Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 5




“Thật xin lỗi, cậu bị khai trừ rồi.” Trong văn phòng, không khí đông lạnh.

“Cái gì?”

“Cậu đã bị khai trừ rồi.”

“Cậu lặp lại lần nữa.”

“Cậu, bị khai trừ rồi.”

“Có gan, cậu nói lại lần nữa cho tôi.”

“……” Lá gan dùng hết rồi a, ô.

Trừng mắt nhìn Thạch Hoành Khải chính sự không làm lại chạy đến trước mặt anh đùa giỡn ngu ngốc uy phong trước mặt, Kinh Nhẫn buông cà phê trong tay ra, đứng dậy đi đến trước mặt anh chàng. “Làm sao không nói nữa, đầu lưỡi bị mèo cắn rồi?” Anh hai tay ôm ngực, vẻ mặt nửa cười nửa không, rất dọa người.

“Cậu mới bị chó cắn hư a.” Nhỏ giọng nói thầm.

“Có chuyện liền lớn tiếng nói ra, tôi cũng không cắn cậu, sợ cái gì?” Nói xong nói xong, Kinh Nhẫn đem bàn tay to đặt lên đôi vai đối diện.

Thạch Hoành Khải giống như bị ong chích, lập tức nhảy một bước dài ra sau.

Nói đùa, cậu đương nhiên sẽ không cắn tôi, nhưng chắc chắn 100% là biến tôi ── ở trong lòng toái niệm xong, Thạch Hoành Khải ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác.

“Tóm lại, vừa rồi tôi cùng mọi người họp thảo luận một chút, mọi người đều cảm thấy……”

“Đợi chút, cậu nói ‘mọi người’ là chỉ người nào?” Đột nhiên chạy đến trước mặt anh nói muốn khai trừ ông chủ là anh, còn nói cùng mọi người họp thảo luận? Tên ngốc thối tha này lại định diễn trò gì nữa đây?

“Này thôi……” Chột dạ xẹt qua trên mặt, Thạch Hoành Khải cười gượng hai tiếng, sau đó xoay người đi đến cạnh cửa, mở cửa ra. “Nhạ, là bọn họ nha.”

Ngoài cửa, hơn phân nửa nhân viên của công ty chen chúc ở bên ngoài.

“Hi! Sếp……” Một đám người trên mặt có bất an có xấu hổ, cũng có áy náy.

Trừng mắt một đám người chen chúc ngoài cửa, Kinh Nhẫn lập tức nhíu mày. “Mọi người đang làm gì vậy? Tất cả đều không có việc để làm sao?”

“Có a, nhiều đến bận không xong, nhưng là……” Tiểu Triệu sờ sờ đầu cười gượng, không nói hết.

“Là bận, nhưng là phải đem chuyện quan trọng trước xử lý tốt.” Na Na lá gan lớn hơn một chút, nói tiếp.

“Cái mọi người gọi là ‘Chuyện quan trọng’ tốt nhất là thật sự rất quan trọng, bằng không……” Lạnh lùng hừ hai tiếng, anh dùng mắt đảo qua mỗi người trước mắt, sau đó trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, chăm chú lắng nghe. “Nói đi.”

Một đám người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Cậu nói.”

“Cậu nói a!”

“Không được, vì sao lại là tôi nói? Rõ ràng là cậu đề xuất.”

“Nhưng là do cậu đi đầu nha.”

Một đám người cậu đẩy tôi đá, đem khoai lang phỏng tay quăng đến quăng đi, không ai dám bê.

“Ầm ỹ đã chết! Toàn bộ trật tự!” Kinh Nhẫn hét lớn, làm cho hiện trường khôi phục yên tĩnh, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Thạch Hoành Khải. “Cậu nói!”

“Ách!” Đột nhiên bị chỉ điểm, Thạch Hoành Khải trái tim đập nhanh như đánh trống.

“Nói mau! Tôi kiên nhẫn có hạn.”

“Này…… Á……” Một đám người không nghĩa khí muốn anh nói thế nào? Vừa rồi anh là bị người ám toán đá vào văn phòng, cũng không phải là anh nguyện ý đi đầu được không?

“Không bằng tôi đến giúp bọn anh nói đi.” Miêu Thủy Tịnh từ trong đám người đi ra, thay Thạch Hoành Khải giải vây.

“Ngay cả cô cũng dám đục nước béo cò.” Kinh Nhẫn phúng nói.

Miêu Thủy Tịnh làm như không có nghe thấy, tiếp tục nói: “Gần đây công ty tiếp rất nhiều dự án, ngài mỗi ngày gần như đều tăng ca, bọn họ sợ ngài quá mệt mỏi, cho nên hy vọng ngài có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”

“Bọn họ một đám người chính sự không làm, chạy đến trước phòng làm việc của tôi là vì quan tâm sức khỏe của tôi? Cô cho là chuyện ma quỷ này tôi sẽ tin sao?” Cho là anh ngốc a!

“Ngài đương nhiên sẽ không tin, bởi vì đây chỉ là cái cớ thôi.” Miêu Thủy Tịnh bước đến bên cạnh cửa sổ, theo quán tính nhìn ra bên ngoài tìm tòi một lát, mới lại quay đầu lại.

Cái cớ? “Vậy sự thật gì?” Anh hỏi.

“Bọn họ sợ.” Cô cố ý đứng ở giữa anh và cửa sổ, dùng thân thể ngăn trở nguy hiểm tùy thời có thể xuất hiện từ bên ngoài cửa sổ .

Anh quay đầu. “Sợ?”

“Trong vòng một tháng ngắn ngủi, ngài đã nhận được bốn bức thư đe đọa, địch ở trong tối, ngài ở ngoài sáng, tuy rằng mục đích của kẻ địch chưa được làm rõ, nhưng là trong bức thư đe đọa được gửi đến trong buổi sáng có thể cho thấy, bọn họ muốn ngài buông tha thứ gì đó, nếu ngài không chịu, bọn họ sẽ tiếp tục tấn công ngài, giống tựa như ngày hôm qua vậy.” Cô đặc biệt cường điệu một câu cuối cùng, sau đó nhíu mày nhìn anh, nói: “Tôi nói rồi, đó không phải ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mà là vết đạn.”

Nhờ vào bức thư đe đọa kia, trong sạch của cô rốt cục được trả lại, thật sự là ông trời phù hộ.

Nhìn lại ánh mắt trong suốt mang ý cười của cô, anh cong khóe miệng lên, cười lưu manh nói: “Tôi cũng không nhớ ngày hôm qua tôi bị tấn công như thế nào, nếu miễn cưỡng mà nói thì là người nào đó đem tôi cưỡng chế ở dưới thân cô.”

Miêu Thủy Tịnh khẽ nhíu mày. “Đến bây giờ ngài còn chưa chịu tin của tôi nói?” Dựa vào cây súng đồ chơi và nội dung bức thư đe đọa nhận được ngày hôm nay, tất cả đều chứng minh lời cô nói không giả, anh thế nhưng vẫn không chịu tin?

“Tôi không muốn tin, cũng không định tin.” Anh bày ra thái độ mơ hồ thế nào cũng được.

“Vậy bốn bức thư đe dọa này giải thích thế nào?” Cô đem bốn bức thư đe đọa nhận được toàn bộ đặt lên bàn anh.

“Chỉ là đùa dai thôi.” Anh cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, vẻ mặt như nói những chuyện này đều không liên quan đến mình. Miêu Thủy Tịnh trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, rồi lập tức biến mất.

Cô hít sâu một hơi, không muốn lúc này cùng anh tranh cãi đúng sai. “Ở trong mắt ngài thì có lẽ tất cả những điều này đều là đùa dai, nhưng mọi người trong công ty lại không cho là vậy, bọn họ bị bốn bức thư đe dọa này làm cho sợ hãi, đặc biệt là chuyện xảy ra trong buổi sáng ngày hôm này.”

“Sự thật chứng minh đó chỉ là hiểu lầm.”

“Nếu không phải là hiểu lầm, mà là thật thì sao? Nếu lần sau kẻ địch thật sự gửi cho ngài một bưu phẩm có bom thì sao?” Tốc độ nói chuyện vẫn thong thả như trước, nhưng lại gằn từng tiếng nhấn mạnh giọng điệu. “Cũng có lẽ căn bản không cần phải phiền phức như vậy, dù sao công ty chỉ là một tòa nhà bốn tầng, kẻ địch chỉ cần thuê một sát thủ, ném một thùng xăng từ cửa sổ hoặc từ cửa lớn, liền đủ để chết cháy một đống người.”

Cẩn thận nghe Miêu Thủy Tịnh nói chuyện một đám người lập tức hít sâu một hơi, sau đó điên cuồng gật đầu.

Không sai không sai, bọn họ chính là sợ bị vạ lây mới tập trung đến đây tìm giám đốc đại nhân.

“Cô đừng nói chuyện giật gân.” Kinh Nhẫn giận tái mặt sắc.

“Tôi không phải nói chuyện giật gân, mà là phân tích tình huống.”

“Loại chuyện này sẽ không xảy ra.” Anh khẳng định.

“Làm sao anh có thể khẳng định rằng điều này sẽ không xảy ra?” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu xỉa anh, tìm kiếm nguồn gốc của sự tự tin.

“Tôi chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra.”

Cô “a” nhẹ một tiếng. “Tôi đã hỏi qua thiết kế sư Thạch, công ty tổng cộng có năm mươi tám nhân viên, ngài chắc chắn là người đe dọa ngài sẽ không liên lụy đến người vô tội sao, không làm thương tổn một người nào trong số năm mươi tám người này?” Miêu Thủy Tịnh hỏi mang theo bức bách.

Nghe vậy, Kinh Nhẫn vốn định mở miệng phản bác, nhưng lúc này anh phát hiện ý hỏi trong đáy mắt cô, môi mỏng khẽ nhếch lập tức hạ xuống, đem lời nói trong cổ nuốt vào bụng.

Quay đầu lại, nhìn từng đôi mắt đầy hoảng sợ đang đứng ở ngoài cửa, đôi mày rậm đầy khí phách cau lại, ép ra vài nếp nhăn.

Nhìn vào một đôi mắt đen, bạn Giáp lập tức áy náy nói: “Sếp…… Thật xin lỗi, tôi không phải không nói nghĩa khí, chính là tôi còn có gia đình muốn chăm……”

“Tôi còn có giấc mộng chưa thực hiện, nếu cứ như vậy đi rồi, tôi không cam lòng.” Bạn Bính xấu hổ giật giật khóe miệng.

“Tôi cũng vậy, nhưng mà, giám đốc, tôi yêu ngài, tôi nguyện ý cùng ngài cùng chết!” Chống lại ánh mắt của Kinh Nhẫn, bạn Đinh hưng phấn hô to. Cô thầm mến giám đốc đã lâu, cô rất vui khi được cùng giám đốc làm bỏ mạng uyên ương.

“Đi! Ai a, cút a!” Hiện trường lập tức ồn ào.

“Trật tự!” Kinh Nhẫn vừa lên tiếng, hiện trường lập tức khôi phục yên tĩnh. Chỉ là bốn bức thư đe đọa, anh chưa từng nghĩ tới nó sẽ khiến cho nhân viên của mình sợ hãi, bọn họ thật sự sợ hãi sao? Nhìn mọi người, anh không có trách cứ, chỉ bình tĩnh hỏi: “Mọi người tới nơi này, là hy vọng tôi làm như thế nào?”

“Đương nhiên là ở trong nhà nghỉ ngơi nha.” Cái này thì anh dám nói, Thạch Hoành Khải nhảy ra nói chuyện. “Cậu rời khỏi công ty, hung thủ liền sẽ không đem mục tiêu nhắm vào công ty, như vậy mọi người cũng yênn tâm, dù sao cậu còn một đống ngày nghỉ ông chưa dùng, bây giờ thừa dịp ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, tôi sẽ bảo ông anh tôi nhanh chóng tìm ra hung thủ, chờ khi thiên hạ thái bình là cậu có thể về công ty.”

“Công ty làm sao bây giờ? Gần đây có rất nhiều việc.” Anh nêu ra vấn đề.

“Không sao, không sao, giao cho chúng tôi xử lý!” Các ngành quản lý nhảy ra nói chuyện.

“Họp làm sao bây giờ?”

“Chat webcam nha! Máy tính tôi rất thông thạo, giao cho tôi.” Đại Hùng tự tin vỗ vỗ ngực.

“Công trường ai tới tuần?”

Mọi người có chí cùng nhìn về phía Thạch Hoành Khải.

“Mọi người đều nhìn tôi làm gì? Tôi nói trước, tôi là nhà thiết kế, không phụ trách trông coi nha, tôi không biết tuần công trường……”

“Cũng được.” Kinh Nhẫn gật đầu đồng ý.

“Cái gì!” Nghe thấy bạn tốt cũng đồng ý, Thạch Hoành Khải lập tức đen mặt. “Cậu cái đồ sát ngàn đao, rốt cuộc tôi khi nào chọc tới cậu, cậu chỉnh tôi như vậy làm gì? Sớm biết cậu là lang tâm cẩu phế như vậy, tôi sẽ không làm bnaj với cậu, tôi lúc trước thật sự là chó mù……”

“Im lặng!” Kinh Nhẫn rống to, cắt đứt tràng oán hận như nước Trường Giang chảy mãi không ngừng. Chỉ là đến công trường xem tiến độ, xem xét phẩm chất, làm gì mà như muốn mạng của anh vậy, quả nhiên là tiểu bạch kê vô dụng.

“A, tôi không muốn tôi không muốn……” Người nào đó thoái hóa thành đứa trẻ ba tuổi dậm chân khóc nhè.

Ồn ào muốn chết! “Kháng nghị không có hiệu quả, kháng án bác bỏ, liền quyết định vậy đi.” Án định như sấm, không có lui đường.

“A…… Tôi xấu số a……”

Xấu cũng phải chịu, Thạch Hoành Khải lại bắt đầu oán thán, chỉ tiếc không người để ý.

“Giám đốc, thật ngại quá……” Một đám người dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Kinh Nhẫn.

“Không có gì, an toàn của công ty là quan trọng nhất, lúc tôi không ở, mọi nguwofi phải làm việc chăm chỉ, nếu để tôi phát hiện ra sơ sót gì, hừ!”

“Nhất định sẽ không có sơ sót!” Mọi người vội vàng mở miệng cam đoan. Nói đùa, Kinh Nhẫn nhưng là giám đốc tốt nhất mà bọn họ gặp được, bọn họ đều đã ích kỷ buộc anh nghỉ ngơi, nếu còn làm ra tình huống gì thì bọn họ thật đúng là không phải người.

“Vậy giao cho mọi người.” Cũng tốt, ngày này đến ngày khác làm việc liên tục hơn hai tháng, nghỉ ngơi một thời gian, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không sai.

Kinh Nhẫn số ít phục tùng số nhiều, mặt không thay đổi, cũng không phản đối, hoàn toàn theo hy vọng của nhân viên, bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

“Ngài đúng là một giám đốc tốt.” Miêu Thủy Tịnh thấy thế, không nhịn được khen anh.

“Đều nhanh bị người cưỡi lên đầu.” Anh tự giễu cười, sau đó từ trong ngăn kéo xuất ra một ít tài liệu quan trọng bỏ vào cặp tài liệu, nhưng mà lúc anh ở trong một đống cặp hồ sơ nhìn đến một chồng tài liệu, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ám quang.

“Tôi rất vui khi ngài quyết định làm như vậy.” Cô cũng giúp đỡ thu thập.

“Được lòng cáp dưới, ân?” Anh liếc cô.

“Phạm vi hoạt động của ngài càng nhỏ, tôi càng dễ dàng bảo vệ ngài.” Cô thản nhiên nói thật.

“A, tôi bắt đầu lo lắng cuộc sống trong tương lai của tôi, cô sẽ không đem tôi nhốt vào trong phòng không cho tôi đi ra ngoài đấy chứ?”

“Tôi sẽ không làm như vậy, chân sinh trưởng ở trên người ngài, ngài muốn đi, tôi có thể cản ngài được sao?” Cô quay lại nhìn anh, trên mặt nở nụ cười.

“Cũng đúng, nhưng mà cô nam quả nữ cả ngày chung sống một phòng, không biết liệu có phát sinh chuyện gì……” Anh khiêu khích, ánh mắt tà mị nhìn chăm chú vào cô, đoán cô nhất định sẽ mặt đỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện quả nhiên đỏ mắt. “Chuyện gì cũng không xảy ra, ngài yên tâm đi.”

“Tự tin như vậy? Đáng tiếc tôi lại không có gì nắm chắc.” Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ bừng vì những câu từ khiêu khích của anh, anh không khỏi thoải mái cười to.

Trời ạ! Anh thật sự là thích nhìn cô đỏ mặt, cô ngây thơ đáng yêu như vậy, nếu có cô làm bạn, anh tin chắc những ngày kế tiếp nhất định sẽ không nhàm chán, cho nên anh quyết định thay đổi ý định, không nghĩ biện pháp đuổi cô đi nữa!

Linh ~~

Đột nhiên, chiếc di động đặt trên bàn của Kinh Nhẫn vang lên, Miêu Thủy Tịnh đang đỏ mặt phân thần nhìn thoáng qua, phát hiện trên màn hình hiển thị “Trang tiên sinh”.

“Điện thoại của ngài đang kêu.” Cô nhắc nhở.

Anh nhìn nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó không chút nghĩ ngợi đã đem điện thoại chuyển sang chế độ rung.

“Ngài không tiếp?” Cô nghi ngờ nhìn anh.

“Làm nhanh lên, phiền phức.” Liếc mắt nhìn cô một cái, anh cầm lấy di động, nhét vào trong túi.

* (Từ khúc này trở đi mình sẽ thay đổi xưng hô là anh-tôi chứ không phải là ngài-tôi nữa nhé, vì bạn Miêu có hơi thích thích anh Kinh rồi ^^) *

“Lại đây.”

“Không.”

“Đến đây.”

“Không.”

“Thật là thoải mái, tôi cam đoan là cô nhất định sẽ thích!” Nằm ở trên ghế nằm mới lắp trên cây, Kinh Nhẫn thích ý thưởng thức ánh nắng chiều kiều diễm trong ngày hè rực rỡ.

“Nơi đó rất dễ bị tập trung, không an toàn, anh nhanh xuống đi.” Miêu Thủy Tịnh đứng ở giữa sân, ngẩng đầu giục anh.

“Câu này cô đã nói ba lần rồi.” Không nhìn cô, anh đem tầm mắt tập trung ở bầu trời màu đỏ tươi, để mặc cho nắng chiều nhuộm đỏ cơ thể mình. “Tôi thích chỗ này, nếu cô lo lắng tôi sẽ bị người bắn lén thì tự mình đi lên đi.”

Nghe vậy, Miêu Thủy Tịnh không biết làm thế nào thở dài, đành phải đặt tay lên cây thang, trèo lên cây.

Đây là ngày nghỉ ngơi thứ ba của anh, đồng thời cũng là ngày thứ ba cô kiến thức được anh có bao nhiêu điên cuồng.

Vì sao sẽ nói anh điên cuồng? Cái này phải bắt đầu từ ngày nghỉ ngơi đầu tiên của anh, bắt đầu từ lúc anh nhìn đến một mảng sơn nhỏ bị bong ra ở một góc phòng nào đó trở đi.

Anh nói anh thích trang trí nội thất, thích những căn phòng có nội thất xinh đẹp và thoải mái, cho nên anh lấy sơn ra bắt đầu phối màu, đem từng mảng sơn bong ra trên tường một lần nữa sơn lại, sau đó anh lại nói sơn còn rất nhiều, không nên lãng phí, cho nên thuận tiện đem tất cả bức tường trong nhà đều sơn lại một lần.

Cả một ngày, cô nhắm mắt đi theo anh, bị anh hô đến gọi đi, cuối cùng, căn phòng cũng rực rỡ hẳn lên.

Ngày thứ hai, anh vốn định đến phòng chưa đồ ở sau nhà sửa sang lại, ai ngờ lại phát hiện cửa sau bằng gỗ hơi lệch một chút, vì thế lại lấy công cụ ra bắt đầu sửa chữa, tiếp theo anh bắt đầu tuần tra cả căn nhà, đem tất cả những nơi anh cho rằng có hư hao, không hoàn mỹ, không vừa mắt toàn bộ đều bỏ cũ thay mới, hoặc là đại duy tu (vừa giữ vừa sửa).

Bởi vậy ngày thứ hai, dựa vào phong cách Victoria, một căn nhà lớn hai tầng mười mấy phòng, trong một ngày hồi xuân đến bảy, tám phòng, mà cô tin tưởng, nếu không phỉa công ty đột nhiên gửi một phần bản kế hoạch dự toán cho anh xem, tám phần là anh sẽ đem nhà mình thành phòng mẫu.

Ngày thứ ba, sau khi cô theo anh chạy thể dục buổi sáng trở về, anh đứng trong nhà thưởng thức thành quả của mình ngày hôm qua, mà cô đi theo phía sau anh, nghĩ hết cách không cho anh phát hiện cô che giấu máy quay ở góc chết, kết quả vì dương đông kích tây, dẫn rời đi sức chú ý của anh, cô thuận miệng một câu: “Sân hình như có chút đơn điệu.” Anh thế nhưng tin là thật, kéo cô, mở ra một đống công việc dài, anh dùng xe tải, chạy đến cửa hàng cây cảnh mua một đống hoa cỏ lớn.

Sau đó không đến nửa ngày, trước nhà đã trồng đầy hoa cỏ màu sắc sặc sỡ, cỏ thấp cây cao tất cả đều được tu bổ thành hình thái hoàn mỹ nhất, sân trước vốn đơn điệu nhanh chóng biến hóa thành một vườn hoa hoàng gia chim hót hoa thơm, tinh xảo loá mắt.

Thế mà anh lại ngại không đủ, nhìn cây đại thụ trăm tuổi đột nhiên quật khởi muốn lên trên ngồi hóng mát.

Vì thế anh lại dùng tiếp cả buổi chiều, đo đạc, thiết kế, mua gỗ, cưa gỗ, đóng lại, đánh bóng, nhuộm màu, làm ra hai trương màu nâu, hình dạng không giống nhau nhưng đều là ghế nằm đầy độ cong, sau đó dùng dây thừng đem hai trương ghế nằm treo lên trên cây, song song dựa vào.

Cô không biết anh là làm sao làm được, nhưng là hai trương ghế dựa vào lại hoàn toàn gắn chặt vào trên cây đại thụ, không cần dùng đinh cố định, người có thể nằm ở trên mà không phải sợ rơi, đặc biệt thần kỳ là, nằm ở trên đó, đúng là rất thoải mái……

“Tôi nói rồi, thoải mái đúng không?” Anh thấy sự kinh ngạc và thả lỏng chợt lóe lên trên mặt cô.

“Anh đúng là……” Không biết nên hình dung anh như thế nào, cô suy nghĩ một lát, mới tìm được một từ thích hợp để hình dung anh. “Thật thần kỳ, giống như cái gì cũng có thể làm ra.”

Cô khen làm cho anh ngửa đầu cười lớn, cảm thấy trong lòng tràn đầy thảnh tựu, tự tin, cùng một chút cảm xúc ấm áp mềm mại mà xa lạ. Đặc biệt là khi cô nằm ở bên người anh, khi cô mở to đôi mắt khó hiểu nhìn anh, cảm xúc đó nháy mắt phồng to lên chiếm lĩnh cả trái tim anh, làm cho anh…… Hạnh phúc.

“Tôi cũng không phải là Đôrêmon, không phải cái gì cũng có thể làm được.” Anh trêu ghẹo, nhìn sang cô, đôi ngươi đen sắc bén vô thức trở nên mềm mại.

“Đôrêmon cũng không lợi hại như anh, nếu không có túi thần kỳ thì nó chỉ là con mèo lười thích ăn bánh rán, xem truyện tranh.” Đôrêmon là thần kỳ không sai, nhưng cũng chỉ là một người máy bình thường ở tương lai, nếu không có Nobita ngày ngày chọc phiền toái, rồi mượn mấy thứ đồ làm người ta ngạc nhiên của Đôrêmon thì chỉ sợ túi thần kỳ cũng sẽ nằm yên vài trăm năm, vĩnh viễn không dùng đến.

“Nha? Vậy ý cô là tôi so với Đôrêmon còn lợi hại hơn?” Anh nhíu mày, có chút bất ngờ khi thấy cô khen anh.

“Đương nhiên, anh xem của căn nhà của anh này, quả thật đã rực rỡ hẳn lên, sắp thành phòng mẫu rồi.” Cô chỉ thành quả của anh hai ngày này, cho rằng anh rất thần kỳ.

Nghe cô hình dung, anh lại ngửa đầu cười lớn. “Kỳ thật tôi đã sớm muốn làm như vậy lâu rồi, chỉ tiếc công ty bận, vẫn không tìm được thời gian rảnh, cho nên mới nhân cơ hội lần này, toàn bộ làm lại, tôi cũng thoải mái hơn.”

Nụ cười của anh làm cô đui mù.

Từ hai người gặp mặt tới nay, anh đối với cô chỉ có bài xích, châm chọc cùng không cho là đúng, cho dù có cười, cũng luôn không có ý tốt, đùa cợt, nhưng là bây giờ anh lại cười rất vui vẻ.

Mấy ngày nay, cô phát giác anh đối với cô bài xích, trào phúng giảm bớt, tuy rằng vẫn thường chê cô đi theo rất phiền toái.

Cô không biết là vì sao anh thay đổi, nhưng là cô thích anh như vậy. Không cần đối chọi gay gắt, không cần chịu được trào phúng và tức giận của anh, thật yên lặng hòa bình ở chung, cô thật sự rất thích.

“Nhà của anh rất đẹp.” Quay đầu, cô chỉ vào mái ngói đỏ trắng xen kẽ phía trước, ngoại thất theo phong cách cổ xưa khiến cho cả căn nhà tỏa ra sự thanh lịch và cao quý, cô khen thật lòng.

Từ ngày đầu tiên cô đến ngôi nhà này, cô đã muốn nói với anh như vậy, nhưng thái độ anh đối cô khi đó làm cho cô cho rằng “Im lặng là vàng”.

“Cha tôi thiết kế.” Lời khen của cô làm cho khóe miệng của anh cong lên rất cao, vẻ mặt kiêu ngạo. “Ông ấy là một kiến trúc sư, đi khắp mọi nơi trên thế giới, xem qua rất nhiều loại phong cách kiến trúc, ông am hiểu nhất là đem những nét đặc sắc của các phong cách kiến trúc khác nhau dung hợp lại, sau đó thiết kế ra những ngôi nhà làm cho người ta kinh ngạc.”

“Cha anh thật kiệt xuất.”

“Đúng thế, ông ấy là thần tượng của tôi cũng là sư phụ của tôi.” Hai tay chống sau gáy, ánh mắt anh sáng rực khi nhớ lại những ngày hạnh phúc trước đây, không che giấu sự sùng bái đối với cha mình.

“Tất cả kiến thức của tôi đều do ông ấy dạy, mùa hè năm tôi mười hai tuổi, ông ấy đã mua khu đất này, mang theo tôi và vài công nhân cùng xây nên căn nhà này, hoàn thành căn nhà trong tưởng tượng của mẹ tôi, đến mùa đông năm sau, căn nhà được xây xong, tôi cùng cha mang theo mẹ đến nơi này xem nhà mới, lúc ấy mẹ tôi vừa thấy căn nhà lập tức khóc lớn ra tiếng, tôi bị bà dọa sợ, kết quả sau đó bà lại cười, nụ cười đó rất giống ánh nắng đầu mùa xuân, rực rỡ làm cho tôi đui mù, sau đó bà ôm lấy cha tôi, vui vẻ ngửa đầu cười to, biểu cảm hạnh phúc của bà khi đó, tôi cả đời không quên.”

Không ngờ căn nhà này còn có một đoạn câu chuyện cảm động như vậy, nghe anh dùng giọng nói đầy hạnh phúc kể lại câu chuyện năm đó, dường như cô cũng đi theo anh đi vào thăm lại ký ức đó.

Trong sân, cả nhà cùng đứng, gió bắc cứ việc thôi, lá rụng theo gió, bốn phía rét lạnh làm cho người ta run rẩy, nhưng tình cảm gia đình ấm áp và hạnh phúc lại ôm ấp lấy họ, sưởi ấm trái tim họ.

“Chính lúc đó, tôi quyết định tôi muốn làm một kiến trúc sư.” Anh thu lại tầm mắt, nhìn về phía cô. “Khoảng thời gian sau đó như là nhìn thấy quỷ, chạy đi chạy đi, chớp mắt một cái đã chạy đến đây, kết quả tôi thật sự đã trở thành một nhà kiến trúc sư.”

Anh hài hước hình dung đem cô từ trong cảm động kéo về, xì một tiếng, cô ngửa đầu cười to.

“Cô cười nhìn rất đẹp, cô nên cười nhiều như vậy.” Anh nhìn sâu vào mắt cô, nhìn bộ dạng cô khi cười.

Khi cô cười yếu ớt, trong suốt làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nhưng khi cô cười lớn, lại giống như cầu vồng nở rộ sau cơn mưa, đầy màu sắc và ánh sáng, làm người ta kinh diễm.

Ánh mắt và câu nói của anh làm cho biểu cảm của cô thay đổi.

Ý cười còn đang dở lùi về bên khóe miệng, đôi má trắng nõn nhiễm lên ánh nắng chiều đỏ tươi, cô lại một lần nữa rơi vào tinh huống xấu hổ, luống cuống, hoang mang.

Anh lại nữa, còn nói làm cho cô không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.

Có lẽ là do công việc, cuộc sống của cô đi theo khuynh hướng nghiêm túc, khi giao tiếp với người khác thì phần lớn đều là lễ phép và im lặng, cho nên cô thật sự không biết nên xử lý những câu nói của anh như thế nào…… Như là chế nhạo, như là trêu cợt, cũng như là khen thật lòng, chưa từng có người nào nói như vậy với cô, mà cô thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.

“Tôi nói thật.” Thấy cô im lặng không nói, anh lặp lại, biểu đạt mình không phải đang nói đùa.

Câu nói của anh nói lại làm cô cảm tháy nhiệt độ trên mặt đang có xu hướng nâng cao, che lại hai gò má, cô muốn ngăn cản biểu cảm không thể khống chế được của mình, thuận tiện che khuất ánh mắt của anh. Vô duyên vô cớ lại mặt đỏ, liệu anh có cảm thấy mình rất kỳ quái không?

“Tôi mỗi ngày đều cười.” Cô tận lực làm cho mình không luống cuống khi nhìn vào mắt anh.

“Đúng vậy, nhưng kiểu cười đó quá mức nhẹ nhàng, quá mức phép, ngược lại làm cho tôi cảm thấy đó là một cái mặt nạ không có tình cảm.”

Câu trả lời của anh làm cô kinh hãi, giống như bị người chọc thủng bí mật.

“Tôi thường suy nghĩ dưới mặt nạ đó là biểu cảm gì? Khi tôi đập phá, có phải cô đang trộm mắng tôi không, khi tôi châm chọc cô, có phải cô đang mắng tôi không.”

“Tôi không có.” Cô cãi lại, lại không biết là cãi lại chuyện mặt nạ hay là chuyện trộm mắng anh.

Anh không để ý đến cô, tiếp tục nói hết: “Nhưng tôi khó hiểu nhất là cô, tuổi còn trẻ như vậy việc gì không làm, lại chạy đi làm vệ sĩ?! Chẳng lẽ cô không sợ cha mẹ lo lắng cho cô sao?”

“Bọn họ sẽ không lo lắng, bởi vì bọn họ không biết tôi đang làm gì.” Nét đỏ trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó làm biểu cảm bình thản.

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi là cô nhi, cha mẹ tôi có lẽ khoẻ mạnh, có lẽ sớm không còn, nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ không biết công việc của tôi.” Cô cười, thản nhiên, lại giấu không được sự cô đơn trong mắt, đặc biệt là khi cô nhìn vào ngôi nhà trước mắt, nét cô đơn lại càng sâu.

Anh có ký ức, mà cô, cái gì cũng không có.

“Cô……” Ngực co rút nhanh, như là bị người véo mạnh. Không phải bởi vì cô là cô nhi, mà là vì sự cô đơn trong mắt cô.

Chết tiệt, anh thế nhưng cái gì cũng không biết, còn cùng cô nói một đống chuyện cũ năm xưa?! Cô vừa rồi nghe xong nhất định rất khó chịu!

“Người nhận nuôi tôi là giám đốc của ‘Hắc Xá’, ông ấy không cho tôi cha mẹ, nhưng lại cho tôi rất nhiều thứ quý giá hơn, tôi rất cảm kích ông ấy.” Mặc dù tính cách của ông nội làm cho người ta phải có sức nhẫn nại lớn mới chịu được, nhưng ông ấy đối xử tốt với bọn họ thì không cần hoài nghi.

“Tôi xin lỗi vừa rồi không đầu không đuôi nói với cô một đống vô nghĩa.” Anh thật lòng xin lỗi cô.

“Sao lại là vô nghĩa? Tôi rất vui khi khi được nghe chuyện về cha mẹ anh, bọn họ về sau thế nào…… A!” Cô bỗng nhiên che miệng lại, lại không kịp đem lời nói thu hồi.

“Không sao, tôi nghĩ cô hẳn đã biết, ba năm trước bọn họ bởi vì tai nạn trên không mà rời thế.” Ngay cả đối tượng mối tình đầu của anh thời đại học còn tra được, anh tuyệt không tin chuyện cha mẹ anh song vong cô không biết.

“Tôi xin lỗi……” Nói nhiều tự nhiên sẽ có nói sai a, cô ảo não.

“Không sao, thế giới này luôn thay đổi thất thường như vậy, tụ tán vô thường, nguyên nhân duyên diệt luôn làm cho người ta không kịp trở tay, nhưng rồi thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.” Anh rộng rãi nói.

Nhìn anh, cô không khỏi nở nụ cười, không ngờ bọn họ lại có ngày tâm bình khí hòa trò chuyện như thế này, còn nói về loại đề tài như vận mệnh nữa chứ.

Ngước mắt lên, cô nhìn đám mây màu đỏ đang trôi ở trong không trung, thưởng thức thế giới thâm ảo.

“Anh nói đối.”

“Sắc trời cũng tối rồi, sắp đến giờ muỗi kiếm ăn, nếu không muốn bị trở thành bữa tối, tôi nghĩ chúng ta hai người nên vào nhà tị nạn.” Anh đứng dậy, vươn tay về phía cô.

Anh nói chuyện hài hước đùa vui cô, nhưng cô không có nắm lấy tay anh, mà là cúi đầu đánh giá tình hình phân bố nhánh cây phía dưới, sau đó tay chân gọn gàng nhảy lên một cành cây lớn, sau đó hai tay giữ lấy đầu cành cây đang lung lay, tiếp theo cô đột nhiên buông hai tay ra nhảy đến một cành cây khác ở phía dưới, cuối cùng cô đột nhiên lộn người một cái, hoàn mỹ.

Tất cả các động tác của cô hoàn mỹ gọn gàng, liên tục lưu loát, anh nhìn mà nghẹn họng trân trối.

“Tôi nghĩ cô kiếp trước không phải bò thì là rùa, không ngờ đáp án thật sự lại là một con khỉ rừng!” Thật là không nhìn ra cô gái ngày thường đi chậm, nói chậm lại có được thân thủ thế này, tám phần là luyện qua thể thao.

Anh vừa nghĩ vừa trèo thang xuống dưới.

Cô cười. “Tối nay ăn gì? Tôi gọi điện thoại kêu.”

Trước kia ở công ty, mọi người tăng ca kêu đồ ăn nhanh, bữa tối liền giải quyết như vậy, sau khi được nghỉ ngơi anh lại vội vàng cải tạo, cũng kêu đồ ăn nhanh, hôm nay hẳn là cũng vậy.

“Vì chúc mừng tôi cải tạo nhà cửa trong ngoài thành công, đêm nay sẽ đặc biệt một chút, thế nào?” Đồ ăn nhanh anh ăn ngấy.

“Đặc biệt?”

“Từ kinh đầu bếp bản nhân tôi tự mình xuống bếp, cô có có lộc ăn.” Cô gầy như vậy, còn mấy ngày liên tục đi theo anh ăn cơm hộp, thật sự là làm khó cô.

“Anh biết nấu cơm?” Điều này đúng là không thể nghĩ tới, hơn nữa cô thật khó mà tưởng tượng được hình ảnh khi anh mặc tạp dề.

“Cô đừng xem nhẹ tôi, cam đoan cho cô ăn ngon đến cảm động.” Tự tin tràn đầy.

Hy vọng không phải cảm động khóc lóc nức nở…… Miêu Thủy Tịnh không nhịn được nghic không biết thuốc đau bụng để ở đâu?

Nhìn bộ dạng điềm tĩnh của cô khi suy nghĩ, Kinh Nhẫn hơi cong khóe miệng.

Con người anh trong ngoài phân rất rõ ràng, anh có thể cung cấp sân trước cho nhân viên đến cùng vui, nhưng rất ít khi để ai bước vào trong nhà; Anh có thể hào phóng với nhân viên, nhưng sẽ không dịu dàng.

Dịu dàng của anh là keo kiệt, đối với người ngoài, anh luôn bảo trì khoảng cách, trừ bỏ cha mẹ, anh rất ít khi dịu dàng với ai. Nhưng theo những ngày ở chung tăng lên, anh nhận ra cảm giác của mình đối với cô càng lúc càng khác lạ.

Không biết là từ khi nào, anh thích thấy cô cười, thích nói chuyện với cô, thích xem những biểu cảm khác nhau của cô, mà bây giờ, anh thậm chí thích cùng cô chia sẻ niềm vui trong cuộc sống, bất tri bất giác, hình như anh đối với cô sinh ra một loại cảm giác tên là “yêu”……