Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 34: Hủy dung TV lớn




Edit: hongheechan

Liếc mắt nhìn vợ yêu và con trai ngoài phòng hồn nhiên không biết chuyện này, ở bên ngoài tùy ý vui cười đùa giỡn, hình ảnh hoà thuận vui vẻ, đáy mắt Tô Nghị xẹt qua vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng rất nhanh phần ấm áp này lại bị cuồng phong kịch liệt che giấu.

Bởi vì cũng không tạo ra thương vong cho nhân viên, cho nên không thể định tội, nếu không phải lúc ấy có chàng trai kia ra tay cứu giúp, sẽ không đơn giản là không có nhân viên thương vong như vậy.

Vừa nghĩ tới sự hòa thuận yên vui gia đình mình bị người ta phá hư, tính tình Tô Nghị có tốt hơn nữa cũng thật sự không nhịn được mà nổi lửa giận, nhất là khi anh đã ở vị trí cao nhiều năm, mặc dù có vẻ ở chung rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là hoàn toàn không chạm tới nghịch lân của anh, mà người nhà của anh đúng là chỗ hiểm lớn nhất của anh.

Trong hai mắt Tô Nghị lóe lên ánh sáng lạnh, ở trong lòng tính toán rốt cuộc xử trí ban đầu vẫn còn quá nhẹ, phải cho những người kia thêm một chút giáo huấn mới được.

Dĩ nhiên, còn có một chuyện khác cũng khiến Tô Nghị hết sức chú ý, đó là hành tung của chàng trai cứu đứa bé nhà mình. Ngày hôm qua sau khi người kia đi, anh lập tức gọi điện thoại cho đương sự nhà họ Bạch để anh ta điều tra lai lịch đối phương, chuẩn bị tự mình tới cửa nói cám ơn.

Lại không ngờ tối hôm qua anh Bạch lại gọi điện thoại bảo anh: Xin lỗi anh em, không tra được người này!

Mạng lưới tình báo của nhà họ Bạch ở z nước nổi tiếng là lớn mạnh, xưa nay chỉ có người bọn họ không muốn tra, không có người bọn họ không tra được. Nhưng lúc này đây anh Bạch lại nói với mình là không tra được người này. Chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, chỉ sợ chàng trai kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì.

Với chuyện này, An Cẩn Du vội vã chạy về nhà cũng không thể biết, giờ phút này cô đang nhanh chóng muốn chạy về nhà hỏi Niếp Quân Hạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng dù thế nào An Cẩn Du cũng không thể ngờ, cô vừa mới mở cửa chính của nhà mình ra, chỉ tới kịp hô lên một tiếng: "Tôi đã trở về, giáo chủ đại nhân, anh có thể nói cho tôi biết chuyện trên TV nói kia là gì hay không?"

Còn chưa dứt lời, cô đã thấy một cái ám khí nhào tới trước mặt, suýt nữa dán vào mặt cô.

An Cẩn Du giật mình, xách theo đồ gia vị trong tay, tay chân luống cuống né tránh, không lâu lắm đã nghe được một tiếng vỡ ầm vang lên truyền đến từ sau lưng.

Đợi đến khi vật trên đất kia hoàn toàn dừng hẳn, An Cẩn Du định thần nhìn lại mới phát hiện vật này nhìn thế nào lại giống như bộ phận của quạt trần trên nóc nhà mình.

Ý thức được cái gì đó An Cẩn Du hít một hơi lạnh, cứng cổ từ từ quay đầu lại, khi nhìn rõ hiện trường như bị gió bão quét qua bên trong nhà, thái độ nứt nẻ trong chớp mắt, rốt cuộc không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cắn răng nghiến lợi rống lên một tiếng: "Niếp Quân Hạo!"

Một người một chó đứng ở trong đống phế tích giằng co nghe thấy tiếng nói thuộc bỗng dưng quay đầu nhìn lại, vừa thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của An Cẩn Du.

Căn phòng không lâu trước đây còn sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, lúc này đã trở thành hiện trường phát hiện vụ án, diễ nđ ànlêq úy đôn đồ đạc phân tán đầy đất, mảnh thủy tinh vỡ trên cửa sổ ban công rơi xuống, mảng lớn rèm cửa sổ bị mảnh sành ở cửa sổ kéo xuống, cuốn thành một đống trên mặt đất. Ban công trống rỗng khiến gió lạnh liên tục lùa vào, thổi vù vù, như đang giễu cợt sự thê lương của nhà cô giờ phút này.

Chẳng biết từ lúc nào bóng đèn điện tròn bóng loáng ở trên tường đã biết thành đầu nhọn. Trên ghế sa lon không tính rộng rãi đều là vết cào, có nhiều chỗ còn bị khui bông vải bên trong ra, thật sự thê thảm không nỡ nhìn. Bàn ghế thì gãy tay gãy chân, đổ xuống đất không dựng nổi, mà cả khay ly trà trên bàn cũng không thể may mắn thoát khỏi, rơi trên mặt đất bể thành vài miếng làm bạn với những mảnh kiếng bể kia, dùng hành động trọn vẹn để tỏ rõ quyết tâm thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.

Nhưng mấy cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là TV lớn 32 ink độ nét cao, một trong hai đồ điện lớn duy nhất ở nhà An Cẩn Du, trong thời gian không đến một tiếng kể từ khi cô ra khỏi cửa, lại chịu khổ gặp tai hoạ bị một cái đũa gỗ nho nhỏ ghim trên nóc, xuất hiện một vết nứt rõ ràng từ trên xuống dưới, chịu khổ bị hủy dung, nhìn một cái cũng biết nó không chống đỡ nổi, sống thọ và chết tại nhà, không thể lóe lên cả ánh sáng.

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" An Cẩn Du đứng ở cửa vô cùng hiu quạnh thê lương nhìn thảm trạng cả phòng, gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi hỏi.

Một người một chó vốn còn đang giằng co, nghe thấy vậy thì như tỉnh lại từ trong mộng, vèo một cái nhảy ra rất xa. Nhìn bộ dáng khói đen cuồn cuộn cả người đáng sợ này của An Cẩn Du, thầm nghĩ không ổn một tiếng, nhanh chóng tránh trách nhiệm.

"Là nó, là lỗi của con chó đáng chết nhà cô. Nó không những không có việc gì nổi điên xông lại muốn cắn tôi, còn quấy loạn ghế sa lon nhà cô." Gương mặt Niếp giáo chủ cứng đờ, chỉ vào Tiền Đa Đa trên đất nói nhanh.

An Cẩn Du đi tới trước sô pha liếc mắt nhìn vết cào trên ghế sa lon, quả thật giống như là móng chó của Tiền Đa Đa động vào, nhưng cô thân là chủ nhân của Tiền Đa Đa, tất nhiên không thể nào chỉ dựa vào lời nói một bên của Niếp Quân Hạo đã định chó cưng của mình bị tội.

Mang bộ mặt sa sầm ngồi xuống trên ghế sa lon, An Cẩn Du khoanh tay trước ngực cười lạnh một tiếng nói: "Tính tình thú nuôi nhà tôi thì tôi biết rõ nhất, có phải anh đã làm chuyện gì chọc giận nó hay không, làm sao nó rãnh rỗi không có việc gì mà đi quấy loạn ghế sa lon hả?"

"Gâu gâu gâu." Không sai không sai, vẫn là chủ nhân hiểu tiểu gia nhất. Cái tên hèn hạ kia lại cậy vào mình biết nói tiếng người mà muốn ra tay trước chiếm được lợi thế vu hãm tiểu gia, rõ ràng chuyện này là lỗi của anh ta, tại sao có thể chỉ đổ thừa cho tiểu gia?

Bị tiếng hô tức giận của Tiền Đa Đa dọa sợ đến sắc mặt trắng nhợt, Niếp Quân Hạo cứng cổ, cố hết sức duy trì bình tĩnh nói: "Ha ha, theo ý tứ của cô là do tôi cố tình gây sự sao? Nói cho cô biết, nói cho cùng, thật ra thì chuyện này đều tại cô."

"Trách tôi?" An Cẩn Du bị lời nói của Niếp Quân Hạo làm tức cười, cô chẳng làm cái gì cả, cô ra cửa, khi trở lại đã nhìn thấy nhà của mình bị phá hủy hơn phân nửa, quay đầu lại đã biến thành lỗi của cô, đây là cái đạo lí gì?

"Đúng vậy, nếu cô không tùy tùy tiện tiện bỏ bổn tọa ở nhà, còn để bổn tọa xem cái TV gì đó, bổn tọa há sẽ chật vật như vậy?"

"Xem cái TV gì đó?" Lúc này An Cẩn Du mới nhớ tới trước khi mình ra cửa mua đồ, từng lo lắng Niếp Quân Hạo chờ đợi quá nhàm chán, để cho anh ta tự xem TV một lúc. Không phải là xem TV một lúc thôi sao? Làm sao xem mà lại ghim TV thành bộ dáng quỷ quái này, chẳng lẽ anh ta không dùng điều khiển ti vi mở ti vi, giày vò hồi lâu không mở được máy, nhất thời thẹn quá thành giận lập tức phá hư TV.

Cả bụng An Cẩn Du đầy nghi ngờ và lửa giận, hít một hơi thật sâu nói: "Đúng thế, là tôi để cho anh xem ti vi, nhưng tôi bảo anh xem ti vi là vì để cho anh giải buồn, TV trêu chọc anh, anh phải hành hạ nó như vậy sao, ngay cả để nó toàn thây cũng không được?"

Niếp Quân Hạo nhìn An Cẩn Du một cái thật sâu, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

“...”