu Anh đặc biệt an tâm, cực kỳ tỉnh táo lại, lại rời khỏi trong ngực anh.

Bộ dáng vợ chồng nhỏ ân ái.

Tiểu Ngũ lang cẩn thận thẩm tra đối chiếu thông tin thân phận trên vé, nghi ngờ trong đôi mắt nhỏ dần dần thu hồi. Làm trễ nải thời gian quá dài, Bảo An nhìn hàng dài phía sau một chút, hỏi anh: "Có vấn đề gì không?"

Tiểu Ngũ lang đem bàn cuốn giao cho an ninh, đối với Hạ Thiệu Nhiên nói: "Trong hội trường nhiều người, thời khắc xin chú ý an toàn của phu nhân."

"Đa tạ quan tâm." Hạ Thiệu Nhiên gật đầu nói tạ, Tiểu Ngũ lang xoay người đi bên kia.

Hô! Tiểu Anh thở một hớp.

Xuyên thấu qua mắt kính gọng đen, Hạ Thiệu Nhiên mắt lạnh quét qua Tiểu Ngũ lang. Ánh sáng loáng nhanh chóng thoáng qua, Tiểu Ngũ lang giật mình, quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt, người đàn ông nở nụ cười ôn hòa đối đãi thê tử có thai, Tiểu Ngũ lang ngửi ngửi lỗ mũi, lẩm bẩm: "Thế nào có mùi kẻ trộm đây!"

Thoát khỏi tầm mắt của Tiểu Ngũ lang, Tiểu Anh mới tính hoàn toàn tỉnh táo lại, khẽ vuốt ngực, nhỏ giọng nói: "Sẽ không bị anh ta nhận ra chứ?"

Hạ Thiệu Nhiên tràn đầy tự tin nói: "Không biết."

Hai người theo đám người chung quanh đi thăm, Hạ Thiệu Nhiên liếc những người hành động khả nghi lẫn trong đám người, cúi đầu rỉ tai với Tiểu Anh, "Bên trái mặc đồ đen chính là cảnh sát."

Tiểu Anh rất thông minh, không có trực tiếp quay đầu lại, ngón tay vuốt thuận tóc ngắn, làm bộ như lơ đãng nhanh chóng nhìn lướt qua phương hướng Thiệu Nhiên nói, hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Động tác, ánh mắt, thỉnh thoảng đụng lỗ tai hoặc là cổ áo, không nhìn hàng triển lãm chỉ chú ý đến người hành động khả nghi gần hàng triển lãm."

"Thật là lợi hại!"

"Vẻ mặt người có thể nói cho cô biết tất cả những gì muốn."

"Ồ!" Tiểu Anh lại lơ đãng quay đầu xem một chút, mắt to lưu chuyển, phát hiện một ánh mắt gia hỏa hành động cũng rất khả nghi, hưng phấn giật nhẹ tay áo Hạ Thiệu Nhiên nói: "A, tôi cũng phát hiện một người cảnh sát, nhìn, ở bên kia."

Hạ Thiệu Nhiên nhanh chóng nhìn lướt qua, nét mặt không có, nói: "Đó là ăn trộm."

"À?"

"Vẻ mặt khẩn trương, lấm la lấm lét, nhìn chằm chằm hàng triển lãm, lại thỉnh thoảng quan sát tình hình chung quanh, tùy thời chuẩn bị xuống tay là ăn trộm, không phải cảnh sát."

"Ha ha! Mặc dù đều là đồng hành, nhưng tôi thấy anh, không có chút khẩn trương nào, cũng không phải lấm la lấm lát, đầu trâu mặt ngựa như bọn họ, ngược lại phong cách lạnh lùng, đẹp trai, không có chút nào giống như người xấu." Tiểu Anh che miệng cười lên.

Không biết mấy câu có phải khen đến khảm trong tim Hạ Thiệu Nhiên hay không, chỉ thấy nụ cười nở rộ bên khóe môi anh.

Tiểu Anh gần sát anh, đè thấp giọng nói, nói: "Này, anh nói bọn họ có phải cũng muốn trộm hay không. . . . . ."

Môi bị Hạ Thiệu Nhiên nhẹ nhàng ngón tay dài, Tiểu Anh nháy nháy mắt, cấm một tiếng, ánh mắt đảo qua, mới phát hiện Tiểu Ngũ lang liền đứng cách chỗ mình không xa.

Tiểu Anh phản ứng nhanh, giương mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, kêu một tiếng: "Ông xã!"

Giọng nói mềm mại ngọt ngào gọi làm tâm thần Hạ Thiệu Nhiên lay động, tròng mắt đen lấp lánh ánh sao.

"Em muốn đi toilet." Biết rõ đây là diễn trò, Tiểu Anh vẫn bị tiếng kêu của mình làm cho đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ kỳ cục.

"Được, anh đi cùng em." Hạ Thiệu Nhiên cưng chiều cười một tiếng.

Tiểu Anh lần nữa bị nụ cười đó lung lay mắt, chỉa vào bình thường không có gì lạ mặt, cười còn nhìn tốt như vậy, nếu là nụ cười này có cá tính trên mặt sẽ có bao nhiêu mê người, Tiểu Anh không dám tưởng tượng.

Trong cao ốc khắp nơi đều là giám thị ghé đầu cùng cảnh sát. Hạ Thiệu Nhiên đỡ Tiểu Anh đi tới trước cửa toilet nữ, Tiểu Anh đi vào kiểm tra một phen, xác định bên trong không có ai mới kêu Hạ Thiệu Nhiên đi vào.

Phòng vệ sinh một cửa khóa, hai người nhanh chóng đi tới ô vuông cuối cùng, chen cửa vào tốt. Hạ Thiệu Nhiên đạp bồn cầu, mở miệng nắp thông gió ra, hai tay khẽ chống, leo lên, Tiểu Anh dùng tốc độ nhanh nhất cởi cái bụng xuống lấy cái hộp ra, công cụ bên trong cùng tượng Vữ thần Tiểu Diệp giả, đạp lên nắp bồn cầu giao cho anh, dặn dò: "Cẩn thận một chút, nhanh một chút trở lại."

"Ừ." Hạ Thiệu Nhiên đáp một tiếng, hướng chỗ sâu ống thông gió bò đi.

Tiểu Anh nhìn đường ống thông gió đen như mực, cầu nguyện cho Hạ Thiệu Nhiên bình an trở về.

Hạ Thiệu Nhiên chỉ có thể dung hạ một người bò sát trong khu vực thông gió, đồng hồ điện tử nhiều chức năng nhắc nhở rẽ một chỗ ngoặt, dừng lại, cầm túi chạy bằng điện công cụ cắt kim loại lên, cắt kim loại nâng vỏ ngoài ống thông gió, đốm lửa nhỏ phối hợp tạp âm vù vù phun ra.

Trong ống thông gió, ở dưới mật thất bốn phía cách âm tốt, cảnh sát cùng an ninh canh giữ ngoài cửa cũng không nghe được nửa điểm âm thanh. Kim loại bị cắt bằng hơi, Hạ Thiệu Nhiên dùng lực từ hút nâng mở phiến kim loại lớn, hợp với điện thoại di động cao cấp có thể quẹo cua ghé đầu thám xuống quét một vòng chung quanh trong mật thất ghé đầu phân bộ tình huống.

Hạ Thiệu Nhiên thu hồi ghé đầu, điện thoại di động quấy nhiễu khống chế xâm máy chủ tầng mười bốn, cracker Thạch Nam biên soạn trình tự, nhẹ nhàng Hack mất hệ thống theo dõi của cao ốc.

Trong mật thất, ghé đầu theo dõi hình ảnh định dạng, nhưng nhiệt cảm ứng cùng máy phát la-de còn mở. Hạ Thiệu Nhiên dùng súng bắn trên điểm cảm ứng, nhựa cao su dính phía trên, hữu hiệu ngăn trở nguồn nhiệt dò xét. Anh lại đem giấy bạc chiết thành cái hộp hình vuông, ném tới Laser Beam màu xanh dương giăng khắp nơi trên mặt đất, gãy bắn ánh sáng nguyên bản, khiến Laser Beam thay đổi phương hướng. Hạ Thiệu Nhiên từ đỉnh nhảy xuống, dừng lại trên giấy bạc, laser màu xanh dương năm giây biến hóa tần số một lần gặp phải giấy bạc ngoan ngoãn quay đầu quẹo cua.

Trí Năng đọc mật mã cắm vào trên mật mã khóa lại lồng thủy tinh tượng nữ thần Tiểu Diệp, nhanh chóng tính toán mật mã tổ hợp.

Tiểu Anh ở lại toilet càng không ngừng đi tới đi lui, nhìn đồng hồ đeo tay, chắp tay trước ngực khoa tay múa chân ở trước mặt, làm ra động tác cầu nguyện tương tự.

"Rắc rắc" Tay nắm cửa của cửa phòng rửa tay chuyển động rồi, Tiểu Anh khẩn trương, vễnh tai cẩn thận nghe. "Rắc rắc, rắc rắc. . . . . ." Lại mấy tiếng.

Má ơi! Có người đến rồi!

Tiểu Anh gấp đến độ đứng ở trên bồn cầu, đưa cổ nhìn quanh ống thông gió nước sơn đen, để tay bên môi đè thấp giọng nói, nói: "BLACK, anh nhanh trở lại lên, có người tới."

"Ken két" Tiếng vang mở cửa càng lúc càng lớn, Tiểu Anh nghe được có người ở bên ngoài lẩm bẩm: "Cửa này thế nào không dùng được rồi?"

Thời khắc nguy cơ, Hạ Thiệu Nhiên từ ống thông gió thò đầu ra. "Anh trở lại, thật tốt quá." Tiểu Anh mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười giống như đóa hoa, từ trên bồn cầu nhảy xuống, mở cái hộp bụng ra. Hạ Thiệu Nhiên từ miệng thông gió nhảy xuống, đem tượng kim bỏ vào cái hộp bụng, vừa giúp cô kéo được rồi, vừa vễnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa an tĩnh, cô gái mở cửa không ra giống như đi nha.

Tiểu Anh vung quần áo bà bầu dài rộng lên, Hạ Thiệu Nhiên đem cái hộp bụng cố định ở trên người cô, bốn kí lô kim tượng cùng một chút công cụ đeo vào trên người, lập tức cảm giác thân thể nặng nề không ít. Đợi cô để làn váy xuống, sửa sang xong mình, Hạ Thiệu Nhiên lôi kéo cổ tay của cô đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Tiểu Anh nhón chân lên, tay nhỏ bé hướng đầu của anh mà đến, người cũng lại gần, càng đến càng gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt phóng đại, mắt to thoa mascara nồng đậm cũng phóng đại theo, môi anh đào mềm mại cũng thế.

Ánh mắt của cô gái lúc nào thì câu người, chính là hướng về phía mình nháy mắt, thời điểm lông mi dày vô tội phóng điện kích động câu người.

Miệng của cô gái, môi lúc nào thì dụ người nhất, chính là hướng về phía mình khẽ mở ra, có thể thấy được đầu lưỡi mơ hồ ướt át dụ người nhất.

Hạ Thiệu Nhiên nín thở, không hề chớp mắt nhìn cô.

Một mùi thơm thơm ngát tràn vào lỗ mũi, ngọt đạm đạm ngọt, không phải mùi nước hoa, là mùi kem dưỡng da tay, rất tốt.

Tay nhỏ bé trắng noãn khi từ đỉnh đầu anh lấy xuống một ít bụi, Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt nhìn bụi trong bàn tay nhỏ, tìm về lý trí, "Phải nhanh rời đi này."

Ra khỏi khung làm việc (cubical), lỗ tai Hạ Thiệu Nhiên dính vào trên cửa xác định không có ai, mới mở cửa, hai người lắc mình đi ra ngoài. Mới vừa đóng cửa lại, khúc quanh của hành lang liền truyền đến tiếng giày cao gót cùng giọng nói.

"Làm thế nào? Lại có người đến." Tiểu Anh luống cuống tay chân, không biết nên trốn vào toilet hay cùng người tới đầu đụng đi ra ngoài.

Khúc quanh, một cô gái đi giày cao gót nói với Bảo An: "Cửa này tôi mở nửa ngày cũng không có mở ra, có phải hư hay không? Ted của các người phục vụ quá không chu đáo."

"Xin lỗi, nữ sĩ." Bảo An cầm chìa khóa thấy hai người lén lút một nam một nữ vây quanh cạnh cửa, la lớn: "Này, hai người kia. . . . ."