Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 21




Cao Thừa Tử đáp “Không có gì, mấy ngày nay ngủ không ngon à?”

Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đôi mắt giăng đầy tơ máu của Cao Thừa Tử, vội hỏi: “Anh cũng vậy?”

Cao Thừa Tử cười nói: “Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều như thế cả, bangày không ngủ cũng là chuyện bình thường… Mà Tử Tử khôi phục thế nào rồi?”

Tinh thần Kỳ Tiểu Nguyên trông có chút không tốt lắm, cậu nhu nhu ánh mắt, sau mới trả lời: “Tốt hơn nhiều, nhưng mà còn phải ở trong bệnh viện tới nửa tháng. Bác sĩ nói ca mổ rất thành công, Tử Tử về sau sẽ giống như những đứa trẻ bình thường khác.”

Cao Thừa Tử cũng rất cao hứng, hắn sờ sờ đầu Kỳ Tiểu Nguyên: “Ngủ một lát đi! Tử Tử đã không sao rồi, em cũng không cần lo lắng nữa.”

“Em ngủ không được.” Kỳ Tiểu Nguyên lấy khăn mặt xoa xoa bình sữa vừa mới rửa sạch. Tử Tử hiện tại chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, nên cậu liền chạy đến siêu thị đối diện mua cho bé mấy hộp sữa bột. Tử Tử rất dễ ăn, bình thường mỗi ngày bé đều ăn cơm cùng cậu. Dù là cơm nghiền hay cháo loãng, bé cũng chưa bao giờ kiêng ăn. Tử Tử từ hai tuổi đã bắt đầu ăn thực phẩm phụ, tính đến giờ đã hơn nửa năm trời, Kỳ Tiểu Nguyên cũng chưa bao giờ nuông chiều bé. Đứa nhỏ này rất ngoan, cậu bình thường cũng gặp qua không ít con nít, con gái của Kỳ Tiểu Bân cậu cũng gặp mặt mấy lần. Nhưng cho tới bây giờ, cậu chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào ngoan hơn Tử Tử. Bình thường bé con có thể cùng bạn vịt của mình chơi cả buổi chiều, cũng chưa bao giờ khóc nháo.

Nghĩ đến đây, Kỳ Tiểu Nguyên lại nổi lên một trận xót xa trong lòng. Bé vốn nên hưởng thụ cuộc sống gia đình bình thường như bao người, nhưng cậu lại cố tình không thể cho con nhận được điều đó. Cậu rất muốn nói cho Cao Thừa Tử đứa nhỏ này là con của hắn, chính là nếu nói cho hắn biết, hắn sẽ cho cậu một gia đình sao? Mỗi lần Kỳ Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra điều này, cậu không biết nên đối mặt như thế nào, càng không biết làm sao để đối mặt Cao Thừa Tử?

Cao Thừa Tử kéo Kỳ Tiểu Nguyên, không có tiến vào phòng bệnh của Tử Tử, mà là dẫn người tới phòng nghỉ: “Cùng ngủ đi! Dù sao anh cũng ba ngày chưa ngủ rồi.”

“Này…” Kỳ Tiểu Nguyên ấp a ấp úng: “Không tốt lắm đâu!”

Cao Thừa Tử bảo: “Giường cũng đã lăn qua, còn có cái gì được với không được! Đi ngủ!” Nói xong hắn liền kéo cậu đến, dắt qua cửa phòng, trực tiếp ném lên trên giường. Khí lực của Cao Thừa Tử rất lớn, điều này so với việc rèn luyện hằng ngày của hắn cũng có liên hệ không ít.

Ngay sau đó, hắn lập tức bò lên giường, đem Kỳ Tiểu Nguyên ôm vào trong ngực, để cậu dựa vào ***g ngực của mình.

Có lẽ vì thật sự quá mệt nhọc, lúc Kỳ Tiểu Nguyên tựa vào ngực Cao Thừa Tử, cậu bỗng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu. Mấy chuyện loạn thất bát tao cứ lòng vòng trong đầu cậu mấy hôm nay, hết thảy đều bị vứt về phía sau. Nhắm mắt lại, cậu liền ngủ say.

Mà Cao Thừa Tử bên cạnh lúc này lại mất ngủ, lẽ ra hắn chấp hành nhiệm vụ suốt ba ngày ba đêm không chợp mắt, lấy tính tình của hắn phải vừa dính giường liền ngủ mất, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Tiểu Nguyên hắn lại không có lấy một tia buồn ngủ.

Phía dưới đôi mắt của Kỳ Tiểu Nguyên có một vòng quầng thâm, sau khi ngủ say thân thể ngẫu nhiên sẽ co rút một chút, đây là triệu chứng khi không nghỉ ngơi tốt. Mấy ngày nay, cậu lại vì Tử Tử lo lắng hãi hùng, một mặt lại đụng phải Cao Thừa Tử, còn bị hai chú kia điều tra ra thân thế của Tử Tử. Đừng nói, thân thể nhỏ nhắn của cậu chịu không nổi, cho dù là một người đàn ông lực lưỡng dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Cao Thừa Tử ôm Kỳ Tiểu Nguyên, tay phải ở trên mặt cậu vuốt ve. Trên ngón trỏ của Cao Thừa Tử đều là các vết chai do súng đạn, xoa xoa một hồi lại làm cho Kỳ Tiểu Nguyên thoải mái, trong con mơ màng càng hướng vào trong ngực Cao Thừa Tử dụi dụi. Lúc này, một trận hơi khí ấm áp liền dâng trào trong ngực, khiến cho Cao Thừa Tử thực thoải mái.

Cao Thừa Tử không tiếng động nở nụ cười: “Mẫu hậu nương nương suốt ngày ngóng trông mình cưới vợ, hiện tại ta chẳng những cưới vợ, ngay cả cháu cũng đã sinh rồi.” Loại người thích hóng chuyện nhưHình phó tổng mà biết tin này, khẳng định sẽ chạy nhanh đi lan truyền khắp nơi.

Nhưng thật ra, trong lòng Cao Thừa Tử đều đã có tính toán. Thầm mến là gì, hắn không biết. Hắn chỉ biết là, Kỳ Tiểu Nguyên nhất định không sống tốt mấy năm vừa qua, chẳng những một mình mang theo con, lúc nhìn thấy hắn còn không dám nói ra thân thế của đứa trẻ.

Cao Thừa Tử thử cúi đầu thăm dò, in lên môi Kỳ Tiểu Nguyên hôn một hơi. Xúc cảm lúc này thật ấm áp, cũng thật thoải mái. Trước kia hắn sợ cái người quê mùa này quá hiền lành đâm ra ngốc nghếch, lên không được chiến trường vào sinh ra tử, nhưng hiện tại, hắn đã có điểm khát vọng sự ôn nhu này.

……

Cha Kỳ mặc chiếc áo kiểu TQ truyền thống, trên tay xách theo một cái tẩu thuốc, lúc mới vừa đẩy ra cửa phòng nghỉ, liền nhìn thấy Cao Thừa Tử cùng Kỳ Tiểu Nguyên đang ôm nhau nằm trên giường ngủ say. Ông hơi nhíu nhíu mày, rồi lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại, lui ra ngoài, cái gì cũng không nói.

Mấy ngày nay ông cũng nhìn ra được, con trai ngốc nhà ông đối với người huấn luyện viên kêu Cao Thừa Tử này coi như đã hết hi vọng cứu chữa. Suốt ngày mất hồn mất vía, mới có tí thời gian nhàn rỗi thì bắt đầu ngẩn người. Tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng ông cũng hiểu được, chuyện này không thể ngăn cản, mà cũng ngăn không được. Tuy rằng ông cũng không cam lòng đem con trai tống xuất như vậy, nếu thế thì những khổ tâm của ông mấy năm qua coi như uổng phí, nhưng nếu đem so sánh thì sự khổ tâm của Kỳ Tiểu Nguyên ở trong lòng ông lại càng chiếm nhiều phân lượng hơn.

Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, cha Kỳ liền đi đến phòng bệnh của Tử Tử. Bấy giờ, bên trong phòng đang có hai nhóc con tán gẫu đến hoan hỉ. Quý Dân đem đồ ăn vặt phân cho Tử Tử, Tử Tử lại lắc đầu cự tuyệt: “Ba ba nói, em bây giờ chưa thể ăn đồ ăn cứng… Cảm ơn…”

Quý Dân đành phải đem đồ ăn vặt thu về: “Vậy anh cũng không ăn, Vịt con, em mỗi ngày đều nằm như vậy có buồn hay không? Em muốn ngồi lên hoạt động chút không?”

Tử Tử lắc lắc đầu: “Không được, ba ba nói, vết thương trên người em còn chưa có khỏe hẳn.”

Y tá đitới giúp Tử Tử thay thuốc, còn dặn dò nhóc ngàn vạn không thể lộn xộn. Tử Tử nhu thuận gật đầu, làm cho y tá rất kinh ngạc, đứa nhỏ này sao lại nhu thuận như vậy chứ?

Tử Tử nhìn chiếc khóa bằng đồng trên cổ Quý Dân, hỏi: “Cái khóa này nhìn thật xinh đẹp, em cũng có một cái, nhưng là chìa khóa á.” Nói xong Tử Tử dùng tay trái đem chiếc khóa màu xanh đồng trong cổ lấy ra: “Là ông nội cho em đó.”

Quý Dân kéo kéo cái khóa trên cổ quan sát. Cái này vốn là do Quý Hoành tặng cho Tiểu Sơn, sau khi Quý Dân sinh ra, liền trực tiếp mang ở trên cổ nhóc: “Em là nói cái này a! Cái này là… ba ba của anh nói là… Quý Hoành cho!”Quý Dân thật sự không biết nên gọi Quý Hoành là gì, cuối cùng đành phải gọi thẳng tên họ.

Tử Tử vươn cái tay nhỏ núc nít thịt đem sợi dây chuyền bằng đồng thau bỏ trở về, không khỏi chó chút mất mát, “Em lại bắt đầu nhớ vịt con rồi, ba ba nói em ít nhất phải ở trong này ngốc nửa tháng, như vậy, em còn tới nửa tháng không được gặp vịt con…” Tử Tử thì thào nói: “Nửa tháng… Tiểu vịt con sẽ biến thành vịt bự rồi.”

Quý Dân nghe xong, lập tức nhảy xuống khỏi mép giường: “Em chờ đấy! Anh giúp em mang vịt con đến!”

“A, Tiểu Dân…” Tử Tử vừa dứt lời, Quý Dân đã muốn xông ra ngoài, lúc ra khỏi cửa thì đụng đầu vào đùi cha Kỳ, dập mạnh đến nỗi làm cho nhóc có chút tìm không ra phương hướng. Cha Kỳ dắt tẩu thuốc bên hông, thấy đứa nhỏ bị cụng đầu, lập tức cúi người đỡ lấy tay của nhóc: “Không có việc gì chứ nhóc con? Đụng đau rồi đi?” Cha Kỳ vươn tay vuốt ve cái trán của Quý Dân, rồi đột nhiên, ánh mắt của ông bỗng trở nên sáng ngời. Chỉ thấy, ông vội nắm lấy Quý Dân, lần lượt nhéo chân tay lưng ngực của nhóc mỗi chỗ một cái. Cuối cùng ánh mắt lại dừng trên chiếc khóa bằng đồng thau trước ngực nhóc, nắm chặt chiếc khóa, ánh mắt nóng bỏng hỏi: “Cháu họ Quý?”

Quý Dân gật gật đầu: “Cháu biết ông, ông chính là ông nội của Vịt con!”

“Đúng vậy, bé ngoan, cha của con ở đâu? Có thể mang ông đi gặp hắn không?”

Quý Dân đáp: “Ông tới chậm rồi, cha cùng ba ba của con đều đã quay vềthôn họ Cao. Nếu ông muốn gặp cha cháu, thì phải đếnthôn họ Cao tìm người mới được. Ông nội của Vịt con, cháu đi trước đây, cháu muốn giúp Vịt con mang tiểu vịt con đến cho em ấy!” Nói xong Quý Dân liền chạy tới văn phòng của Diệp Thần.

Cha Kỳ xoay người nhìn đứa bé kia, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu(Đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, lúc vô ý không tốn sức lại tìm ra.).” Rồi mới quay đầu nhìn nhìn Tử Tử đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, cười khổ nói: “Đáng tiếc chậm một bước…”

Quý Hoành lúc này đang nằm ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần. Hiện tại ham muốn lớn nhất củahắn chính là ngủ, mặc dù có hơi lãng phí thời gian, chính là thời gian của hắn hiện giờ nhiều đến mức dư thừa, nếu không ngủ thì thật có lỗi với nhân sinh. Đang lúc hắn sắp tiến vào mộng đẹp, bảo bối của Quý Hoành hắn lại đột nhiên đẩy cửa phòng làm việc, khiến cho cả Diệp Thần đang viết báo cáo y học đều bị dọa sợ đến nhảy lên.

Quý Hoành mở mắt ra, nhu nhu ánh mắt: “Làm sao vậy bảo bối? Không phải nói muốn tìm bạn mới của cháu chơi sao?”

Quý Dân kéo Quý Hoành đi ra ngoài: “Đi a,đi a, đi a!”

“Đi đến chỗ nào? Cháu là muốn đem ông ngoại kiêm ông cố ngoại của cháu đuổi ra khỏi cửa sao?” Quý Hoành nhịn không được trêu chọc.

“Không phải! Cháu muốn ông giúp cháu mang tiểu con vịt của Vịt con đến đây. Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”Quý Dân lôi kéo Quý Hoành ra bên ngoài, Diệp Thần ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, tùy ý bọn họ quậy phá.

Nửa ngày sau, Quý Hoành mới nghe hiểu được, nguyên lai Quý Dân là muốn hắn hỗ trợ đem vịt con của nhóc Tử Tử lại đây.

Không có biện pháp khác, Quý Hoành đành phải gọi điện thoại hỏi Kỳ Tiểu Nguyên địa chỉ của quán ăn, rồi ôm Quý Dân chạy xe đến nhà của Kỳ Tiểu Nguyên đem tiểu vịt con trong truyền thuyết kia qua đây.

Quý Hoành sẽ cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của bất luận ai, duy chỉ độc mỗi Quý Dân, chỉ cần nhóc muốn, hắn đều sẽ làm giúp nhóc hết. Thẩm Lăng Hiên đã từng nói qua cưng chiều trẻ con như vậy không tốt, nhưng Quý Hoành chỉ có một mình nhóc là người thừa kế, không sủng nhóc thì hắn sẽ không cam lòng à.

Thời điểm bầu trời đã tối đen, Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục tỉnh dậy, lúc tỉnh lại phát hiện Cao Thừa Tử không có ở đây. Loại cảm giác này khiến cậu đặc biệt bực bội, còn nhớ rõ năm đó lúc tách ra cũng chính là như vậy, cậu vừa tỉnh dậy, mình ở trong phòng, Cao Thừa Tử lại đi đến tổ hành động. Hiện tại lại là loại tình huống này, tuy rằng mất mát, Kỳ Tiểu Nguyên vẫn nhận mệnh, cười nói với bản thân: “Ít nhất anh còn có thể dỗ em ngủ thiếp đi.”

Câu này vừa mới nói dứt, Cao Thừa Tử liền đẩy cửa đi vào.

Trong tay của hắn đang cầm vài cái túi giấy, ở mỗi một gói to đang chứa vài bộ y phục hàng hiệu khá thịnh hành hiện nay. Một bên thả đồ lên trên ghế salon, hắn một bên nói: “Anh thấy em mấy ngày nay chỉ mặc có một bộ quần áo, nên vừa nãy anh đã đi ra ngoài mua cho em vài bộ mới. Em nhìn xem kích cỡ có thích hợp hay không, nhân viên cửa hàng nói không vừa có thể đổi.” Nói xong, Cao Thừa Tử lấy ra một chiếc áo phông màu trắng có in họa tiết: “Ưm… Trước thử cái này xem, anh cảm thấy cái này rất hợp với em.”

Kỳ Tiểu Nguyên há miệng thở dốc, không thể tin mà nhu nhu hai mắt của mình, sau đó chỉ vào một đống túi giấy cỡ lớn trên ghế salon: “Anh Thừa Tử anh… chạy đi mua quần áo cho em hả?”

Cao Thừa Tử lại bắt đầu đùa nghịch sang món khác, không yên lòng bảo: “Hả, làm sao vậy?” Nói xong lại ném cho cậu một cái quần jean: “Tắm rửa một cái rồi đổi quần áo mới, tinh thần nhất định có thể tốt hơn rất nhiều.”