Ông Xã Ăn Dấm Chua

Chương 19




"Hàn Quang Lỗi, em cảm thấy thật áy náy, mẹ anh đối với em tốt như vậy, nhưng em lại lừa gạt người."

Cô không muốn làm tổn thương mẹ anh, nhưng là, cô cũng không có biện pháp nào có thể lập tức tạo ra một đứa cháu trai để thỏa mãn bọn họ, vì sao mỗi chuyện đều không thể vẹn toàn được?

"Vậy cho nên? Vì mẹ anh, em quyết định giúp anh sinh con sao? Tốt, chúng ta bây giờ lập tức về nhà cố gắng cày cấy!" Anh xúc động nhận lời.

"Hàn Quang Lỗi, tâm tình của người ta đã đủ rối loạn, anh đừng có gây sự được không?" Mới nhìn anh liếc mắt một cái, cô lập tức nhớ tới một sự kiện khác, biểu tình nghiêm túc muốn giết người,"Nói đến đây, em còn chưa tính toán với đâu, anh xem anh làm ra việc tốt gì này!" Cô kéo khăn lụa ra, đem các dấu chấm đỏ do anh làm ra chỉ cho anh xem,"Tuy rằng mẹ anh hàm súc không nói thêm gì, nhưng anh có biết em lúc ấy có bao nhiêu xấu hổ? Bên cạnh còn có dì giúp việc !" Cô không nhịn được ồn ào kháng nghị.

Anh bày ra bộ dạng khiến người căm phẫn,"Em xứng đáng."

"Cái gì mà em xứng đáng!" Thương Hải Tình thật sự là tức đến uất người.

"Ai kêu em không chịu cho." Lúc cả người đang vận sức chờ phát động, cô thế nhưng kháng cự anh dục vọng tiến vào, làm hại anh thân thể đau đớn không thôi, bất quá anh đành phải làm cho cô cũng nếm thử cảm giác đau đớn, cho nên mới cắn cô một cái.

"Anh, anh " Mỗi lần vừa nói đến vấn đề này, cô liền hoàn toàn bị thua.

"Được rồi, cùng lắm thì lần sau đến lượt anh cho em cắn một cái."

"Ai mà thèm." Mới không nghĩ cùng anh có lần sau đâu, mỗi lần đều ép buộc cô đến thảm.

Đột nhiên, anh đưa ra một bàn tay, đem cô kéo sát vào bên sườn.

"Anh làm gì vậy, anh đang lái xe đấy!" Cô kinh hô.

"Vậy ngoan ngoãn đừng lộn xộn."

Xe vẫn còn đang chạy, Thương Hải Tình cảm thấy mạng của mình đang nằm trong tay anh đành phải ôn thuần không dám lộn xộn. Cũng không biết là làm sao, dựa vào vai anh, trong lòng đột nhiên yếu đuối tưởng tượng thấy trước mắt nếu có thể cứ vậy mà trôi qua cũng thật tốt, không cần có cuối.

"Có muốn xem phim hay không?" Anh đề nghị.

"Đã trễ thế này..."

"Thì sao chứ? Dù sao vẫn trong thời gian nghỉ ngơi, chúng ta phải tìm lạc thú cho chính mình chứ. Để đến tuần sau bắt đầu đi làm, sẽ không thể giống hiện tại tự do tự tại như vậy.

Cô dựa trong lòng anh, ý niệm muốn cùng anh đi tìm lạc thú xuất hiện trong đầu khiến cả người bỗng nhiên vui vẻ..

"Được! Chúng ta đi chơi suốt đêm, đem tất cả các phim đang trình chiếu đều xem hết." Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

"Mua thêm hai phần bỏng ngô."

"Cùng với Cô ca ướp lạnh. Thành thực thì, trước tiên là nói về, cũng không cần ướp lạnh, cứ để như vậy nha! Cái đó không tính là Côca chân chính."

"Đi, sau đó cùng nhau tận tình hưởng lạc, ăn uống đến phình bụng mà chết." Ánh mắt trêu tức.

"Ha ha ha, anh thật biến thái, em mới không cần phình bụng đến chết, một mình anh phình là tốt rồi."

"Thương Hải Tình, em như vậy thực không có nghĩa khí!"

"Anh mới là người không có nghĩa khí trước a." Cũng không biết là ai hại cô phải xấu hổ trước mặt mẹ anh, còn không có chút đạo nghĩa bỏ chạy lấy người, hại cô một mình đối mặt với sự ‘ân cần hỏi han’ của mẹ anh.

"Em nha, đúng là hư quá mà."

"Không quan hệ, mặc kệ em hư thế nào, anh chỉ cần nhẫn nại thêm hai mươi ngày nữa thì tốt rồi."

Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Sự chia lìa đều là nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người mà họ đều cố che giấu.

Phát hiện không khí đột nhiên trầm xuống, Hàn Quang Lỗi nhanh trí lên tiếng đánh vỡ không khí lạnh như băng, giả bộ bất mãn uy hiếp nói:"Em đúng là người không có chút lương tâm, anh đối với em tốt như vậy, em thế nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ là vội vã muốn thoát khỏi anh. Xem ra, kế hoạch tối nay của chúng ta phải thay đổi địa điểm rồi." Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vì sao?" Cô chu miệng kháng nghị.

"Còn có thể là vì sao? Đương nhiên là vì có người ngốc nghếch không có gì làm lại đi khiêu khích anh, thế cho nên làm cho anh phi thường không thoải mái, cho nên anh cũng phi thường không nghĩ sẽ để cho cô ta thoải mái. Hiện tại, anh quyết định muốn đem cô ta bắt về nhà, dùng thời gian cả một đêm, lấy các phương thức thật tàn nhẫn để làm nhục cô ta!" Hàn Quang Lỗi khẽ nhíu nhíu mi, đôi mắt đen sáng lên, sự nguy hiểm đe doạ phát ra từ đôi mắt một cách mãnh liệt.

Thương Hải Tình hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của anh, cô chống to hai mắt, bất an trừng mắt nhìn anh,"Hàn Quang Lỗi, anh không thể như vậy, nói chuyện không giữ lời, anh là tiểu nhân!"

"Đúng, anh chính là tiểu nhân, như thế nào? Van xin anh a!" Anh nhướng nhướng mày.

Sau khi cân nhắc tình thế, cô đành phải sờ sờ cái mũi, ỉu xìu kéo kéo cánh tay của anh, thái độ vô cùng thân thiết lấy lòng nói "Anh làm ơn, ông xã iu à ~~" Ngón tay bướng bỉnh còn cố ý ở trên lồng ngực rộng lớn của anh hết sức ái muội mà xoa xoa,"Em rất muốn cùng anh đi chơi, xem các bộ phim mới đến khuya, ăn sạch các bịch bỏng ngô thơm ngào ngạt, uống thả cửa Côca ướp lạnh, sau đó cùng nhau tay trong tay phình bụng..." Nói đến nửa chừng, chính cô lại nhịn không được cười to.

Đáng chết, sự khiêu khích của cô tuy rằng trúc trắc lại sứt sẹo, người mù cũng biết chỉ là giả, nhưng là, Hàn Quang Lỗi vẫn bị ảnh hưởng lớn, hô hấp bỗng trầm.

"Xem ra em cũng có chút thành ý, thời điểm này mới có thể nhận thức anh là chồng em." Anh khinh bỉ nói.

"Ai nói, trên chứng minh thư rõ ràng hai mươi tư giờ, từng giây từng phút đều có thừa nhận anh là chồng a!" Ánh mắt mê người cho anh một cái liếc mắt đầy khiêu khích mê hoặc anh.

Sự tự chủ của Hàn Quang Lỗi nhất thời bị đánh vỡ. Chiếc xe đang chạy bỗng nhiên thay đổi hướng, anh lưu loát khống chế tay lái, dẫn dắt thân xe nhanh chóng đậu sát vào bên đường, sau khi đỗ xe một cách vội vàng, anh quay qua người cô, nóng bỏng hôn lên môi cô một cách cuồng nhiệt.

Nụ hôn mãnh liệt, bộc lộ sự khao khát, làm cho thân thể bọn họ đều căng thẳng, ngực sôi trào, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng lên.

Cho đến khi hô hấp bị đình chỉ quá lâu không thở được, bọn họ mới buông ra.

"Quang Lỗi?" Cô ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, không rõ kích tình vì sao phát ra.

"Về sau trăm ngàn lần đừng ở trên xe khiêu khích anh như vậy."

Khiêu khích? Cô nào có, cô chỉ là ngoan ngoãn năn nỉ anh một chút thôi mà.

"Lần này tạm thời bỏ qua cho em, sau này mỗi ngày, mỗi ngày, thân là chồng em anh muốn một chút một chút yêu thương em. Hiện tại, xem phim đi!"

Mỗi ngày, mỗi ngày... Anh biểu thị công khai, đừng nói Thương Hải Tình nghe được mặt đều đỏ, sợ là ngay cả ngón chân của cô cũng đều đỏ bừng !

Xong rồi, cô cảm giác tâm của chính mình từng giọt từng giọt đã bị sức quyến rũ của anh mê hoặc, dần dần trầm luân, chỉ một câu nói, một ánh mắt, một chút hôn môi, có thể dễ dàng điều khiển hỉ nộ ái ố của cô.

Mà cô càng muốn gắt gao nắm giữ lý trí, lại sớm không biết lý trí của cô đang ở chốn nào, và từ khi nào thì không thuộc về cô nữa.

Cô cảm thấy sợ hãi, lý trí đã biết hậu quả, nhưng cô có thể gánh vác sao?

Cô có thể lý trí nhìn người đàn ông mê người trước mắt này mà không chút sinh lòng sao?

Hơn tám giờ tan tầm về nhà, sau khi Hàn Quang Lỗi đẩy cửa ra, cả căn nhà to lớn chỉ có chút ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc đèn nhỏ bằng chiếc chén, tâm tình bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi hơn cả lúc tăng ca.

Anh đưa tay mở đèn, muốn dùng ánh sáng xua đi bóng tối cùng sự yên tĩnh lạnh lẽo, đi vào phòng bếp uống lên một ly nước, cả người chợt tê liệt ngồi ở phòng khách trên sô pha, không nhúc nhích.

Từ khi thời gian nghỉ kết hôn của bọn họ chấm dứt, hai người liền lao đầu vào công việc, hết sức bận rộn.

Gần đây công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Tinh đang tiến hành các hạng mục hợp tác với nước ngoài, các công tác chuẩn bị gắt gao, hội nghị lại diễn ra gấp gáp, một tuần này, anh mỗi ngày buổi sáng vừa thức dậy sau khi rời giường liền vội vàng ra khỏi nhà, không quản mệt nhọc chiến đấu hăng hái.

Công ty áo cưới của Thương Hải Tình cũng bận tối mày tối mặt, không kịp thời gian để thực hiện.

Sau khi tin tức bọn họ kết hôn được truyền thông công bố khiến cho mọi người chú ý, rất nhiều người nghe danh mà đến, từng người từng người đều muốn cô giúp họ làm ra một bộ váy cưới độc nhất vô nhị.

Đột nhiên đối mặt với một đống đơn đặt hàng khổng lồ, Thương Hải Tình cảm thấy vô lực, nhưng là nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc kì vọng của khách cô lại không đành lòng chối từ, đành phải cố gắng dùng toàn bộ thời gian để hoàn thành. Vì thế, toàn bộ nhân viên trong công ty áo cưới đều chung lòng làm việc cật lực, tạm thời có thể thuận lợi hoàn thành các đơn đặt hàng.

Vốn thời gian mở cửa buôn bán của công ty áo cưới đã dài, hơn nữa giai đoạn này lại tiếp nhận lượng đơn hàng khổng lồ, thường thường phải đến đêm khuya, Thương Hải Tình mới có thể kéo thân mình mệt mỏi về nhà, sau khi rửa mặt chải đầu một cách qua loa, vừa đặt mình lên giường liền ngã vào mộng đẹp, làm gì còn có cơ hội cùng Hàn Quang Lỗi nói chuyện.

Mặc dù bọn họ ở chung nhưng thời gian này thật quá bận rộn, tuy rằng nằm cùng giường, gần sát bên nhau như vậy, nhưng lại cảm thấy thật xa xôi.

Anh nhàm chán xem các tiết mục trên ti vi, tuy rằng các diễn viên hài trên tivi đang cố gắng làm các điệu bộ gây cười, nhưng anh lại cười không nổi, liền vào phòng tắm rửa một cái, ngoan ngoãn đi đến thư phòng làm việc, chỉ có như vậy mới không cảm thấy chính mình hình như là khí phu. (khí=bỏ rơi, phu=chồng ~> người chồng bị vứt bỏ^^ tội anh Lỗi quá)

Sau khi làm được một phần công việc, bàn tay đang lướt trên bàn phím tạm thời dừng lại, nhìn nhìn thời gian. Mười giờ hơn, không biết buổi tối hôm nay Thương Hải Tình có phải hay không muốn ở lại văn phòng để thiết kế.

Lấy ra di động, đang muốn nhấn số gọi cô, anh đột nhiên dừng lại động tác.

Đây là đang làm cái gì? Kiểm tra? Giây tiếp theo, anh giống như nắm phải củ khoai lang nóng đến phỏng tay vội vàng ném xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc di động cố gắng lấy lại tinh thần, đánh tan sự yếu đuối.

Không! Anh không phải muốn kiểm tra, chỉ là xuất phát từ một phần quan tâm, trên hiệp ước có nói qua không được can thiệp cuộc sống của nhau, giao hữu, công việc, anh không quên, anh chỉ là muốn thừa dịp cô thanh tỉnh, nghe chút giọng của cô.

Một câu, hai câu cũng không sao, mấy hôm nay mỗi buổi sáng khi rời giường chỉ có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ do đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh của cô trả lời anh.

Sau khi bảo vệ lập trường của chính mình, anh mới khẽ lộ ra tươi cười, dũng cảm gọi điện thoại

"Hải Tình, là anh, em vẫn còn đang làm việc sao?"

"Em đã tan tầm, đang chuẩn bị rời khỏi công ty áo cưới đây, có chuyện gì sao?" Phía bên kia của cô có chút thanh âm ồn ào.

"Không có việc gì, vậy em lái xe cẩn thận, chờ em trở về lại nói tiếp." Nghe được cô đã tan tầm, Hàn Quang Lỗi vui vẻ muốn rống to, vẻ lo lắng cùng với nỗi cô đơn lúc này, cuối cùng như được cất đi đám mây đen nhìn thấy ánh sáng a!

"Nhưng là em khả năng sẽ không thể về nhà quá sớm đâu, anh có muốn nói trước cho em biết sự tình gì không?"

Như có một thùng nước đá dội từ trên đầu xuống, nháy mắt dập tắt hưng phấn của Hàn Quang Lỗi.

"Đã trễ thế này em còn muốn làm việc tiếp sao " Giọng nói của anh lạnh như băng.

"Tử Quyên muốn chuyển nhà, em lái xe giúp cô ấy chuyển đồ, anh làm sao vậy, như thế nào giọng điệu đột nhiên thay đổi?"

Câu hỏi của cô đúng lúc làm anh bừng tỉnh, ý thức được chính mình xuất hiện cảm xúc hơi mãnh liệt, anh thuận miệng qua loa tắc trách,"Không có, anh cũng vẫn đang ở công ty tăng ca, tốt lắm, không nói nữa, anh đang chuẩn bị sắp xếp giấy tờ để về nhà ngủ, sáng mai còn có hội nghị, em lái xe cẩn thận."

"Uh, vậy chúc anh ngủ ngon trước nha."

"Ngủ ngon." Tắt điện thoại, khuôn mặt của Hàn Quang Lỗi đen đến nỗi có thể hoà làm một với bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Anh không muốn thể hiện tính chiếm giữ của mình, cũng không phải anh hẹp hòi, nhưng là, trong lòng luôn có một tiếng nói không ngừng nghi ngờ...

Vì sao Hải Tình thà rằng đi giúp đỡ bạn bè, cũng không nghĩ sớm một chút về nhà?

Anh và cô đã lâu không có nói chuyện, ngay cả uống một ly trà cũng không có cơ hội, chẳng lẽ, vị trí của anh trong lòng cô lại không bằng bạn bè sao?

Nhưng giây tiếp theo, lại có một tiếng nói khác phản bác...

Hàn Quang Lỗi, hiện tại hành vi của người căn bản chính là đang đánh vào lời nói lúc trước của ngươi, lúc trước rõ ràng chính miệng ngươi nói không can thiệp cuộc sống lẫn nhau, vì sao hiện tại vừa nghe nói cô đi giúp đỡ bạn bè mà mất hứng? Ngươi có quyền gì chứ?

Đóng lại chiếc laptop, anh cảm thấy một bụng đầy hờn dỗi, giây tiếp theo, anh kéo ngăn kéo ra, lấy hiệp ước của bọn họ

"Hợp đồng hôn nhân.

Người lập hợp đồng: Hàn Quang Lỗi 〔 gọi tắt là bên A 〕, Thương Hải Tình 〔 gọi tắt là bên B 〕, hai bên hợp tác lập ra hợp đồng hôn nhân để thuận tiện cho công việc, hai bên đều đồng ý các điều sau:

Cả bên A và bên B tuỳ ý chọn ngày bắt đầu, đến trước ngày kết hôn phải có nghĩa vụ tham gia buổi lễ.

Thời hạn của hợp đồng hôn nhân là một tháng, quan hệ vợ chồng sẽ được tính từ ngày tổ chức hôn lễ cho đến khi đủ thời hạn một tháng. Trừ phi cả hai bên đều đồng ý, nếu không không thể tự tiện kéo dài kỳ hạn.

Sau khi kết hôn, hai bên có nghĩa vụ phải sống cùng nhau, nhưng không thể can thiệp các quan hệ bạn bè giao hữu trong cuộc sống hay công việc của đối phương.

Trong thời gian hợp tác, hai bên có nghĩa vụ phải phối hợp tham gia các hoạt động của mỗi gia đình, cùng sắm vai cặp vợ chồng ngọt ngào, duy trì sự hài hoà của cả hai gia đình.

Trong thời gian hiệp ước còn hiệu lực, không được yêu thương đối phương trong thời gian hợp tác, nếu bên nào vi phạm, phải trả cho đối phương một trăm ngàn tiền phí bồi thường.

Không được để cho người thứ ba biết được nội dung hiệp ước này..."

Anh phát hiện chính mình hoàn toàn đứng không nổi.

Đặt ra trong hợp đồng tất cả mười điều khoản, cơ hồ đều là phiền toái do chính anh tìm đến.

Càng xem, cơn giận trong lòng càng mãnh liệt, lấy ra bút máy, anh tức giận xoá và sửa nội dung.

"Thời hạn của hợp đồng hôn nhân là một tháng, quan hệ vợ chồng sẽ được tính từ ngày tổ chức hôn lễ cho đến khi đủ thời hạn một tháng. Trừ phi cả hai bên đều đồng ý, nếu không không thể tự tiện kéo dài kỳ hạn."

Cười nhạo một tiếng, anh lập tức dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng sửa, trong miệng không quên thì thào tự nói,"Chỉ cần bên A đồng ý, quan hệ hôn nhân kéo dài đến vô hạn."

"Sau khi kết hôn, hai bên có nghĩa vụ phải sống cùng nhau, nhưng không thể can thiệp các quan hệ bạn bè giao hữu trong cuộc sống hay công việc của đối phương."

Hư, sửa!

"Bên A có quyền nắm trong tay quan hệ bạn bè giao hữu cùng cuộc sống, bao gồm can thiệp công việc."

"Trong thời gian hiệp ước còn hiệu lực, không được yêu thương đối phương trong thời gian hợp tác, nếu bên nào vi phạm, phải trả cho đối phương một trăm ngàn tiền phí bồi thường."

Lại sửa!

"Bên B phải yêu thương bên A, không thể không theo."

Anh đem hợp đồng sửa hỗn độn, tuy rằng tạm thời có thể phát tiết bất mãn, nhưng sau khi tỉnh táo lại, trong lòng buồn bã càng sâu, sự hoảng sợ bỗng chốc trào dâng trong lòng, cảm thấy tâm tư phức tạp chua sót lệ bất đắc dĩ.

Ngu ngốc, đều do lúc trước ký cái hiệp ước quái quỷ này, nếu không có tờ giấy hiệp ước này chặn lại, anh vừa rồi đã có thể lên tiếng mạnh miệng cưỡng chế cô lập tức ngoan ngoãn trở về trong vòng tay chồng a.

Nhưng nghĩ lại thì nếu không có hiệp ước này, Hải Tình còn có thể gả cho anh sao? Anh còn có thể làm chồng của cô trong một tháng sao?

Buồn a! Quay vào phòng ngủ nằm một mình trên chiếc giường đôi, Hàn Quang Lỗi thiếu chút nữa bị cảm xúc của chính mình làm phát điên.

Đêm cuối tuần trên bàn cơm, Hàn Quang Lỗi cúi đầu ăn đống thức ăn nhanh trên bàn, không có bà xã ở bên cạnh, thật giống như một người cô đơn, hay nói đúng hơn là người chồng bị vứt bỏ a.

Bản hợp đồng hợp tác với công ty nước ngoài anh đã thành công ký được, dự tính tuần sau bắt đầu giao dịch trên thị trường chứng khoán, xác định vững chắc có thể đem công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Tinh nâng lên một địa vị mới trên thương trường.

Nhưng là, điều đó lại có ý nghĩa gì? Về nhà, anh không phải ăn thức ăn nhanh, cũng là ở tivi cùng nhóm diễn viên hài già cỗi này làm bạn, rõ ràng người ta đều có đôi có cặp, cớ sao anh bây giờ lại chẳng có cô bên mình, đúng là bi ai mà.

Đàn ông đương nhiên có thể ra ngoài tìm lạc thú, nhưng trong lòng anh hiểu được, cái loại tình một đêm không phải là điều anh muốn.

Anh cho tới bây giờ cũng không có thói quen đó, cùng bạn bè đi uống rượu không phải là vấn đề lớn, nhưng là, uống rượu chỉ là uống rượu, anh không hiểu sao còn tuỳ tiện ngắm các cô gái bên cạnh, việc này chẳng phải vì chính mình quá chén mà mắt mù đến nỗi, heo mẹ cũng có thể xem là Điêu Thuyền sao?

Trước kia bạn bè luôn trêu chọc anh là quá quy tắc, ánh mắt cao, nhát gan, không sao cả, dù sao anh biết chính mình muốn là cái gì là tốt rồi.

Có lẽ đối với gông xiềng của hôn nhân, anh đúng là bất hảo như lời mẹ nói, nhưng là đối mặt với tình yêu, anh tuyệt đối là trăm phần trăm chung thuỷ.

Được rồi, được rồi, anh là tên đàn ông vô dụng a, nói về bản thân, anh là người có lý trí sáng suốt, đạo lý rõ ràng phân minh, nhưng khi nghĩ đến bà xã anh sẽ đột nhiên ngu đi một cách đáng kinh ngạc.

Lại một đêm, mang theo tâm tình buồn bực leo lên giường...

Đột nhiên, di động phía đầu giường vang lên, anh ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, nhanh tay bắt máy,"Uy?"

"Quang Lỗi, anh có biết em vừa gặp được ai không?" Từ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn vui mừng của Thương Hải Tình.

"Gặp ai?" Tóm lại, có thể khẳng định không phải gặp anh.

"Julian! Chính là thời điểm lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, người đàn ông nước Pháp không hiểu tiếng Anh mà em đã gặp lúc ở quầy lễ tân của khách sạn a."

Vốn dĩ đầu óc vẫn còn đang mông lung hỗn độn, nghe được tiếng nói cao vút của cô, anh lúc này mới bắt đầu đem những lời nói trước đó của cô tiếp thu vào đầu....

Julian, không biết tiếng Anh, nam, người Pháp, đây chẳng phải là phần tử cực kỳ nguy hiểm sao?

Mẹ nó! Không phải anh nói quá, cái tên kia từng ở đại sảnh khách sạn cùng Hải Tình nói chuyện một hồi lâu, trước khi đi còn bày ra biểu tình buồn bã tiếc nuối, còn ở trước mắt anh biểu diễn nụ hôn xã giao, lúc ấy nếu không phải anh cố gắng nhẫn nại chắc sớm đã xông lên cho hắn một trận.

Cả người khó chịu, Hàn Quang Lỗi giật mình ngồi dậy,"Hắn làm sao có thể ở Đài Loan? Hai người như thế nào gặp được ?" Miệng lộ ra thanh âm cảnh giác sợ hãi, lòng cảm thấy tình cảnh bây giờ thật đáng báo động.

"Julian đột nhiên bị công ty chuyển đi đến Đài Loan công tác, buổi sáng vừa tới báo danh. Thế giới này cũng thực nhỏ, em vừa mới đi ra ngoài mua đồ uống giúp mọi người uống, kết quả gặp anh ta tại tiệm cà phê, thực khéo đúng không? Đúng rồi, bọn em đang lên kế hoạch đi pub chơi, Julian mới đến, ở Đài Loan cũng không có bạn bè hay người quen, cho nên bọn Tử Quyên đề nghị đi pub uống chút rượu, nói chuyện phiếm, cho nên có thể em sẽ về trễ một chút."

"Chỉ có hai người?" Anh hốt hoảng.

"Đương nhiên không phải a, còn có bọn Tử Quyên." Cô thoải mái cười.

"Ừ, anh đã biết." Anh cảm thấy bản thân bị đả kích nghiêm trọng.

"Vậy... Anh cứ ngủ trước, ngủ ngon."

"Trễ rồi, ngủ ngon..." Miệng chua sót đã muốn biểu lộ ra ngoài,"Đi chơi vui vẻ." Rõ ràng trong lòng cảm thấy thật đau khổ lại còn cố tỏ vẻ cười vui.

Đêm cuối tuần chết tiệt, bà xã lại đi ra ngoài chơi bời, cô muốn cùng đồng nghiệp còn có tên Julian từ nước Pháp xa xôi đến đi uống rượu mua vui, mà anh, lại bị ném.

Trong cuộc sống của Thương Hải Tình tất cả đều là công việc, đồng nghiệp cùng bạn bè, ông chồng như anh đây, căn bản chỉ là trên danh nghĩa, cái tên nằm trên hộ khẩu của anh cũng là danh nghĩa, cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

Đầu óc của Hàn Quang Lỗi nhanh chóng suy nghĩ, không ngừng nghĩ về chuyện khác ý đồ muốn thay đổi cảm xúc của chính mình, kết quả, ngay cả lối thoát để chạy trốn cũng không tìm được, đành phải ngã vào trên giường đấm ngực dậm chân.

"Không được! Mình nếu không làm gì, người phụ nữ này sẽ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình. Mình là chồng của cô ta a, cho dù chỉ ký hiệp ước một tháng, cũng vẫn là chồng của Thương Hải Tình cô!"

Nhảy xuống giường, anh lớn tiếng biểu thị công khai quyết tâm, vội vàng quay lại trên giường nằm, thầm nghĩ.

"Chờ đó, em cứ đi chơi đi! Vui vẻ đi chơi đi, anh nhất định sẽ làm cho em trong mắt chỉ có một mình Hàn Quang Lỗi anh!"

Hiện tại anh muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, muốn chuẩn bị tốt tư tưởng trường kỳ kháng chiến!

Nhưng mà sau khi nhẫn nại được nửa giờ, anh chịu không nổi lại nhảy xuống giường lần nữa.

Anh ngủ được mới lạ! Vợ của anh hiện tại đang theo một tên đàn ông xa lạ đi pub uống rượu nói chuyện phiếm, tửu lượng của Hải Tình chỉ một ly là say, lỡ như cái tên chết tiệt đó tâm ý xấu xa thì biết phải làm sao?

Đúng, Hàn Quang Lỗi anh chính là thích lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử đấy, như thế nào?

Cho dù Julian là chính nhân quân tử, vấn đề là, trong pub có rất nhiều tên đàn ông nhàm chán tìm vui trong đó, Hải Tình lại là người phụ nữ đầy mị hoặc như vậy, khó bảo toàn không có một đống ruồi muỗi ở bên người cô đảo quanh, ý đồ tiếp cận.

Cho dù không có tên Julian, còn có ngàn vạn tên đàn ông ở một bên như hổ rình mồi, ban đêm nguy hiểm như thế, anh sao có thể một mình nằm ở trong nhà an nhàn ngủ chứ. (nguỵ biện)

"Không được, mình có trách nhiệm bảo hộ vợ yêu không bị quấy rầy!"

Không nói những lời vô nghĩa, anh lập tức đi vào phòng thay quần áo, cởi áo ngủ trên người xuống nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt lướt nhẹ chùm chìa khoá xe nhanh chóng cầm lấy rời khỏi nhà đi bảo hộ vợ yêu.

Nửa giờ sau, anh thong dong tiêu sái xuất hiện

"Quang Lỗi, anh làm sao mà biết chúng ta ở trong này?" Khi Thương Hải Tình nhìn tháy Hàn Quang Lỗi xuất hiện ở pub, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc.

"Anh Quang Lỗi, ngồi chỗ này đi." Lực Tử Quyên lập tức kéo chiếc ghế cô đang ngồi bên cạnh Thương Hải Tình nhường cho anh.

"Cám ơn, Tử Quyên." Anh công khai ôm nhẹ bả vai của bà xã, ngồi xuống chiếc ghế Lực Tử Quyên vừa đưa,"Em nói mọi ngươi muốn tới nơi gần gần ngồi chơi, nơi này cách công ty áo cưới không xa, cho nên anh tới đây, em xem, chúng ta có phải hay không tâm ý tương thông?"

Có ngốc mới tin cái gọi là tâm ý tương thông, vì tìm được các cô, anh đã chạy khắp các pub, cuối cùng còn phải nhờ đến sự giao hữu của chính mình, huy động vài người quen trong tìm người giúp anh, nhìn xem có phải hay không có một đám phụ nữ mang theo một tên ngốc người nước ngoài xuất hiện, thế này mới tìm được bọn họ.

Anh chủ động hướng Julian vươn tay,"Xin chào, tôi là chồng của Hải Tình, Hàn Quang Lỗi."

Anh nói Tiếng Anh, tiếng Pháp của anh chỉ dừng lại ở trình độ cám ơn, thực xin lỗi, nhưng cũng không đến nỗi miễn cưỡng, dù sao bên người anh còn có một cao thủ nói tiếng Pháp a.

"Nha, Hàn, xin chào." Sau khi được Thương Hải Tình phiên dịch, Julian dùng vốn tiếng Trung bập bẹ cố gắng thử phát âm tên của Hàn Quang Lỗi.

Nhìn thấy anh xuất hiện, Thương Hải Tình khó nén được sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng,"Em tưởng bây giờ là lúc anh đang ngủ." Dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được trêu chọc anh.

"Anh có thể yên tâm sao? Bọn em một đám phụ nữ mang theo một người đàn ông không quen biết đi chơi, uống rượu trở về bằng cách nào? Nhất là em, tửu lượng tệ như vậy, anh không đến đợi mệnh, chẳng lẽ muốn Julian đưa em về nhà? Cứ như vậy làm phiền một người nước ngoài mới đến, đúng không?"

Trên mặt Hàn Quang Lỗi vẫn duy trì tươi cười, nhưng khuôn mặt lại cứng ngắc như tượng, thần kinh mất cân đối, hé ra miệng lại nói thầm không ngớt, biểu lộ trong lòng không thoải mái.

Cái gì, quở trách tửu lượng của cô sao, Thương Hải Tình quyết mở miệng, ngón tay hung hăng chọc lên ngực anh, đôi mắt mê hoặc nhìn thẳng vào khuôn miệng đang biểu lộ sự bất mãn của anh hoàn toàn xuyên thấu cứng rắn của anh.

"Cho nên, anh là vì bảo hộ Julian nên đến?"