Ông Chủ Khó Tính

Chương 2: Rửa bát trả nợ (1)




- Còn con chuột nhắt kia, muốn đợi tới khi nào mới ra đây?

Người Hiểu Lan Yên khẽ run lên như vừa bị tạt một xô nước lạnh. Không phải chứ? Đừng nói là, cái tên họ Vương gì đó kia đã biết cô trốn ở đây từ trước rồi đi!

Nhưng... hắn là vừa kêu cô ra sao?

Có nên ra hay không đây? Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi thù lù một đống ở đây mãi, hơn nữa hắn cũng không có dính dáng tới bọn đòi nợ kia, sao cô lại phải sợ chứ?

Đấu tranh tư tưởng một hồi, bên tai lại truyền tới tiếng nói lạnh băng pha chút khó chịu vì đang mất dần kiên nhẫn:

- Đừng để tôi phải nói lần hai.

Vớ vẩn, quá sức vớ vẩn mà! Hắn ta có nói lần ba lần tư thì cũng là việc của hắn, liên quan quái gì đến cô chứ, sao cô lại phải nghe theo hắn ta? Lời nói đã ra đến của miệng, lại bị Lan Yên nuốt trôi vào. Đương nhiên cô chỉ dám suy nghĩ tự nhủ như vậy, chứ thực sự thì cô đang run chết đi được. Tính Hiểu Lan Yên vốn nhút nhát lại hay nghĩ linh tinh, làm sao dám ăn nói mạnh miệng như vậy chứ.

Bạn Lan Yên nhà ta lại tiếp tục lâm vào đấu tranh tư tưởng: “Mình không thể nói anh ta như thế, mạng mình, vừa được anh ta cứu cơ mà!”

Nghĩ tới đây, Hiểu Lan Yên đứng phắt dậy, ra thì ra, xem anh làm gì! Khí thế là vậy, nhưng vừa đứng lên, thì đầu cô đập ngay vào cái gì đó, đau điếng. Hiểu Lan Yên nhăn nhó xoa đầu, tất cả là tại cái gương xe chết tiệt!

Vương Hàn đứng bên ngoài vừa vặn chứng kiến, không ngán ngẩm, không hề có ý quan tâm, không gì hết, chỉ là trong mắt lộ ra một ít khinh thường.

Cuối cùng cô vẫn lết ra ngoài, tay xoa cái đầu, may không bị u lên, đúng là thảm hại hết sức!

Vương Hàn lơ đãng nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ sự lười biếng và coi thường cái cách khôi hài ngu ngốc, chẳng mấy thú vị của cô:

- Chạy nợ, trốn sau ô tô, cũng thông minh.

- Ờ, tôi thông minh từ trong trứng. Dù sao cũng đội ơn anh thấy chết đã cứu, người tốt như anh sẽ gặp nhiều may mắn. Tôi đi đây.

- Đứng lại!

Tiếng gọi giật lại đầy quyền uy, Hiểu Lan Yên cứ như vịt bầu lù dù bị sấm to đánh trúng, giật bắn mình mà kêu quang quác.

- Còn... còn gì nữa sao?

- Bỏ đi dễ như vậy? Cô cũng giỏi đi, dám động đến xe của Vương Hàn này.

- Tôi chỉ lấy nó làm nơi trốn, đâu có phá hoại gì?

Gì chứ? Cô chỉ là trong lúc hoạn nạn khốn cùng thấy bến đỗ để bấu víu thôi, ngày hôm nay một mạng người mới may mắn mà giữ được. Là một mạng người đấy! Làm ơn đừng nói chuyện kiểu cái xe còn đáng coi trọng hơn cô đi mà:'( Ấy vậy mà trước sự thống thiết của cô, ông trời như cũng không chút mủi lòng, còn cái tên xa lạ trước mặt thì vẫn tiếp tục hỏi cô với một thái độ thật không thể hờ hững hơn:

- Vậy sao?

Vương Hàn tay cũng lười không buồn chỉ, đưa mắt về hướng cái xe của mình, đáp lại câu trả lời có phần ai oán của cô:

- Cái gương sắp gãy và vết xước trên xe, tính sao đây?

Hiểu Lan Yên trợn mắt há mồm, cuống cuồng chạy quanh cái xe, thôi xong, chẳng lẽ cái đầu mình cứng tới mức làm gãy cả gương sao? Còn vết xước, chắc vừa nãy cầm chìa khóa nhà, vô tình vạch vào rồi...

Hiểu Lan Yên ôm đầu tuyệt vọng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cái xe xịn như vậy, dù chỉ là một vết xước nhỏ, cô có làm trâu ngựa cũng không đền được nổi... Giờ biết phải xử lí sao đây?

Vương Hàn nhìn bộ dạng luống cuống lo sợ của cô, khóe miệng bất giác kéo lên... Cô không xinh đẹp, nhưng lại có một kiểu đáng yêu khác biệt, làm hắn bỗng dưng muốn nổi hứng trêu chọc, bỗng dưng muốn nhìn xem cái khuôn mặt kia lúc sợ sệt sẽ thế nào... Nghĩ vậy, hắn liền điềm tĩnh hỏi:

- Nếu đi ra nhà hàng ăn, mà quỵt tiền, thì cô phải làm gì?

Hiểu Lan Yên bị hỏi bất ngờ thì giật mình, nuốt nước bọt, nghĩ nghĩ một lúc:

- Cái tiệm mì nho nhỏ có được tính là nhà hàng không, tại tôi ngoài ra chỉ có ăn ở đó...

Thấy hắn rõ ràng không có ý định trả lời, Hiểu Lan Yên lấm lét nhìn lên, nhưng mỗi tội nhìn lên mãi mà không thấy mặt người. Đau khổ là khi cô nhận ra mình quá lùn._.

- Có lẽ tôi... phải rửa bát...

- Đúng rồi, cũng không dốt lắm, vậy cô muốn quỵt tiền sửa xe của tôi, thì sao đây?

- Ý anh là... muốn tôi...phải rửa bát cho anh?

Trong mắt Vương Hàn bỗng lóe lên một tia ngạc nhiên xen vào thích thú. Xem ra chỉ là một con nhóc còn chưa biết mùi đời. Muốn về rửa bát cho hắn? Cũng được thôi.

- Là tự cô nói, về nhà tôi làm công, nếu mấy tháng có biểu hiện tốt, tôi sẽ miễn nợ.

Hiểu Lan Yên thở phào, thôi vậy cũng tốt... Nhưng vẫn đề phòng hỏi lại:

- Nhưng, đừng nói nhà anh là nhà hàng hay xưởng sắt vụn gì đấy nhé?

Vương Hàn không thèm trả lời, thật là hỏi ngu ngốc. Hắn lạnh lùng vào xe, đưa mắt ra hiệu, cô biết điều ngoan ngoãn lên xe, nhưng chợt nhớ ra:

- A, nhưng còn quần áo, nhà tôi...

- Bán nhà đi mà trả nợ, còn quần áo, đừng đem vào nhà tôi.

Sao vậy được, tuyệt tình quá, nhưng cô vẫn là im lặng, không nói gì. Giờ cô đang là người gây tai họa, phải ngoan ngoãn một chút!

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Hiểu Lan Yên, cũng chính thức theo người ta về nhà rửa bát thuê rồi...

*

End chap 2