Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

Chương 13: Thăm ông nội




Editor: Sara

Lời của editor: Chương sau em Quân đến trường... như bao đam mỹ khác....

"Rafael tướng quân, tôi có một thỉnh cầu "

Giờ ăn điểm tâm ngày hôm sau, Diệp Quân nói ra suy nghĩ của chính mình.

"Tôi muốn đi học, hồi còn trên địa cầu, tôi và các bạn đồng lứa của tôi học các môn chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì có thể công tác ngoài xã hội, tôi biết tôi và người nơi này gien không giống nhau, nhưng tôi hy vọng mình có cơ hội để học hỏi, tương lai tôi muốn ra ngoài xã hội làm việc."

Diệp Quân nhận được ánh mắt của Rafael, nghiêm túc nói, hắn đã suy nghĩ một buổi tối rồi, nếu muốn sống yên ổn ở đây, việc đầu tiên nhất định là thích ứng cách sống nơi này và học hỏi trước đã, cách tốt nhất trước mắt là đến trường học rồi lựa chọn công việc tương lai cho mình.

Rafael nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, "Ăn cơm trước, cơm nước xong đến thư phòng của ta".

Diệp Quân trong lòng lo sợ bất an, không biết y rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý đây. Hắn biết, ở Tefra tinh hệ, quyền lựa chọn cuộc sống của Omega ít hơn nhiều, bọn họ ở sau khi thành niên rất ít người tiếp tục làm việc, đại đa số họ đều trở về nhà.

Nhưng là Diệp Quân không thể giống các Omega khác, tìm Alpha kết hôn, ở nhà giúp chồng dạy con, trong đầu hắn khắc sâu lối suy nghĩ của người địa cầu —— nam nhân nhất định phải có sự nghiệp cuả riêng mình.

Cho dù hắn xuyên qua đến nơi này, bị bọn họ cho là một Omega, cũng không thay đổi nhân sinh quan (quan điểm về cuộc sống) của hắn.

Sau khi ăn xong Diệp Quân đi theo Rafael vào thư phòng trên tầng ba, Rafael từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư đưa cho hắn, "Mở ra nhìn xem."

Diệp Quân nhận lấy mở ra xem, là một đơn xin nhập học, người nộp đơn rõ ràng ghi tên của hắn.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, "Đây là ngài xin giúp tôi?"

Rafael gật gật đầu, "St. Fies Thủ Đô Tinh là trường học dân lập (nguyên văn:"tư nhân") dạy Omega rất tốt, môi trường giảng dạy và đội ngũ thầy cô cũng tốt, ta định chọn trường này trước, sau khi em đăng ký Tinh tịch thì ta lập tức đệ trình đơn xin nhập học, vốn là đợi đến khi nhà trường trả lời sau sẽ nói cho em biết, không ngờ em lại gấp gáp như vậy."

Diệp Quân nắm đơn xin nhập học trong tay, một câu cũng nói không nên lời.

"Không sao đâu, trong vòng 3 ngày là có thể nhận được thư từ nhà trường, đừng lo lắng, điều kiện của em rất tốt, nhân viên nhà trường sẽ không từ chối."

"Cám ơn anh, Rafael tướng quân", Diệp Quân cúi đầu nói.

Rafael đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Diệp Quân, "Có yêu cầu gì thì nói cho ta biết."

Diệp Quân không tránh né y chạm vào.

"Em là của ta", Rafael dừng lại, "Là người ta giám hộ, nên không cần nói cám ơn với ta."

Trái tim như đang được ngâm trong nước ấm, tràn đầy ấm áp, mình thật may mắn, gặp được người trước mắt này, y không chỉ cho mình cuộc sống thoải mái, hơn nữa còn thấu hiểu tâm tư của mình, thậm chí còn chủ động đem thứ mình muốn đưa lên trước mặt mình.

"Hãy làm những gì em muốn làm, " Rafael nói tiếp, "Ta sẽ thủy chung như một ủng hộ em."

"Ân", Diệp Quân dùng sức gật đầu.

"Điều em cần làm bây giờ là kiên nhân chờ, và hưởng thụ thời gian tốt đẹp trước khi nhập học, " Rafael cười nói, "Muốn đi gặp ông nội ta với ta không, ông luôn rất muốn gặp em."

"Được", Diệp Quân ngẩng đầu nhìn y, cười.


Lão Rafael tướng quân sống ở vùng nông thôn, khoảng cách khá xa so với phủ tướng quân, nhưng đã có Merse ở đây, Rafael và Diệp Quân không đến một giờ đã đến được chỗ đó.

Đó là một thị trấn yên tĩnh, căn nhà gỗ nhỏ của lão Rafael nằm cạnh bìa rừng, đối diện là một hồ nước nhỏ.Lúc Diệp Quân bọn họ tới, lão tướng quân đang thoải mái nhàn nhã ngồi trên một con thuyền nhỏ câu cá.

Vừa nghe nói cháu dâu đến đây, lão Rafael liền nhanh chóng nói, "Mặc Đồ, mau trở về."

Mặc Đồ lập tức lái con thuyền nhỏ, theo đường cung tên vội vã trở vào bờ.

Lão Rafael nhảy lên bờ, nhanh nhẹn hướng bọn Diệp Quân đi tới.

"Xú tiểu tử, bây giờ mới đến thăm ta", nắm tay lão nhẹ nhàng đánh một quyền trên lồng ngực Rafael, "Không tệ, rắn chắc hơn trước."

Rồi ông nhìn Diệp Quân, "Đây là cháu dâu, khụ, khụ, người bị Tôn Tử ta giám hộ đi", lão Rafael nhận được ánh mắt nhắc nhở Tôn Tử gửi đến, nhanh chóng sửa miệng, "Lại đây ta xem xem."

"Thật vui được gặp ngài, cháu là Diệp Quân", Diệp Quân dựa theo lễ nghi của Tefra hướng lão Rafael hành lễ.

"Hảo hài tử", lão Rafael cười cười sờ tóc hắn.

Mặc Đồ từ phòng bếp dâng nước lên, Diệp Quân chủ động tiến lên nhận một chén nước đưa cho lão Rafael.

Lão Rafael đánh giá cử chỉ Diệp Quân, rất lễ phép, cư xử khéo, hào phóng ung dung, không giống loại Omega rụt rè gầy yếu, ông càng nhìn càng thích, Omega Rafael gia tộc ta nên là như vậy, biết kiềm chế tính khí.

Lão Rafael cùng Diệp Quân nói chuyện với nhau vài câu, càng nói càng thấy hợp tâm ý lão, vui vẻ ha ha cười, cuối cùng ông chỉ đơn giản mời hắn lên tiểu thuyền câu cá của mình, mang theo hắn đi câu cá.

Rafael nhìn thấy một già một trẻ hoàn toàn không để ý tới mình, lắc đầu, rồi y điều ra Quang Não của mình, bắt đầu xem hội báo Norman mỗi ngày gửi tới.

Merse thừa lúc chủ nhân không để ý tới mình, cũng lặng lẽ đi theo lên thuyền.

—— hắc, Mặc Đồ tiền bối, đã lâu không gặp a.

Mặc Đồ gật gật đầu.

—— Môi trường ở đây thật tốt, so với Tuyết Ải Tinh tốt hơn nhiều, chẳng thể trách lão tướng quân không trở về lâu đài Greens, cuộc sống ở đây rất nhàn nhã.

Mặc Đồ liếc mắt nhìn nó một cái.

—— không phải ngươi bây giờ cũng đang nhàn nhã sao?

Merse vội gật đầu

—— Ừ, rất nhàn nhã, muốn... ở lại đây quá, câu cá, uống trà

Mặc Đồ

—— đến đây thu thập mấy con cá này đi.

Merse

——Σ( °△ °)︴ không cần a, đứng một bên nhìn là tốt rồi, nó trơn như vậy...

Nửa giờ sau, Rafael tướng quân xử lý xong công việc ngẩng đầu, chứng kiến cơ giáp được xưng là lợi hại nhất tinh hệ Merse, đang ở trong khoang thuyền nhảy tới nhảy lui bắt cá, khắp người đều là nước trong hồ hoặc là bị cá vẩy.


Lão Rafael tài câu cá không tệ, chỉ chốc lát sau liền câu được mấy chậu cá lớn, ngay cả Diệp Quân cũng câu được một con, lão tướng quân liên tục khen ngợi hắn.

Cơm trưa là Diệp Quân tự mình làm, thịt bò kho tàu, đầu cá luộc, rồi xào một ít rau, lão Rafael ăn đến nỗi mặt mày hớn hở, Tôn Tử của mình thật có phúc khí, tìm được một Omega tốt như vậy, bề ngoài xinh đẹp, tốt tính, biết làm cơm, còn có thể sinh con, quả thực không thể hoàn mỹ hơn.

Cơm nước xong, lão Rafael đem Tôn Tử kéo sang một bên.

"Tiểu tử ngươi ánh mắt thật tốt, cháu dâu, ta thích" lão tướng quân tán dương.

Rafael không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, trên mặt rõ ràng lộ vẻ tự hào.

"Xú tiểu tử, chớ đắc ý, hắn cách tuổi tưởng thành còn sớm mà, ngươi có thể xem ta vào tù chứ đừng để cho Alpha khác bắt cóc hắn ", lão Rafael không quen nhìn cháu trai mình đắc ý, cố ý nói. (đoạn này chém...)

"Ta tuyệt sẽ không để cho loại sự tình này phát sinh", Rafael vẻ mặt nghiêm nghị, "Hắn là của cháu."

Lão Rafael vỗ vỗ bờ vai của y, "Sau này ngươi dự định thế nào đây, hắn còn chưa trưởng thành, không thể mãi mãi ở trong nhà."

"Cháu xin cho hắn vào trường St. Fies, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ nhập học ", Rafael nói, "Diệp Quân muốn đọc sách, sau này vẫn phải làm việc."

"Đây là ý của ngươi hay ý của hắn?"

"Của hắn, cũng là của cháu "

Lão Rafael im lặng một lúc, "Tên tiểu tử này là một Omega không giống người thường, kiên cường, độc lập, có ý tưởng, Omega như vậy hoàn toàn xứng đôi với Rafael gia tộc chúng ta, nhưng có điều ta phải nhắc nhở ngươi, để cho hắn tiếp xúc xã hội cũng có nghĩa đem cho hắn nhiều điều rất nguy hiểm, nếu gien của hắn bị người khác biết, hậu quả thực sự khó lường."

" Về phía Bane viện trưởng đã không còn vấn đề gì, nhưng không thể phủ nhận các nhà khoa học có chút điên cuồng, nếu từ thất bại lần trước mà không rút ra kinh nghiệm gì, sẽ còn có người tìm mọi biện pháp để cải thiện đời sau các đại gia tộc.", Rafael tướng quân thở dài, "Số người gia tộc chúng ta càng ngày càng ít, phần nhiều là bởi vì đời sau rất thưa thớt, gia tộc chậm rãi suy tàn, ta không hi vọng Rafael gia tộc tương lai giống như bọn họ bây giờ."

"Ngươi nói ngươi không vì gien mới yêu hắn, ta rất vui mừng, tuy rằng ta hi vọng gia tộc thịnh vượng, nhưng cũng không muốn dùng hạnh phúc của ngươi để đổi lấy gia tộc phồn vinh", lão Rafael thấm thía nói, "Hảo hảo đối đãi hắn, hắn là một Omega đáng giá cho ngươi bảo vệ cả đời."

"Cháu hiểu, cám ơn ông nội dạy bảo", Rafael bình tĩnh nói.

Lão Rafael lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ không có gì.

"Ngươi lần này ở Tuyết Ải Tinh đợi ba tháng, ba tháng này thủ đô Tinh xảy ra không ít chuyện, ngươi cũng có nghe nói qua rồi chứ."

Rafael gật gật đầu.

"Cuộc bầu cử Liên Bang sắp bắt đầu, quốc hội đang chuẩn bị giới thiệu dự luật cải cách mới, chánh phủ liên bang và chính phủ tiểu bang sẽ có thay đổi rất lớn, ngươi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt", lão Rafael nghiêm túc nói, "Rafael gia tộc từ đời trước đã là trưởng quan chấp hành của tiểu bang Tuyết Ải Tinh, dù cho chính sách Liên Bang thay đổi thế nào, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt nó."

"Yên tâm, ông nội", Rafael tướng quân đồng dạng nghiêm túc nói, "Cháu nhất định sẽ thi hành tốt nhiệm vụ của Rafael gia tộc, cũng sẽ giao đầy đủ hài tử của cháu cho ngài." (ý ảnh là ảnh sẽ sinh thiệt nhiều con cho ông nội ý mờ)

Lão tướng quân vừa lòng gật đầu, tốt lắm, không hổ là hậu duệ xuất sắc nhất Rafael gia tộc chúng ta.

Bây giờ, Tôn Tử của mình tìm được Omega là Diệp Quân rồi, Rafael gia tộc rất nhanh bay cao thôi, lão Rafael hài lòng cười.


Hai người ngủ ở nhà gỗ của ông nội tạm một đêm, ngày hôm sau Rafael mang Diệp Quân đi xung quanh du ngoạn, cái trấn nhỏ này có dải rừng dài rộng lớn, có rất nhiều loài sinh vật bề ngoài kỳ lạ sinh sống bên trong, hắn cẩn thận quan sát chúng nó, những động vật này cũng không sợ bọn họ, nhàn nhã tự tại kiếm ăn, Liên Bang có bộ luật bảo vệ động vật thực vật rất hoàn thiện, quyền sinh tồn của chúng nó được bảo vệ nghiêm ngặt, không có con người làm hại chúng nó, chúng nó cũng không sợ con người.

Rafael nắm tay Diệp Quân vượt qua lá cây khô và suối cạn, ở sâu trong rừng rậm tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, nơi này cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp, rêu mọc dày trên mặt đất, ngay cả ánh mặt trời chói mắt cũng bị khu rừng rậm rạp che phủ lên, phá lệ yên tĩnh, nhưng không hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng bốn phía vang lên tiếng chim hót cùng tiếng kêu của động vật, khiến cho cả khu rừng trở lên yên tĩnh hơn.

Diệp Quân ngồi lặng lẽ, cảm thụ được sự bao dung rộng lớn của tự nhiên, nội tâm bình lặng như nước, ngẫu nhiên có gió nhẹ lướt qua, từng gợn sóng lăn tăn rồi rất nhanh lặng lại.

Cũng giống như cuộc đời con người, sự thất bại như tảng đá, nếu ném một tảng đá lớn vào trong nước, kể cả nổi sóng dữ dội như thế nào, cuối cùng vẫn bị biển nước mênh mông thôn tính(nuốt). (Ai triết lý giải thích hộ tui với...)

Tất cả mọi thứ được khắc sâu vào tâm trí, nó khiến trái tim của mình mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ như một khu rừng, một đại dương, mang theo và chứa đựng vô số sinh mệnh, sinh sôi không ngừng.

Hắn ngẩng đầu lên, thầm hít một hơi thật sâu không khí trong lành, quay đầu mỉm cười đối Rafael nói, "Ta thích nơi này."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: