Ồn Ào Nhỏ

Chương 45




Thời điểm tôi cảm thấy hạnh phúc giống như đi trên một đường thẳng thì Duy Nhất trở về, hơn nữa còn mang về một người —— đứa bé trong bụng của cô.

Ở trong quán cà phê, tôi nhìn người đối diện quấn khăn quàng cổ, đeo kính đen lớn, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng cũng có chút luống cuống.

Của người nào? Không kịp nghe cô nói, tôi liền hỏi.

Còn có thể là ai hay sao? Duy nhất cắn môi thật mạnh, giống như cắn cha của đứa bé. Trên đời này người có thể làm cô vừa hận vừa yêu chỉ có duy nhất Đoạn Hựu Hồng rồi.

Cậu cũng không phải là không có kinh nghiệm, làm sao lại không biết dùng các biện pháp bảo vệ? Tôi cau mày.

Chưa kịp. Duy nhất tiếp tục cắn môi.

Hiện tại định làm như thế nào? Nói với hắn chưa? Tôi hỏi.

Hỏi xong những lời này tôi liền cố gắng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Duy Nhất, chỉ thấy cô cắn chặt răng, đôi môi tái nhợt. Thật lâu, cũng không có trả lời.

Vậy là cậu tính toán không cần đứa bé này rồi. Tôi cuối cùng cũng biết tính toán rõ ràng của Duy Nhất.

Đại Khinh, giúp tớ tìm một bác sĩ đáng tin cậy, làm giải phẫu cho tớ, trong vòng hai ngày nay, càng nhanh càng tốt. Duy Nhất tựa hồ là sáng sớm đã hạ quyết tâm.

Tớ cảm thấy cậu nên thương lượng với hắn đi. Tôi khuyên nói.

Khuya ngày hôm trước tớ đi tìm hắn chính là vì thương lượng chuyện này, kết quả là? Phát hiện hắn cùng một người phụ nữ khác hẹn hò, cậu nói xem tớ còn lời gì để bàn bạc với hắn chứ. Duy Nhất hừ lạnh.

Vậy cậu nên đem lỗi của cha trút giận lên con. Tôi khuyên.

Là tôi thật xin lỗi đứa nhỏ này, cha mẹ của nó vẫn còn chưa có lớn lên, nó ra ngoài chưa chắc sẽ có cuộc sống sung sướng. Duy Nhất cố gắng cho tôi thấy được sự lạnh lùng trên gương mặt, lòng của cô cũng không phải sắt đá, tôi xem cho ra cô cũng không bỏ được đứa nhỏ này.

Nhưng nếu Duy Nhất nói như vậy, tôi cũng vậy chỉ có thể đáp ứng.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi lập tức hẹn Tô Gia Minh đi ra ăn cơm, nhờ hắn giúp một tay tìm bác sĩ đáng tin. Ba mẹ Duy Nhất cũng coi là người có mặt mũi, nếu nghênh ngang đi bệnh viện, bị nhìn thấy thì lại sinh ra không ít rắc rối.

Hai chúng tôi hẹn ở cửa hàng bán canh, canh của cửa hàng này rất tinh xảo đặc sắc, nghe thấy mùi thơm nức bốn phía, mùi thơm làm người ta chảy nước miếng, uống vào cảm giác rất ngon và bổ dưỡng, thật sự là tuyệt sắc tuyệt vị. Mặc dù vị trí không thuận lợi, hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng mùi vị không chê vào đâu được, mỗi ngày người đến mua canh xếp hàng rồng rắn, may nhờ tôi biết bà chủ nơi này, lúc này mới có một chổ để ngồi.

Sau khi Tô Gia Minh tiêu diệt ba bát canh to, xong sờ sờ bụng, liếc mắt nhìn tôi, nói, có chuyện gì cần nhờ vả tôi?

Cậu xem, tôi là cái loại người đó sao? Hôm nay chỉ là mời cậu tới ăn cơm, tâm sự. Tôi cười gắp thêm một cái bánh bao hấp bỏ vào chén Tô Gia Minh, giả bộ lơ đãng nói, đúng rồi, cậu có quen bác sĩ làm bên khoa phụ sản không?

Cậu muốn phá thai? Lần trước giới thiệu thuốc tránh thai cho cậu vô dụng? không thể nào đâu, chẳng lẽ mua nhằm thuốc giả rồi hả? Tô Gia Minh âm thanh thật lớn, cô, dì, chú, bác, anh, chị bên cạnh bắt đầu duỗi dài lỗ tai tới nghe lén.

Không phải là của tôi. Tôi trừng mắt nhìn Tô Gia Minh, đem chuyện của Duy Nhất nói cho hắn.

Tô Gia Minh coi như là phúc hậu, nói là ăn của tôi bát canh, chắc chắn giúp tôi đem chuyện này làm xong.

Tôi an tâm, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện xảy ra hai ngày trước.

Ngày đó tôi mỗi ngày ở phòng bếp rót nước len lén uống thuốc tránh thai, còn chưa có nuốt vào, Đường Tống chợt từ sau nhẹ nhàng đem thuốc đoạt, sau đó vòng quanh eo của tôi, nhỏ giọng nói, chúng ta sinh đứa bé thôi.

Chợt nghe lời này, tôi có chút không phản ứng kịp, hỏi ngược lại, anh không phải là mới nói không quan tâm em sinh con sao?

Ý anh là, tình huống nếu chúng ta không sinh được, không để cho em vất vả chịu thụ tinh ống nghiệm. Nhưng đâu có ai nói chúng ta không thể sinh a. Đường Tống lần nữa giải thích lời của mình.

Bây giờ không phải là quá sớm, em bé sinh ra cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi, nếu không, đợi vài năm nữa chúng ta chơi đã rồi hãy sinh con? Tôi đối nhau đề tài con cái này rất là nhạy cảm.

Vậy mà người mạnh còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn, Đường Tống khẽ hôn cổ của tôi một cái, một đám con kiến nhỏ trong nháy mắt liền bò đầy toàn thân tôi, cắn nuốt sạch suy nghĩ của tôi, Đường Tống lại phán thêm một câu, bà xã, chúng ta sinh đứa bé thôi. Sự hấp dẫn liên tiếp này làm cho thông minh của tôi hoàn toàn nghỉ đến cơm a, trực tiếp đem thuốc đưa cho Đường Tống, đồng thời giao luôn thân thể của mình cho hắn.

Không thể không nói, đêm đó Đường Tống phục vụ rất đến nơi.

Nhưng chờ hưởng thụ hết phục vụ, hôm sau tôi phục hồi tinh thần lại, trong lòng bắt đầu nóng như lửa đốt, nếu là mang thai thật thì làm thế nào? Nghĩ muốn đổi ý, nhưng đã đồng ý Đường Tống không uống thuốc nữa, nếu là nói không giữ lời, nhất định sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, hành động lần này không tốt, thật không tốt.

Cho nên ở cửa hàng bán canh, tôi đem khốn nhiễu này giao cho Tô Gia Minh.

Tô Gia Minh lại nhìn tôi, ánh mắt kia, cùng bát canh có điểm giống, nhiệt độ cao a. Đại Khinh. Hắn hỏi, cậu như vậy có mệt hay không?

Ai biểu cậu học chuyên ngành y lại không cố gắng phát minh phương pháp ngừa thai đơn giản đây? Tôi đáp lễ hắn.

Tôi không phải nói cái này mệt mỏi, tôi là nói, cậu ở đây đoạn hôn nhân này quan hệ nhìn chung thật là mệt mỏi. Tô Gia Minh lại đem một bát canh nữa nhét vào trong miệng mình, lời nói mơ mơ hồ hồ . Đại Khinh, cậu có phải hay không còn lo lắng hắn sẽ cùng cái đó Phạm cái gì chạy đi a, cho nên mới không dám mang thai à? Thật ra thì cậu giúp Đường Gia sinh đứa cháu béo ra ngoài, địa vị thì càng ổn a.

Tôi không muốn đứa bé lớn lên trong một hoàn cảnh bất thường. Tôi nói.

Tô Gia Minh cười xấu xa, ơ, cậu cũng biết mình cùng Đường Tống quan hệ trong đó rất bất thường à?

Tôi khó được hắn để ý đến. Tô Gia Minh lại tiếp tục nói, Đại Khinh, tôi xem a, cái người này cậu bị bóng ma khi còn bé ám ảnh, cậu hận mẹ cậu không cho cậu một gia đình bình thường, cho nên trong tâm âm thầm thề, không thể để cho con của mình lớn lên với một gia đình không bình thường —— tỷ như cha của hắn không thương mẹ hắn mà lại yêu một người khác tại phía xa Anh quốc a di cái gì. Đây cũng là một loại bệnh tâm thần, phải trị .

Tôi có chút tức giận. Tô Gia Minh, cậu bị Bát Quái à? Chuyện gì cũng thám thính, hơn nữa chúng ta ở địa phương cậu liền tiếp cận , về sau bảo cậu là thím Tô tốt lắm.

Cậu nhất định dùng cái loại kính ngữ này tôi cũng vậy vui lòng nhận lấy. Tô Gia Minh vẻ mặt đắc ý, đứng lên đi nhà cầu xuỵt xuỵt.

Tôi cúi đầu tiêu diệt bát canh, còn chưa có tiêu diệt hết một bát, hắn trở lại, sắc mặt không tốt lắm. Đại Khinh, nhà cầu bị nghẹt, thật là ác tâm.

Cậu nói, cái người này người làm sao ác độc như vậy à? Mình ghê tởm coi như xong, còn cẩn thận miêu tả dùng để ghê tởm tôi. Tô Gia Minh thật không có phúc hậu.

Mau giúp tôi tìm nhà cầu thôi. Tô Gia Minh mặt bắt đầu kìm nén đến đỏ.

Nơi này chỗ vắng vẻ, không có nhà cầu công cộng, tôi chỉ có thể nhờ bà chủ giúp một tay, bà chủ trong lúc cấp bách đưa cho hắn một cái giống như cái chậu, bảo Tô Gia Minh đi bên cạnh phòng trữ đồ giải quyết. Tôi cùng với hắn vừa đi, phát hiện phòng giữ đồ đen thùi lùi, tựa hồ không có đèn. Chỉ là cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, Tô Gia Minh nắm lên chậu nước rửa mặt liền hướng vào trong …..xuỵt xuỵt.

Tôi ở ngoài cửa coi chừng, đang lúc nhàm chán, lại nghe thấy bên trong truyền đến dòng điện xèo xèo, ngay sau đó chính là Tô Gia Minh kêu đau một tiếng.

Tôi liên tiếp hỏi thăm hai lần, hắn đều không trả lời. Sẽ không phải là thú tính đi lên, tự mình ở bên trong tự kỷ? Vội vàng xô nhẹ cửa nhìn vào, phát hiện Tô Gia Minh che hạ dương, gương mặt vặn vẹo dị thường.

Nữa quan sát cẩn thận , phát hiện chậu nước rửa mặt để cắm xuống dây điện, từ trên xuống dính chất lỏng khả nghi.

Lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai là Tô Gia Minh người này đi tiểu sai lệch, chất lỏng trực tiếp rơi vào dây điện, trở thành chất dẫn, dòng điện theo đi tiểu trụ hướng lên, đem chim nhỏ của mình cho điện gặp.

Người này thật là bi kịch.