Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 29: Số chó ngáp phải ruồi




Đàm Tiểu Duệ không biết cờ tướng cũng không kỳ quái, cờ tướng này ở nước B rất thông thường, thế nhưng ở nước A, bình thường mọi người chơi đều là cờ vây hoặc là cờ ca rô. Mà Đàm Minh Triết dạy Đàm Tiểu Duệ chơi là cờ vây.

Đàm Tiểu Duệ tuy nhỏ mà ma mãnh, chơi cờ vây một trận liền cảm thấy không hứng thú, thêm vào khi đó game online tương đối thịnh hành, bé liền chạy đi chơi game online nghiên cứu một chút bé phát hiện game online chơi vui hơn, thường thường nằm ngoài sự dự liệu của bé, cần phải động não động tay vân vân, còn có một số trò chơi tăng cường trí thông minh, vì vậy như là cờ vây cờ ca rô các loại trò chơi liên quan đến cờ bé thường không đụng qua nữa.

Hiện tại ở nhà ông bà nội nhìn thấy cờ tướng, Đàm Tiểu Duệ phát hiện không giống như cờ vây bé từng chơi, nhất thời có mấy phần hứng thú.

-- đương nhiên, mấy phần hứng thú này cũng mang theo ý lấy lòng.

Dù sao bé mới đến đây, đối với hai ông bà già mà nói tương đương với việc bỗng dưng nhô ra một đứa cháu.

Thoáng lấy lòng một chút, cũng có thể xoá đi cảm giác xa lạ!

Quả nhiên, Thẩm Chương Niên cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất vừa mắt, ông ngồi đối diện Đàm Tiểu Duệ: “Cháu ngồi xuống đi, ông dạy cho cháu chơi.”

Đàm Tiểu Duệ liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thẩm Đường Cửu không khỏi liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Duệ, trong lòng cười thầm.

Đầu óc quỷ nhỏ nhà hắn quả nhiên thông minh.

Cũng được, tạm thời trước tiên không nói cho cha chuyện này, dù sao cũng là nói dối nhiều hơn nói thật. Trước tiên cứ để cho hai ông cháu bọn họ chơi một hồi đã.

Đường Thu Diệp mặt mày tươi cười, bà thấy Đàm Tiểu Duệ cùng bạn già ở chung hòa hợp, trong lòng tự nhiên cao hứng. Bà chỉ huy Thẩm Đường Cửu giúp bà đem nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc lớn.

Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo của Thẩm Đường Cửu lén lút nhô đầu ra quan sát ngôi nhà này, phát hiện kiến trúc vô cùng ấm áp cổ điển.

Không phải thế gia vệ sĩ sao? Phải có phòng luyện công chứ?

Đàm Minh Triết trong lòng oán thầm, sau đó lại nghĩ, khả năng có, chỉ có điều chính mình tạm thời không thấy, dù sao chỉ đi vòng vo phòng khách và nhà bếp, phía tây còn có mấy căn phòng, chắc hẳn ở bên kia sẽ có phòng luyện công.

Yên lặng ở trong đầu phác hoạ ra hình ảnh Thẩm Đường Cửu nho nhỏ mặc quần áo luyện võ, đi chân trần, bị cha ruột huấn luyện ma quỷ, Đàm Minh Triết thu về túi áo không tiếng động mà nở nụ cười.

-- chắc chắn rất vui. Đúng rồi, chờ sau đó hỏi một chút Thẩm Đường Cửu khi còn bé có chụp hình hay không...

Tài nấu ăn của Đường Thu Diệp phi thường tốt, Đàm Minh Triết còn ở trong túi cười xấu xa, bỗng nhiên ngửi thấy được hương vị, là mùi vị tôm hấp. Cậu cùng Thẩm Đường Cửu ở trong phòng bếp chưa được bao lâu, lập tức đã có đồ ăn mới ra nồi!Xem ra tài nấu ăn của Thẩm Đường Cửu là học theo mẹ hắn.

Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo Thẩm Đường Cửu làm động tác nhỏ, Thẩm Đường Cửu đương nhiên cảm thấy, chỉ có điều mẹ hắn đang chăm chú nấu ăn, không có thời gian đến xem trong túi hắn có cái gì, vì vậy cũng không quản Đàm Minh Triết, hắn ở nhà bếp làm trợ thủ cho mẹ hắn, sau đó liền nghe mẹ hắm thỉnh thoảng hỏi hắn: “Duệ Duệ có thích ăn cái này hay không a... Duệ Duệ có thích ăn cái kia hay không a...”

Thẩm Đường Cửu cũng có kiên trì, trả lời từng câu một, căn cứ mấy ngày này hắn quan sát, hắn cảm thấy đứa nhỏ này quả thật không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn, đương nhiên nó cũng có mấy thứ yêu thích.

Ví dụ như cá tôm, ví dụ như các loại thịt dê bò, ví dụ như mì phở...

“Duệ Duệ muốn sống ở nơi nào?” Đường Thu Diệp một bên gọt một củ cà rốt một bên hỏi Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu rửa nấm, vẩy vẩy tay: “Đương nhiên là sống ở chỗ con, nó vừa tới nước B, vẫn còn chưa quen, với cha mẹ cũng không quá quen thuộc, ở bên này của cha mẹ con sợ nó không quen.”

Đường Thu Diệp có chút thất vọng, mà ngẫm lại Thẩm Đường Cửu nói cũng không sai, vì vậy liền gật gật đầu: “Vậy con gần đây cũng đừng tiếp nhận nhiệm vụ, không phải vẫn luôn dự định lui về vị trí hậu trường sao? Cũng tốt ở nhà chăm sóc Duệ Duệ, giúp nó làm hộ khẩu thuận tiện tìm trường học, cuối tuần mang nó tới đây ở hai ngày, đồng thời ăn một bữa cơm.”

“Được, con cũng tính toán như vậy.” Thẩm Đường Cửu nói.

“Mẹ, mẹ giúp con đi mua mấy vật dụng cho trẻ con.”

“Còn cần con nói? Hai ngày nữa mẹ sẽ đi.” Đường Thu Diệp đổ dầu vào nồi, đẩy ra cửa phòng bếp, hướng đầu ra ngoài phòng khách rồi lại rút về, chuyên tâm nấu ăn, “Một già một trẻ kia giống như thật hợp ý.”

“Chuyện này cũng nhờ có mẹ sớm nói cho ba con, cảm ơn mẹ!”

“Đứa nhỏ này, còn cùng mẹ khách khí làm gì.” Đường Thu Diệp xem dầu nóng không sai biệt lắm, liền đem nguyên liệu bỏ vào xào, “Vậy... Mẹ của Duệ Duệ...”

“Nó không có mẹ... Việc này nhắc tới cũng đơn giản, lúc trước con ở A quốc có một người bạn mở kho lưu giữ t*ng trùng, cậu ấy nhất định muốn con lưu lại t*ng trùng, thuận tiện thử nghiệm, cho nên con liền để lại...” Thẩm Đường Cửu ở trong tiếng xào lời ít mà ý nhiều giải thích khởi nguồn của Đàm Tiểu Duệ, “Sau đó có người muốn có con, ma xui quỷ khiến lại dùng nòng nọc của con... Vì vậy mới có Tiểu Duệ...”

“Như vậy a...” Đường Thu Diệp ngẫm lại, việc này cũng coi như ý trời đi, bà an ủi Thẩm Đường Cửu, “Tuy rằng đây là chuyện mấy năm trước, nhưng nếu mẹ nó tìm tới đây, vậy con vẫn phải phụ trách. Duệ Duệ không có mẹ, chỉ có cha... Coi như nuôi thêm một người. Con cũng không thiếu tiền, còn sợ không nuôi nổi sao?”

Thẩm Đường Cửu khẽ mỉm cười: “Đúng ạ, cho nên con mới đem nó mang về mà, nếu không sẽ phải đưa đến cô nhi viện đi.”

“Đi, đi sang một bên.” Đường Thu Diệp lườm hắn một cái, châm chước mở miệng, “Bất quá mang theo đứa nhỏ tìm vợ không quá tốt.” Đường Thu Diệp dừng một chút, lại cười nói: “Nhưng mẹ tin tưởng con trai của mẹ, con trai của mẹ ưu tú như vậy, sự nghiệp thành công, bộ dạng cũng đẹp trai, cho dù có đứa nhỏ cũng có thể tìm được người vợ tốt.””Mẹ, mẹ chậm rãi nấu, con đi ra ngoài trước.” Thẩm Đường Cửu vừa nghe đến vấn đề này có chút không chịu được, quay người muốn đi ra ngoài.

Đường Thu Diệp cười kéo tay hắn: “Được, mẹ không gây áp lực cho con, con cứ chậm rãi tìm, tìm người thích hợp là được. Đầu tiên phải đối với Tiểu Duệ thật tốt, chuyện sau không quá quan trọng... Ngược lại con trong lòng tự có chủ ý là được. Đến, giúp mẹ nếm thử, có ngon không?”

Thẩm Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là nếm thử đồ ăn, sau đó dựng thẳng ngón tay cái: “Ngon, ăn ngon lắm ạ.”

“Đi thôi, mẹ xào thêm món thịt với nấm hương, rồi chúng ta ăn cơm. Con đi chuẩn bị đi.”

“Dạ.”

Thẩm Đường Cửu từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy phòng khách hai ông cháu còn đang chơi cờ tướng, liền đi tới đứng ở bên kia Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Tiểu Duệ nhìn thấy hắn đi ra, ngửa đầu trước tiên nở nụ cười, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”

“Ừ, con biết chơi chưa?” Thẩm Đường Cửu nhìn trên bàn cờ dĩ nhiên đã là hai quân đối chọi, không khỏi kinh ngạc.

“Biết một chút thôi ạ, ông nội dạy con thao tác chơi, ông còn bảo chơi nhiều sẽ thuần thục hơn.” Đàm Tiểu Duệ nịnh hót, “Ông nội thật lợi hại!”

Thẩm Đường Cửu cười cười cúi người xoa đầu bé: “Đó là, ông nội nhường con.”

Thẩm Chương Niên nghe hai cha con họ khen tặng mình, khóe miệng hơi vểnh lên: “Tiểu Duệ cũng thật thông minh, dạy một lần đã biết.”

“Khà khà, làdo ông nội dạy tốt.” Đàm Tiểu Duệ nhìn Thẩm Chương Niên nở nụ cười lộ ra miệng đầy răng trắng, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Chương Niên bị nụ cười này của cháu trai bắn trúng tim, hiếm thấy nở nụ cười khuếch đại.

Thẩm Đường Cửu yên lặng nhớ tới lúc trước thời điểm Đàm Tiểu Duệ nói với hắn-- con có IQ cao, con rất thông minh -- khi đó tự luyến như vậy, lúc này lại khiêm nhường như thế.

Thực sự là tuổi nhỏ mà ma mãnh, yêu tinh nhỏ a!

Thẩm Đường Cửu nghĩ tới đây, không khỏi liếc mắt nhìn túi áo mình -- cũng khó trách, có ba ba biết ăn nói như thế, thằng nhóc thúi học được mấy phần cũng không có gì kỳ quái.

“Đến giờ ăn cơm rồi, hai ông cháu cơm nước xong rồi lại chơi.” Thẩm Đường Cửu nhớ tới ý chỉ của mẹ, mở miệng thông báo.

“Được. Ăn cơm ăn cơm.” Thẩm Chương Niên bỏ quân cờ xuống, Đàm Tiểu Duệ cũng ngoan ngoãn để xuống, đứng dậy, chạy vào nhà bếp, “Con đi giúp bà nội bưng thức ăn!”

“Chạy chậm một chút.” Thẩm Chương Niên hiếm thấy dặn dò một tiếng.

“Dạ ~” Đàm Tiểu Duệ chậm lại bước chân.

Thẩm Đường Cửu dọn dẹp bàn ăn xong, bày ra bát đũa cho bốn người, nhìn ghế ngồi một chút lại xoay người đi phòng kho, muốn tìm cái ghế tựa cao hơn một chút.

“Cậu có đói bụng hay không? Chờ chúng tôi ăn xong, hay là hiện tại tôi tìm chút đồ ăn cho cậu?”Thời điểm Thẩm Đường Cửu ở phòng kho thấp giọng hỏi Đàm Minh Triết.

Đàm Minh Triết nhô đầu ra, cười híp mắt nói: “Không cần không cần, các người ăn trước đi.”

Thẩm Đường Cửu liền gật gật đầu, xách ghế tựa ra khỏi phòng kho.

Đàm Minh Triết tiếp tục nói: “Nhà các người bầu không khí thật tốt a!”

Thẩm Đường Cửu liếc hắn một cái, Đàm Minh Triết khoa tay làm thủ thế OK, thu về túi áo không nói.

Không sao, nhịn một hồi, chờ bọn họ cơm nước xong, cậu có thể tự do xuất hiện.

Thẩm Đường Cửu để ghế tựa vào bàn ăn xong, Thẩm Chương Niên cũng đã để tốt bát đũa, ngày hôm nay bọn họ đi siêu thị còn cố ý mua cho Đàm Tiểu Duệ bát đũa nhỏ in hình hoạt hình vô cùng đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn thêm nhiều.

Đàm Tiểu Duệ cùng Đường Thu Diệp bưng thức ăn, Đường Thu Diệp sợ bé bị nóng, tìm cái khay đem cái đĩa để lên để cho Đàm Tiểu Duệ bưng khay.

Đương nhiên, đại đa số món ăn vẫn là bà bưng ra ngoài.

Một trận bận việc, rất nhanh liền bày đầy một bàn lớn.

Thẩm Đường Cửu đem Đàm Tiểu Duệ ôm đến ghế dựa kia vừa vặn phù hợp với hình thể của bé.

Đường Thu Diệp, Thẩm Chương Niên cũng đều ngồi xuống, Thẩm Đường Cửu rót chút rượu cho Thẩm Chương Niên, chính mình bởi vì phải lái xe cho nên liền uống nước lọc, Đàm Tiểu Duệ là nước trái cây, Đường Thu Diệp cũng là nước lọc, người một nhà cụng ly, không nói gì quá đặc biệt, nhưng lại có một không khí ấm áp vây quanh.

Đàm Tiểu Duệ ngồi sát bên Thẩm Đường Cửu, Đàm Minh Triết từ túi áo Thẩm Đường Cửu nhô ra cái đầu, Đàm Tiểu Duệ vừa vặn liếc mắt nhìn cậu, cậu liền nhìn Đàm Tiểu Duệ cười cười, nụ cười tràn ngập động viên.

Đàm Tiểu Duệ không dám nhìn lâu, thu tầm mắt lại ngoan ngoãn ăn cơm.

Tay nghề của bà nội thật không tệ!

Thẩm Đường Cửu cũng đã lâu không trở về ăn cơm, bây giờ còn mang theo đứa nhỏ trở về, Đường Thu Diệp cùng Thẩm Chương Niên đương nhiên rất cao hứng.

Mọi người cười cười nói nói, ăn ăn uống uống, ngược lại không có gì ngăn cách, cũng không cảm thấy vắng lặng.

Đàm Minh Triết yên lặng nghĩ -- Cậu lúc này thực sự là đụng phải vận cứt chó!

Không những chọn được gien ưu tú giống như Thẩm Đường Cửu, còn chọn được cho Tiểu Duệ ông nội bà nội tốt như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: buổi tối còn có một chương ~

Hết chương 29.

Edit có lời muốn nói: Bạn Triết may mắn thật, nhưng tui thấy bạn Cửu may mắn hơn, là người đồng tính tìm được người yêu là nam, không những vậy người yêu còn biết sinh con. Phải nói là quá may mắn rồi.