Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 113: Ánh trăng sáng (3)




【 Tư Viễn nói 】

Trước khi cô đi, nghiêng đầu sang chỗ khác, không mang theo một chút cảm xúc nói một câu: "Không biết, anh nhận lầm người rồi."

Tôi vẫn nhìn bóng lưng của cô, cô đón ánh trời chiều, đi rất thong dong.

Đây là lần đầu tiên từ khi trở về nước, tôi và cô đối mặt nhau, vào thời gian lúng túng như vậy, ở nơi khó xử như thế.

Ở trong mắt tôi, cô cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn xinh đẹp trẻ tuổi như cũ, chỉ là hình như thân thể gầy một chút.

Lúc tôi rời khỏi cô, cô còn chưa có tròn 20 tuổi, có gương mặt béo mập, mắt ngọc mày ngài, bên má thường nhiễm một màu đỏ ửng, nhoẻn miệng cười, xinh đẹp đầy sức sống.

Bây giờ khuôn mặt cô càng lộ vẻ tinh xảo, nhưng dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không để ý, cô nhìn tôi thì trong ánh mắt lộ ra phần đau thương kia.

Không biết ở trong mắt cô, có phải bây giờ tôi đã hoàn toàn xa lạ rồi không?

Tôi biết rõ tôi nợ cô, đời này đều không thể đền bù.

Thật may là cô sống cũng không tệ lắm, đây là chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy vui mừng.

Nghĩ đến buổi tối mấy ngày trước, tôi canh giữ ở lầu dưới phòng cô thuê, ẩn ở trong bóng tối.

Sau khi cô tan việc cũng không có trở về nhà, tôi liền đợi một chút. Đây là một ngày đặc biệt, tôi không ở trong phòng khách sạn được, giống như không có chuyện gì làm, vì vậy chỉ có thể một mình ra ngoài.

Nhìn thành phố chôn ở trong trí nhớ, đường phố ngang dọc, đèn nê ông mê hoặc, tôi đi đến mờ mịt, bất tri bất giác liền đi tới dưới lầu nhà cô.

Cô vẫn chưa trở về, tôi dựa lưng vào vách tường, nhìn ánh đèn lóe ra từ trong cửa sổ chung cư, từng cái từng cái rơi vào trong bóng tôi, tôi biết rõ, cách thời hạn cuối cùng đã càng ngày càng gần.

12 giờ sáng qua đi, nơi xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai, tôi dựa sát vào vách tường, nhìn về phương hướng kia.

Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn ôm lấy vai của cô từ từ đi tới, ánh đèn lờ mờ phủ trên người bọn họ, khiến tôi không thấy rõ mặt của cô.

Cô rụt vai, càng lộ ra vẻ nhỏ yếu trong khuỷu tay người đàn ông đó.

Bọn họ vẫn luôn không nói gì, cho đến khi anh tiễn cô đến dưới lầu.

Người đàn ông trẻ tuổi ôm lấy cô rất tự nhiên, hình như còn nhỏ giọng nói với cô mấy câu, sau đó cô gật đầu một cái, người đàn ông kia liền sờ sờ đầu của cô, rời đi.

Trong mắt của tôi chỉ dừng lại ở một bức tranh, bàn tay của anh ta nhẹ nhàng mơn trớn tóc của cô, cô đứng ở trước mặt anh ta, dáng vẻ giống như rất nghe lời.

Tôi vẫn trốn ở trong góc tối, giống như một con chuột không thể thấy mặt trời, trái tim đã co rút chặt, không cách nào hô hấp.

Tôi nhắm mắt lại thật chặt, ngước cổ tựa vào bên tường, giống như một kẻ rơi xuống nước, chờ không được bất kỳ cứu viện nào, chỉ còn lại khổ sở, từng đợt tuyệt vọng nhất bao phủ lấy tôi.

Đây là tôi tự chuốc phiền, tôi đã lựa chọn như thế, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Trước khi đi, tôi kìm lòng không được xê dịch hai bước ra bên ngoài, muốn nhìn thấy bóng dáng của cô một chút. Cho dù là thấy đèn phòng của sáng lên, như vậy cũng đã đủ rồi.

Thật bất ngờ, cô lại chưa lên lầu, chỉ khoanh tay đứng ở dưới cửa, cúi đầu ngẩn người.

Tôi sợ hết hồn, trong lúc cuống quýt lại lui về sau một bước, gót chân dẫm vào cục đá bên tường, phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Tôi thấy được cô chợt ngẩng đầu, sau đó tôi liền trốn vào trong bóng tối.

Tôi không biết cô có nhìn thấy tôi không...tôi chỉ biết là, tôi trốn đến chật vật.

Đứng ở ven đường bắt xe, tôi nhỏ giọng nhờ tài xế mở cửa giúp tôi. Tầm mắt của anh ta quét về phía bên người tôi, nơi đó là ống tay áo rủ xuống, mặt tôi không thay đổi lên xe, báo ra địa chỉ khách sạn.

Dọc theo đường đi, ai cũng không nói gì, trong xe chỉ có người dẫn chương trình trong radio thầm thì nhỏ nhẹ.

"Lại đến thời gian nửa đêm." Khúc nhạc dạo chậm rãi bắt đầu, giọng nam trầm thấp của người dẫn chương trình nghe vào ban đêm thật đặc biệt rợn người, "Tặng cho mọi người một bài 《 ánh trăng sáng 》, tối nay thời tiết tốt, nếu như bạn nghĩ tới người yêu sâu đậm trong lòng, xin ngẩng đầu lên, cùng tôi ngắm nhìn vầng trăng sáng người này, nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp đã qua."

Tôi không tự chủ mà ngẩng đầu, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, gió mát quất vào mặt, thổi rối loạn tóc tôi. Tôi nhìn trăng rằm treo ở chân trời, trong lòng đã rõ ràng như nước.

Thời gian tốt đẹp cũng đã là quá khứ rồi, tôi chỉ cầu xin cô có thể giống như vô số người bình thường trên cõi đời này, nắm tay một người, lặng lẽ đợi tuổi già.

"Ánh trăng sáng, một chỗ nào đó trong lòng

Sáng như vậy, lại lạnh lẽo như thế.

Mỗi người, đều có một nỗi buồn

Muốn ẩn núp, lại giấu đầu hở đuôi.

Ánh trăng sáng, chiếu hai đầu chân trời

Ở trong tim, nhưng không ở bên cạnh

Lau không khô nước mắt của bạn.

Đường quá dài, đuổi theo nhưng không thể trở về

Bạn nói tôi không thể làm tổn thương

Muốn quên đi, nhưng không nhịn được nhớ lại

Giống như trôi giạt, một đường lảo đảo

Bạn nắm chặt, không cách nào buông thả

Ánh trăng sáng, chiếu hai đầu chân trời

Càng hạnh phúc, càng cảm thấy cô đơn

Lau không khô, nước mắt trong trí nhớ

Đường quá dài, phải bồi thường như thế nào đây . . ."

Tôi không biết mình xuống xe như thế nào, đi vào khách sạn như thế nào, lại làm sao lên được thang máy, đầu của tôi đã hỗn loạn rồi. Đứng ở trong thang máy, tôi gần như đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ở trên vách thang máy, hô hấp dồn dập.

Tôi biết rõ, vào buổi tối này, tôi đã hoàn toàn vứt bỏ Tiểu Kết của tôi.