Ôn Thủy Đun Harry

Chương 26




Draco nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Harry thì trong lòng cũng ấm áp, hắn bước lên nhìn mấy cuốn sách trên bàn, “Đang học cổ ngữ Lenish à?”

“Ừm, có chút khó, hôm nay em vừa kiếm được mấy cuốn sách về ngôn ngữ loài rồng, em nghĩ anh có lẽ sẽ thấy hứng thú, ở bên giá thứ hai bên trái anh đó.” Harry lấy mắt kính xuống, mệt mỏi nhu nhu sống mũi, thật ra cậu đã sớm dùng dược khôi phục thị lực rồi, nhưng bởi vì thói quen nên Harry vẫn thích đeo kính hơn.

“Ngôn ngữ loài rồng? Tộc rồng đã tuyệt chủng mấy ngàn năm, loại ngôn ngữ này đã sớm thất truyền từ bao lâu rồi, Grindewald đúng là sâu không lường được.”

“Em có nhìn qua một chút, cũng rất giống xà ngữ, chắc bởi vì chúng đều là loài bò sát.”

Draco ngồi xuống ôm lấy hông người yêu, dịu dàng vuốt ve bụng Harry, “Đói không? Chúng ta dùng bữa trước đi.”

“Ừm.”

Hai người vui vẻ dùng bữa ở thư phòng, xong rồi lại đến khai thông pháp lực cho Scorpio. Lúc Harry đi tắm, Draco vào theo, khỏi nói cũng biết hắn muốn gì. Harry chỉ từ chối vài cái tượng trưng, sau lại bị Draco chế phục. Thật ra thì cậu cũng muốn, vì thời điểm mang thai được sáu tháng là thời điểm cậu mẫn cảm nhất, căn bản không chịu nổi dù chỉ một chút kích thích từ Draco, chưa được vài cái thì đã xụi lơ dưới thân hắn.

Nước vừa ấm, bình thường thì Draco cũng rất kịch liệt, Harry cũng rất thích, nhưng bây giờ hắn lại lo cho con, động tác nhẹ nhàng kích thích ngược lại làm cho Harry không được tự nhiên.

“Draco…A…Vào đi mà…”

Bình thường thì lúc hai người hoan ái, Harry rất ít nói, trừ phi bị Draco bắt nạt quá đáng, mới nhịn không được mà đáp trả, ngay cả rên rỉ cũng rất ít. Vì thế hôm nay khi nghe cậu yêu cầu thế, Draco cũng không thèm nhẹ nhàng nữa mà trực tiếp giữ Harry trong bồn tắm, hung hăng bắt nạt.

Đã gần một tháng không làm, nếu Harry nhiệt tình như vậy thì đừng trách hắn không khách khí. Nhưng mà rốt cuộc vẫn lo cho con, Draco chỉ làm ba lần liền bỏ qua cho Harry, dù vậy hông của cậu cũng mềm nhũn, không còn sức được Draco bế về giường.

‘Vận động’ một chút có thể giảm bớt áp lực. Sáng hôm sau khi thức dậy, Draco cảm thấy mình thần thanh khí sảng hơn bình thường, ngay cả đi làm cũng cảm thấy hưng phấn, chỉ khổ cho Harry bị đau lưng, đau mông cả ngày, chỉ có thể tựa trên giường mà đọc sách.

Đến xế chiều Harry mới nhận được điện thoại từ Neville, nghe giọng bạn mình khàn khàn, cậu cố nén hiếu kì không hỏi. Neville nói Hogwarts sắp được nghỉ hè, cậu ấy rất vui nếu được gia nhập tổ nghiên cứu lần này, hơn nữa tháng Sáu hè này cậu ấy sẽ kết hôn, nói Harry đừng biến mất lần nữa, phải dự lễ cưới, không thì cậu ấy sẽ gửi cho Draco một chậu hoa mê hoặc. Harry hỏi làm sao cậu ấy lại biết được chuyện của mình với Draco, Neville đáp là do Ron nói cho cậu biết. Harry bất đắc dĩ gác máy, lần tới gặp Ron cậu nhất định phải đánh tên đó một trận cho hả giận mới được.

Gác máy xong Harry đi tra xem tác dụng của hoa mê hoặc, kết quả trong sách ghi là chế tạo thuốc mê, xuân dược, là thành phần chủ yếu của xuân dược, sinh vật huyền bí hít vào thời gian lâu sẽ dẫn tới kì động dục.

Tối đó Draco về nhà, hai người lại khai thông pháp lực cho Scorpio lần nữa, thì bọ cạp con chậm rãi mở mắt. Harry vô cùng vui mừng, “Scorpio, con vẫn khỏe chứ cục cưng?”

“Ba, cha…”

“Cục cưng, pháp lực của con thế nào, có khó chịu không?” Narcissa và Lucius nghe tin chạy đến. Scorpio lắc đầu, nhìn hai người cha của mình rồi đột nhiên nhào vào lòng của ba mà khóc rống lên.

“Sao vậy con?” Harry tay chân luống cuống an ủi, Draco muốn bế con ra để tránh ảnh hưởng đến hai đứa bé trong bụng Harry, kết quả Scorpio còn ôm chặt Harry hơn. Narcissa và Lucius cũng hồi hộp nhìn cháu trai, thẳng đến khi Scorpio khóc đến thút tha thút thít mới nhìn cha mình, hai mắt ngập nước, bộ dạng đáng thương đến mức Harry nhìn lòng cũng đau.

Draco cẩn thận lau nước mắt cho con, dịu dàng hỏi bé, “Scorpio, con sao vậy?”

Scorpio kéo kéo tay hai người cha, vừa khóc vừa nhìn hai người, “Ba, cha, oa oa, hai người đừng có cãi nhau nữa mà…”

Hai vợ chồng Malfoy thấy cháu không có vấn đề gì mới an tâm rời khỏi phòng, để hai người trẻ ở lại giải quyết. Draco dịu dàng vuốt tóc con, “Ba và cha không còn cãi nhau nữa,”

“Thật sao ạ? Nhưng con nhớ rõ ràng cha còn muốn con giúp…” Ánh mắt vốn rất dịu dàng của Harry lóe lên một cái, nhìn Draco đến mức hắn cảm thấy rất không được tự nhiên.

“Thật sự không sao rồi cục cưng, ba với cha đã làm hòa rồi, chúng ta sẽ không cãi nhau nữa. Con mau đi ăn chút gì đó rồi tắm rửa, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau, được không nào?” Draco vờ như không thấy ánh mắt của Harry, bế Scorpio đến phòng ăn. Narcissa đã sớm cho gia tinh đi chuẩn bị thức ăn, ba người ăn một chút rồi cùng đi tắm.

Lúc tắm, Scorpio tò mò nhìn bụng ba mình, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt, “Ba ơi ba, trong đây có em trai với em gái sao ạ?”

“Ừ, Scorpio sắp được làm anh rồi, vui không nào?”

“Dạ vui!”

Draco nhìn Harry và Scorpio vui đùa với nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở. Hai đứa nhỏ trong bụng Harry dù kiểm tra thế nào cũng không có chút dao động pháp lực gì cả, hơn nữa dược vật sách cổ cũng không có tiến triển gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc sinh Harry nhất định sẽ xảy ra chuyện. Không, hắn không thể để cho Harry gặp bất cứ chuyện gì, nếu như… Nếu như quả thật đến bước đó, hắn nhất định sẽ chọn Harry, cho dù cậu ấy có hận hắn cả đời đi chăng nữa. Hắn không thể nào chịu đựng được nỗi đau mất đi Harry.

Ngày ngày trôi qua thật nhanh, sinh vật hắc ám bạo động ở rừng Navis tuy vẫn còn, nhưng mọi người cũng đã quen dần, hiện tại Draco xử lí mọi việc cũng đã thành thạo, ngay cả bên Thần Sáng cũng không còn người bị thương nữa, nhưng mà tiếc nuối duy nhất là bên Thần Sáng không thu thập được tin tức nào có giá trị, ngay cả Snape cũng không có phát hiện gì mới. Thí nghiệm trên cơ thể sống của Snape cũng bởi vì không có nhiều pháp lực cung cấp nên phải ngưng lại, làm cho sắc mặt của ông dạo này không tốt, nọc độc phun khắp nơi, đến Harry cũng rất sợ bị Xà Vương Slytherin phun đầy người.

Lúc thai được năm tháng, bụng của Harry đã phồng lên như cái bong bóng. Đến một buổi tối nọ khi được bảy tháng, Harry đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ôm bụng khó chịu, đánh thức Draco bên cạnh. Hắn sợ hãi cho rằng Harry xảy ra vấn đề gì, kết quả là máy thai. Harry cũng không lạ, trước đây Scorpio cũng rất hiếu động, bình thường làm cậu tối ngủ không được yên, hơn nữa bây giờ còn có đến hai đứa, Harry cảm thấy vô cùng khó chịu.

Draco ngược lại thì rất vui mừng, cẩn thận dán tai vào bụng Harry, cảm nhận được, hưng phấn nói với cậu hắn cảm nhận được con rất thích hắn. Harry không nhịn được mà cười, kì thật thế này cũng không tệ lắm.

Trải qua hai tháng khổ công học tập cổ ngữ Lenish, Harry và Draco lần nữa quay lại tàng thất của Grindewald, thừa dịp ánh sáng chiếu vào, Harry dùng đũa phép ghi lại, nhớ kĩ chú ngữ.

Học được cổ ngữ Lenish rồi, Harry mới hiểu được tình cảm sâu đậm của Grindewald và giáo sư Dumbledore. Bởi vì khi phiên dịch, ý nghĩ của pháp trận là.

Cho dù mọi thứ có sụp đổ, tôi vẫn ở nơi này chờ em. Nếu em không tìm được tôi, tôi sẽ đến tìm em, mặc kệ là thiên đường hay địa ngục.

Sau khi Harry đọc xong chú ngữ, dưới bàn liền lộ ra một thông đạo. Draco xuống trước, Harry cẩn thận theo sau. Đi xuống mới phát hiện bên dưới là một thông đạo thẳng, đuốc hai bên vẫn soi sáng con đường, cuối đường là một cái bàn, trên có một cái rương. Draco kiểm tra cẩn thận thấy không có dấu vết phép thuật hắc ám, thu nhỏ cái rương lại bỏ vào túi. Vừa lấy cái rương thì cái bàn cũng nứt ra, biến thành một cầu thang thẳng dẫn lên trên. Hai người đi theo mới phát hiện phía trên chính là mộ của giáo sư Dumbledore.

Hai người đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới lối đi này dẫn thẳng đến đây. Harry lấy trong túi ra mấy bức thư tìm thấy được bên dưới, là của Grindewald viết cho Dumbledore, nhưng chưa từng gửi đi, bỏ vào trong mộ. Tôn kính quét dọn mộ cho hai người, lại dâng thêm hoa, tình cảm chân thành.

Harry và Draco nhìn sắc trời có vệt sáng phía xa, đều có chút cảm thán.

“Draco, anh nghĩ chúng ta có thể sống tới bao lâu?”

“Tuổi thọ trung bình của phù thủy là 140 tuổi, chúng ta còn có thể sống tới hơn 100 năm nữa.”

“Anh nghĩ sau đó chúng ta sẽ đi đến đâu? Giáo sư Dumbledore nói, cái chết là mở đầu cho cuộc hành trình mới.”

Draco ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên trán cậu. “Chúng ta chắc chắn vẫn sẽ ở bên nhau.”

Gần đây bởi vì mang thai nên tâm trạng của cậu có chút tệ, tựa vào lòng Draco chậm rãi khôi phục lại. “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Ừm, về nhà nào.”

Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng về dinh thự Malfoy. Draco đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Harry, em quên mất việc phải bỏ lệnh cấm anh vào dinh thự Potter rồi à?”

Harry nhìn vẻ phẫn nộ có chút ủy khuất của Draco, bật cười, “Xin lỗi, để lần sau em về nhà sẽ bỏ, gần đây em ở lại dinh thự Malfoy, công việc của gia tộc đều được trực tiếp đưa đến đây, đã lâu rồi không về.”

“Đợi em sinh con xong thì chúng ta về dinh thự Potter đi. Dù sao thì ở đây còn có cha với mẹ, không tiện làm một số việc.” Vẻ mặt Draco đầy thâm ý nhìn Harry, làm cậu tức giận đánh hắn một cái.

“Nếu nói vậy thì cả đời này anh cũng đừng về, ở lại cái dinh thự này của anh đi!”

“Anh nói thật mà Harry, thậm chí anh có chút nhớ dinh thự Potter nữa.”

“Đi chết đi Draco, tránh xa em ra một chút!”