Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 4




Buổi sáng mùa thu thật đẹp, lá vàng rơi chi chít, sương thu vẫn còn vương đọng trên cành cây, tạo nên cho buổi sáng mùa thu một vẻ đẹp thật riêng biệt. Hương trà thơm phức hoà với mùi hương của từ vườn hoa trường bay đến, khiến cho tâm hồn của Mạc Hân Như bay bổng. " Aaaaa... Tiểu Như! Cậu đến đây xem này!"

Tiếng hét của tiểu Lục kéo cô về với trần gian, về với thực tại mà cô đang sống. Cô thật tò mò xem tại sao tiểu Lục lại hét lên như vậy, không khác gì khi đang xem mấy anh nam thần của cô ấy.

" Có chuyện gì mà cậu hét lên như đang hát opera thế?"

" Tiểu Như cậu xem đi! Cậu trở thành người nổi tiếng rồi!"

Cô nhìn vào màn hình máy tính, xem xem có chuyện gì. Trời ơi! Cái gì mà những người năm nhất xinh đẹp nhất chứ?! Lại còn hình của cô đang cười khi nhìn thấy tiểu Lục lại đứng ở vị trí đầu chứ! Nhấp vào bức ảnh, cô lại càng ngỡ ngàng hơn, mọi người rảnh đến nỗi mà vào commet nhiều vậy ư?!

" Cậu..cậu đi ra đi tớ xem nào"

Tiểu Lục cũng chả nấn ná lại làm gì, lập tức đứng lên cho cô ngồi, chạy vào bếp nấu mì.

[Đường Đường xinh đẹp] : Nữ thần năm nhất thật là xinh đẹp nha.

[Soái ca Tưởng Vũ] : Ôi không biết cô gái này tên gì ta, tôi nhất định theo đuổi!

[Su hào nhỏ] : Mọi người ơi! Tôi vừa hack vào máy chủ của nhà trường. Cô gái này tên Mạc Hân Như, học khoa Tài chính & Kinh tế đó!

[Bảo bảo] : Sao mà con gái khoa Tài chính & Kinh tế ai cũng đẹp vậy trời! Chuyển khoa! Tôi phải chuyển khoa mới được!

[Quần sịp xanh] : Vừa mới đi vệ sinh đã nghe tin có mỹ nhân vào trường, chắc tôi chết mất! Chết rồi! Hết giấy vệ sinh rồi! Có ai mang giấy vệ sinh sang khoa Kiến trúc cho ta đi!

Càng đọc lại càng sốc, chắc cô phải đi trốn mất! Cứ càng thế này lại càng phải cẩn thận, thế này khác quái gì đi trốn trại không? Gập máy tính lại, xoa bóp thái dương, cô mệt mỏi trèo lên chiếc giường tầng rồi nằm thơ thẩn. Tiểu Lục vừa cầm bát mì vừa ăn thì thấy cô đang nằm oài trên giường, liền đoán ra chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng ngồi xuốn ghế ngồi phán như bà cụ non.

" Mạc Hân Như, cậu đừng có buồn đến vậy. Nổi tiếng cũng tốt, cậu có thể có thêm nhiều bạn"

" Tốt cái gì chứ, cậu xem chẳng hạn như số người theo đuổi tăng tương đương với việc bị quấy rầy sẽ tăng theo. Mà việc bị quấy rầy tăng thì sẽ.."

" Stop stop stop, tớ học khoa mỹ thuật, không phải Tài chính & Kinh tế, không liên quan đến phép tương đương hay tăng hay giảm của cậu."

" Ôi tiểu Lục à, tớ nên làm sao bây giờ? Cậu giúp tớ đi, chắc tớ chết mất!"

" Tiểu Lục là ai nhỉ? Bọn mình quen cô ấy không? Chắc cô ấy xinh lắm."

" Đồ xấu xa, cậu không giúp tớ, tớ chẳng thiết gì sống nữa, huhuhu..."

" Ôi đừng mà tiểu Như, cậu mà chết thì ai giặt quần áo, ai nấu cơm, ai lau dọn nhà cửa cho tớ? Được rồi, tớ sẽ giúp cậu"

" Thật chứ?"

Nghe thấy thế, hai đôi mắt đã sáng bây giờ càng long lanh thêm nữa, người khác nhìn vào khó mà rời ra được. Tiểu Lục suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng.

" Thế này đi, lần trước tớ đi ăn thế là được trúng thưởng một vé dự tiệc"

Tiểu Lục nói cách quãng rồi lại gắp mì vào cho vào mồm. Cô gái này thật là, cho dù có chuyện hệ trọng hay tận thế của đất nước thì vẫn ưu tiên việc ăn lên hàng đầu.

" Dự tiệc á? Tớ nghĩ không đi đâu, lại phải gặp mấy người tỏ vẻ cao sang, chán chết!"

" Nó giống như một chuyến đi chơi hơn"

" Buổi tiệc đó tổ chức ở đâu vậy?"

" Trên du thuyền đến Thượng Hải một tuần. Cuối tuần này buổi tiệc sẽ diễn ra. Lúc đó thì tớ phải đi phỏng vấn thực tập rồi nên nhường lại cho cậu. Chẳng phải khoa Tài chính & Kinh tế của cậu hai tuần nữa mới bắt đầu học sao? Lấy vé đó mà đi chơi, coi như bổn cô nương đây rộng lượng."

" Thượng Hải á?! Cậu nói thật không? Ui tiểu Lục thật đáng yêu nha, mình yêu cậu chết mất!"

" Vậy thì từ nay về sau chuẩn bị mà làm osin của mình đi nhé, haha.."

" Dạ bổn tiểu thư muốn tôi phục vụ gì ạ?"

" Hmm... Đi ra ngoài mua cho ta cốc trà sữa đi."

" Tuân lệnh!"