Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 2: Đây là bạn trai tôi




Tôi trang điểm thật đẹp, mặc áo khoác, đeo túi xách rồi ra ngoài.

Giữa tháng 11, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, ban ngày có Mặt Trời còn ấm áp, ban đêm ra ngoài có chút lạnh.

Tôi ngồi xe buýt đến quán bar Olive, chạy thẳng ra đằng sau tìm chị Uyển Tâm.

“Hi Tiểu Kết, mau đến đây thay quần áo đi.” Tô Uyển Tâm nhìn tôi cười, chớp chớp hai hàng mi đã gắn thêm lông mi giả.

Thấy vậy tôi cũng cười, tôi thực sự rất thích Uyển Tâm, chỉ là tôi không thích tên của chị ấy.

Nghe nói mẹ chị ấy lúc trẻ vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng rất mê Quỳnh Dao, sau khi đẻ cô con gái bảo bối ra, mang họ Tô lại ảnh hưởng nặng truyện Quỳnh Dao nên đặt luôn tên là Tô Uyển Tâm.

Thật ra nhìn thoáng qua thì Uyển Tâm cũng rất phù hợp với cái tên này, nhưng đó là lúc không trang điểm, đằng này đã đắp lên mặt rất nhiều son phấn, chỉ thấy toàn vẻ phong trần chứ không còn hợp với cái tên thanh thuần ấy nữa. Chị ấy mặc cái áo ngực PU nhỏ và một chiếc quần ngắn để lộ đôi chân dài miên man, gương mặt trang điểm vô cùng đậm, thử nghĩ xem cái tên Tô Uyển Tâm kia nghe có tự nhiên hay không?

Còn tên tôi thì rất phù hợp “Trần Kết”, bố nói lúc mẹ tôi đang ăn cam thì vỡ nước ối, cho nên lấy luôn cái tên này.

Tôi rất cảm ơn ông trời, cũng may là lúc đó mẹ tôi ăn cam, chứ bà ấy mà ăn hồng, hạt dẻ hay bánh bao thịt thì không biết bây giờ cái tên của tôi là gì nữa!

Buổi tối tôi nhảy rất high, coi như là mình đang rèn luyện thân thể, có người còn phải bỏ ra hơn 2000 tệ hằng tháng để học nhảy, tôi nhảy còn được nhận tiền, không phải là lời quá hay sao?

Anh Tiểu Báo – khách quen của quán bar tặng cho tôi một giỏ hoa, tôi rất cảm kích anh ấy. Anh Tiểu Báo là một người đàn ông không cao lắm, chỉ ngang tôi, nhưng đối xử với tôi rất tốt. Tôi biết anh ấy thích tôi, Tiểu Báo cũng là một người biết chừng biết mực, anh ấy cũng biết tôi đến đây không phải làm vũ nữ mà vì thiếu tiền vì vậy mà anh rất quan tâm đến tôi.

Có lẽ anh ấy biết tôi không muốn qua lại với mình, nhưng Tiểu Báo vẫn yêu thương tôi, sau này tôi nhận làm anh làm anh ấy rất cao hứng, tuyên bố với mọi người trong bar Olive, anh ấy sẽ bảo bọc cho tôi, ai cũng đừng hòng khi dễ tôi.

Đó là kết quả mà mình mong muốn, vì vậy tôi rất hài lòng.

Mười giờ rưỡi đêm, anh Thuỷ Thủ phải đi, bảo Uyển Tâm dẫn tôi về, sẵn tiện đưa chúng tôi về trường.

Anh Thủy Thủ là ông chủ của quán Olive, có ai xem phim hoạt hình Đại Lực Thủy Thủ chưa? Anh ấy là người có cánh tay vừa to vừa chắc, có thể ôm gọn vòng eo của người khác, vợ của anh ấy, chính là Olive, là một cô gái tóc ngắn mặt hơi dài, chân dài mà tay cũng dài, nhìn rất giống nhân vật Olive trong phim hoạt hình Đại Lực Thủy Thủ.

Anh Thủy Thủ và Olive đối xử rất tốt với chúng tôi, bởi vì chúng tôi đều là sinh viên, đưa ra giá thấp, cũng không bao giờ gây chuyện phiền phức gì, bình thường mỗi khi anh ấy về sớm đều đưa chúng tôi tới cổng trường trước 11 giờ, cho chúng tôi trở lại ký túc xá.

Sau khi anh Thuỷ Thủ đưa chúng tôi về, tôi và Uyển Tâm cùng nhau đi bộ vào. Bảo vệ đã nhìn bộ dạng bọn tôi quen rồi, tuy nhiên vẫn không nhịn được mà nghiêng mặt liếc nhìn chúng tôi, đặc biệt là đôi chân dài miên man đi đôi tất đen của Uyển Tâm.

Tôi cởi áo khoác, chỉ cúi đầu chăm chú đi.

Lúc đi ngang qua thư viện, tôi nhìn qua một cái rồi lại nghĩ đến nam sinh gặp phải lúc chiều.

Tôi hỏi Uyển Tâm: “Chị có biết…trong trường chúng ta có nam sinh... hình như là… không có tay không?”

Uyển Tâm nói: “Có, Diệp Tư Viễn học năm hai học viện nghệ thuật, ai cũng biết còn gì.”

“Hả? Sao em lại không biết?”

“Em mới vào học được hơn hai tháng, lại cứ đâm đầu vào kiếm tiền thì làm sao mà biết. Cậu ta học cùng khoa với chị, năm ngoái báo đưa tin nhiều lắm đấy.”

“Vì sao?”

“Cậu ấy không phải không có tay, mà căn bản là không có cánh tay, rất nhiều trường sợ cậu ấy không tự làm được gì nên không chịu nhận, hiệu trưởng trường chúng ta biết chuyện liền nhận anh ta vào học. Ngày cậu ấy nhập học có rất nhiều phóng viên và ký giả tới chụp ảnh, nói rằng trường chúng ta rất nhân ái, hiệu trưởng tốt bụng, người tàn tật cũng được nhận quyền lợi giáo dục, tóm lại là vô cùng náo nhiệt, nhưng rồi tất cả cũng dần dần lắng xuống.”

“Vậy cuộc sống cá nhân anh ấy có tự lo được không?”

“Có chứ, cậu ấy ở kí túc xá như mọi người, còn có hai người khác ở cùng phòng, đã hơn một năm rồi không nghe thấy tin tức gì, chắc cũng không có vấn đề gì. Cậu ấy rất xuất sắc trong chuyên ngành của mình, còn nhận được học bổng nữa đấy. Hơn nữa, dáng dấp rất là đẹp trai.”

“À…” Tôi lại nhớ đến vóc dáng nam sinh hồi chiều, thì ra tên anh ấy là Diệp Tư Viễn, cái tên thật là dễ nghe.

“Sao tự nhiên em lại hỏi cậu ấy?” Uyển Tâm hỏi.

“Khụ! Đừng nói nữa, chuyện này hơi đặc biệt, nhắc lại sẽ khiến tâm trạng em buồn bực!” Tôi xua tay lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ bóng dáng anh ấy.

Một tuần sau, tôi nhận ra mình có chút mê muội.

Bởi vì tôi đang tương tư Diệp Tư Viễn.

Tôi đến phòng máy tính của trường tra thông tin của anh.

Kết quả là có tin tức và vài tấm ảnh liên quan tới anh. Trong ảnh là thầy hiệu trưởng đang trao phong bì màu đỏ ghi chữ ‘học bổng’ cho một người phụ nữ, nhưng lại không thấy ảnh Diệp Tư Viễn đâu.

May mắn là có vài tấm ảnh chụp được anh. Anh ngồi trước bàn, khom lưng, đưa chân lên viết chữ. Anh đang ăn cơm, ngồi ở bàn của nhà ăn, chân phải gác lên bàn cầm đũa cúi đầu ăn. Anh đi trên đường, đeo cặp khoác chéo, hai bên là hai tay áo rỗng đút vào túi.

Mỗi một tấm ảnh, Diệp Tư Viễn hình như là không biết mình bị chụp, khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt, chẳng thể hiện cảm xúc gì, khiến lòng tôi không biết vì sao lại bỗng thấy khó chịu.

Nhớ tới ngày hôm đó, tôi đã làm anh bị tổn thương, dù đã xin lỗi nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ.

Tôi muốn tìm Diệp Tư Viễn, muốn làm quen với anh…Tôi bị chính những ý nghĩ này của mình dọa cho hoảng sợ.

Thật ra thì tìm gặp Diệp Tư Viễn không phải là chuyện khó.

Nhưng mà tôi không có ý định nhờ người khác giúp đỡ, tôi muốn tự bản thân mình sẽ đi tìm anh.

Ban ngày chỉ cần nghỉ tiết nào, tôi sẽ chạy tới thư viện, khi thì mượn quyển sách, khi thì ngồi đọc tại bàn, chỉ có điều con mắt luôn chăm chú nhìn ra cửa. Năm ngày trôi qua, tôi vẫn không hề thấy bóng dáng anh đâu.

Mãi đến hôm thứ hai, tôi gặp lại Diệp Tư Viễn sau hai tuần.

Buổi chiều hai tiết đầu không học, tôi lại đến thư viện.

Tôi tỉ mỉ trang điểm, tóc dài mềm mại xoã xuống vai, mặc chiếc áo lông rộng thùng thình màu cà phê, trên cổ quàng một chiếc khăn bằng bông, mặc chiếc quần bó, chân đi đôi giày cao gót màu lục cao 6cm.Tôi cũng không biết lí do tại sao hôm nay lại nổi hứng ăn diện như thế này, chỉ là tôi linh cảm trong ngày hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Không phải là trên đời này có những người làm việc gì cũng luôn theo một lịch trình nhất định hay sao, ví dụ như giờ giấc đi ngủ, khi nào dậy, mấy giờ ăn sáng, lúc nào thì ra khỏi nhà,…

Diệp Tư Viễn có vẻ là một người như vậy, thứ hai nào anh cũng đến, cho dù bảo vệ không cho phép, anh vẫn sẽ đến.

Tôi quanh quẩn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy anh, đâm ra có chút nhụt chí, đúng lúc này lại chạm mặt người mà tôi không muốn gặp nhất - Tôn Diệu.

Tôn Diệu là bạn học cùng trường trung học với tôi, bởi vì theo đuổi tôi nên anh ta mới điền nguyện vọng vào trường này.

Anh ta thích tôi, nhưng tôi một chút cũng không thích.

Bộ dạng anh ta bên ngoài là người nhưng bên trong lại rất chó, thử hỏi có bạn nữ sinh nào thích một người mà khi cả lớp đang làm bài kiểm tra lại tự ý quăng “phao” lên bàn bạn, để bạn bị giám thị bắt được còn hắn thì làm vẻ mặt vô tội không biết gì, sau đó khóc lóc tới xin lỗi cùng bạn hay không?

Từ chuyện này có thể nhìn ra Tôn Diệu là người không đáng tin cậy một chút nào. Thứ nhất, đầu óc anh ta không tốt nhưng anh ta lại nghĩ bản thân mình rất thông minh. Thứ hai, anh ta không thể có trách nhiệm như một người đàn ông chân chính. Thứ ba, anh ta là loại người phá hoại bậc nhất trên thế giới, bởi vì vụ “phao” kia mà tôi phải viết bản tường trình. Anh ta đòi chịu trách nhiệm với tôi, và rồi bắt đầu bám riết không tha tôi từ đó.

Tôi thật sự, thật sự rất ghét anh ta!

Tôn Diệu thấy tôi liền chạy ào tới, tôi cũng không kịp trốn.

Anh ta nói: “Trần Kết, sao cậu lại tới thư viện?”

Tôi nói: “Tôi là học sinh của trường này, không lẽ thư viện của nhà cậu chắc? Tại sao tôi không thể tới.”

“Không phải không phải, ý mình không phải như vậy, ý mình là thật hiếm khi thấy cậu đến thư viện.”

Tôi nghe lời này không được tự nhiên, đáp lời: “Tiết ba tiết bốn tôi phải học, tạm biệt.”

“Ấy… Mình đưa cậu đi!”

“Đưa cái đầu cậu ấy!” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, “Tôi tự đi được.”

“Trần Kết…” anh ta bắt đầu nói với vẻ đáng thương, “Buổi tối cậu có rảnh không, chúng ta cùng ăn cơm đi.”

“Không rảnh.”

“Thế ngày mai?”

“Cũng không rảnh.”

“Trần Kết… Cậu đừng hung dữ như thế chứ, hồi trung học cậu rất dịu dàng mà.”

Tôi cười lạnh, hồi trung học tôi còn là vị thành niên, phải chịu sự giám sát của gia đình nên phải hiền thục dịu dàng, không dám gây chuyện rắc rối gì, lỡ xảy ra chuyện gì ông bố sẽ không cho tôi đi học đại học, thế nên phải học cách nhẫn nhịn.

Còn hiện tại! Hiện tại tôi đã học đại học ở thành phố, cách nơi đó rất xa, có ai giám sát tôi đây!

Tôi thẳng người, cười với anh ta rồi nói: “Tôn Diệu, cậu hãy nghe cho kĩ, chúng ta hồi trước không có khả năng, hiện tại cũng vậy, sau này lại càng không thể! Cậu đừng có lảng vảng xung quanh tôi nữa, mỹ nữ trong đại học Q xếp dài ra đó, cậu mau mau đi xếp hàng theo đuổi người ta đi.”

Tôn Diệu im lặng nhìn tôi, lát sau anh ta kiên định lên tiếng: “Trần Kết, chỉ cần cậu chưa có bạn trai, mình sẽ luôn đợi cậu!”

Tôi trợn trừng mắt, nóng mặt nói: “Vậy xin lỗi cậu, tôi đã có bạn trai.”

Lần này anh ta thật sự bị đả kích, trừng mắt nhảy dựng lên quát: “Ai? Ai? Là tên khốn kiếp nào?”

Đúng lúc cái người tôi luôn tương tư lại xuất hiện trong tầm mắt.

Diệp Tư Viễn mặc áo len màu đen, đeo túi xách, hai ống tay áo đút vào túi, vòng qua giá sách đang đi về phía chúng tôi.

Có lẽ anh ấy đã thấy tôi và Tôn Diệu từ xa, ngẩn người một chút rồi đi tiếp, cúi đầu tìm sách.

Tôi bước nhanh đến bên anh, ngọt ngào lên tiếng: “Tư Viễn, sao giờ anh mới đến, em chờ anh lâu lắm rồi đấy.”

Anh thẳng người nhìn tôi, ánh mắt hoài nghi, rồi tôi thấy có sự biến hóa trong mắt anh, tôi biết anh nhận ra tôi.

Tôi định khoác tay anh, nhưng lại chạm phải tay áo không, tôi lại quên mất.

Sau đó tôi cắn răng, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh.

Cả người Diệp Tư Viễn lập tức trở nên cứng ngắc, tôi cũng nhận ra anh ấy đang mất tự nhiên, tôi cũng vậy, tôi đã từng ôm thắt lưng một người con trai nào bao giờ đâu. Không có cánh tay của anh, tôi và anh kề sát vào nhau.

Tôi quay đầu nhìn Tôn Diệu, cười tươi như hoa rói: “Giới thiệu với cậu. Đây là bạn trai của tôi, Diệp Tư Viễn.”

Mặt Tôn Diệu biến đổi không ngừng, một lát sau anh ta phun ra một câu: “Trần Kết, cậu đang làm gì thế, tìm nửa ngày lại vơ một người tàn tật làm bạn trai. Diệp Tư Viễn, anh ta không có hai tay thì có thể làm gì cho cậu?”

Diệp Tư Viễn vẫn im lặng không nói gì, tôi rất biết ơn anh đã phối hợp với tôi. Thế nhưng khi nghe được câu nói của Tôn Diệu thì cả người anh liền run rẩy. Tôi biết, anh đã bị tổn thương.

Tôi bị chọc tức, lập tức quát Tôn Diệu: “Con mẹ nó cậu mới là người tàn tật! Cậu là đồ đần độn! Diệp Tư Viễn chỗ nào cũng hơn cậu, cậu mau cút ngay cho tôi! Cẩn thận tôi đánh chết cậu!”

Tôi thường xuyên nói như vậy với Tôn Diệu, anh ta nghe quen rồi, cũng biết tôi thực sự tức giận, nếu còn nói sẽ khiến tôi chán ghét anh ta hơn. Vì thế, anh ta trừng mắt nhìn chúng tôi rồi quay đầu bỏ đi.