Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 67: Cảm giác yêu




Editor: Trịnh Phương.

Tô Minh Duệ nói như vậy, nhưng An Cẩn Du cũng không có ý định đi hướng dẫn Niếp Quân Hạo làm gì. (Tiểu thuyết hay nhất là có phần thể nghiệm) Theo sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, An Cẩn Du nắm chặt tay Niếp Quân Hạo chạy trên bờ cát, trong đầu chỉ đơn thuần nghĩ tới thù lao Tô Minh Duệ cam kết cho mình, tâm tình rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị giấu đi bởi chiếc kính gọng đen không tự chủ nở nụ cười còn sáng lạn hơn so với ánh mặt trời trên đầu.

Niếp Quân Hạo nhìn nụ cười trong sáng trên mặt An Cẩn Du, trong lòng không hiểu sao khẽ động, lại không tự chủ mà bị An Cẩn Du ảnh hưởng. Trên khuôn mặt vốn có chút lạnh lẽo bởi vì chuyện chiếc nhẫn, cũng dần hiện lên một chút ý cười thản nhiên. Giờ phút này có thể Niếp Quân Hạo căn bản không biết, ánh mắt nhìn về An Cẩn Du của anh có bao nhiêu cưng chiều cùng dung túng.

Alie thu tất cả những chuyện này vào mắt, đáy mắt rõ ràng ánh sáng bát quái (bà tám, nhiều chuyện), giây lát sau, anh ta mới nén sự hưng phấn lại, giả vờ giận mà bật cười một tiếng: "Như vậy còn nói không có quan hệ đặc biệt gì, ai tin chứ!"

Có lẽ là bởi vì người chụp quảng cáo này cùng Niếp Quân Hạo đúng lúc là An Cẩn Du mà không phải người khác, những tấm hình đầu tiên này được chụp thuận lợi khác thường.

Nhiếp ảnh gia chụp không ít ảnh bàn tay mang nhẫn của hai người đan vào nhau, thậm chí còn chụp hình đặc tả và quay video về hành động của đầu ngón tay. Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia xem lại từng cảnh mà hai bàn tay đan vào nhau từ video, trong mắt cũng toát ra nụ cười tán thưởng. Nhưng lần đầu quay quảng cáo của hai người cũng không thể tiến hành thuận buồm xuôi gió như vậy đến khi kết thúc.

Sau khi nhiếp ảnh gia chụp xong những bức ảnh đặc tả chiếc nhẫn nhỏ kia, cuối cùng tập trung vào tấm ảnh cần làm nổi bật chiếc nhẫn cùng với nhân vật nam chính là Niếp Quân Hạo thì hai nhân vật chính rốt cuộc lại gặp phải phiền toái không nhỏ. d;đ~l_q+đ

"Thâm tình một chút, thâm tình hơn một chút. Thâm tình, có hiểu hay không?! Hiện tại cậu đang đối mặt với đối tượng mà cậu sắp cầu hôn, người cậu yêu thích nhất, cầu xin cậu đừng có trưng ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm (đau khổ, thù hận sâu sắc), giống như người khác giết chết cả nhà cậu có được hay không?" Phải chụp lại vô số lần, bởi vì Niếp Quân Hạo không phối hợp mà khiến hình ảnh càng ngày càng vặn vẹo, nhiếp ảnh gia vẫn cố nén tức giận rốt cuộc cũng bị ức chế đầy bụng lửa giận, đứng dậy hướng mắng chửi Niếp Quân Hạo một trận.

Sắc mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, đang muốn phát giận lại bị An Cẩn Du nắm tay trước một bước, ngăn ở trước mặt của anh, nói xin lỗi với vị nhiếp ảnh gia kia: "Đây là lần đầu tiên anh ấy quay quảng cáo, hơn nữa trước kia cũng chưa từng trải qua việc yêu đương, cho nên muốn anh ấy lập tức đạt được yêu cầu của ngài thì có chút khó khăn".

Nhiếp ảnh gia nghe vậy, ánh mắt lập tức quét qua người của hai người An Cẩn Du một vòng, vẻ mặt một bộ "Tôi ít đọc sách, nhưng cô không cần gạt tôi, các người không phải là một đôi sao? Còn nói chưa từng yêu, lừa gạt ai đó?" 

Chỉ là, vị nhiếp ảnh gia này cũng coi là người hoạt động lâu trong nghề, tự nhiên biết vấn đề tình cảm của minh tinh là một điều cấm kỵ không thể tùy tiện nói lung tung, liền ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Trước không nói tới vấn đề tình cảm, vừa rồi bảo cậu ta quỳ một chân trên đất, sao nói lâu như vậy mà cậu ta vẫn đứng thẳng như đầu gỗ!"

An Cẩn Du ngẩn ra, hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, đưa tay kéo Niếp Quân Hạo đang bày ra vẻ mặt đen xì tới gần, thấp giọng hỏi: "Niếp Quân Hạo, anh làm sao?"

Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du không giúp mình, còn theo lời của nhiếp ảnh gia kia mà chất vấn mình, sắc mặt càng trở nên khó coi: "Dưới đầu gối đàn ông là vàng, bọn họ thế nhưng lại bắt ta quỳ xuống. Bổn Giáo Chủ lạy trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, sao có thể quỳ trước người khác!"

"..." Ặc! Quả nhiên văn hóa xưa nay rất khác biệt, sự khác biệt giữa trăm ngàn năm không phải dễ dàng có thể lấp đầy như vậy. A a a, sao cô lại quên điểm này chứ!? An Cẩn Du thảm không nỡ nhìn, che mặt không dám nhìn thẳng. die~nd`an_le;q-uy=don

Một hồi lâu, vừa hít sâu một hơi, đứt gân não phun ra một câu: "Khi ở cổ đại anh có thể chỉ cần lạy trời quỳ đất lạy cha mẹ, nhưng ở đây anh nhất định phải quỳ nhiều thêm một người, bà xã anh."

An Cẩn Du vừa nói ra lời này, không chỉ Niếp Quân Hạo ngây ngẩn cả người, chính An Cẩn Du cũng ngây ra. Một khắc khi cô bật thốt ra lời nói kia, cô liền nhớ ra, người mà Niếp Quân Hạo phải quỳ hình như là cô...

A a a, tại sao cô có thể nói ra lời nói không biết liêm sỉ như vậy! Đây không phải gián tiếp thừa nhận mình là vợ người ta sao?! Lỡ miệng lỡ miệng, đây mới thật là lỡ miệng nha!

An Cẩn Du nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến cực điểm của Niếp Quân Hạo, hận không thể đào hố tại chỗ, chôn những lời kinh người cô vừa nói xuống đó. Tại sao cô có thể phạm phải sai lầm thấp kém đến vậy, nhất định là gần đây quá gần gũi với người này, trí thông minh đều giảm xuống.

"Thịch thịch thịch thịch thịch..." Lời nói của An Cẩn Du thành công khuấy loạn hai trái tim nhỏ non trẻ không có một chút kinh nghiệm gì về tình yêu.

Trong khoảng thời gian ngắn, những người bên cạnh giống như không còn tồn tại, hai người chỉ có thể nghe thấy trái tim của mình mất khống chế mà nhảy lên, đụng vào xương sườn ở phía trên khiến trong người có chút đau đau.

Đang lúc giữa hai người  lâm vào cục diện lúng túng khiến người ta không biết làm sao, một giọng nói quen thuộc chợt chen vào, phá vỡ sự trầm mặc vây quanh hai người.

"Tôi nói, hai người thì thầm cái gì vậy?" Tô Minh Duệ vừa nhận một cuộc điện thoại nên phải rời đi, vừa mới trở lại đã thấy công việc đã ngừng lại, nghi ngờ một chút, hỏi thăm nhiếp ảnh gia mới biết việc chụp một tấm hình cuối cùng không thuận lợi, liền để nhiếp ảnh gia nghỉ ngơi trước một lúc, mình đi tìm người.

Vốn còn lo lắng hai người mơ màng như mới tỉnh mộng, lúc này mới phát hiện ra hai người vừa mới vui vẻ nói chuyện, còn dựa sát vào nhau, sau lại cuống quít lui về phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách. Nào có thể đoán được, cử động này rơi vào trong mắt Tô Minh Duệ, căn bản là giấu đầu hở đuôi.

Đáy mắt Tô Minh Duệ ánh lên ý cười, giễu giễu nói: "Nghe nói vừa có người giải thích với nhiếp ảnh gia, nói vị kia nhà cô ấy chưa từng yêu, vậy hai người đây là...?"

"Anh Duệ, bọn em thật sự không phải như anh nghĩ, vừa nãy chẳng qua là..." An Cẩn Du nghe vậy càng trở nên luống cuống tay chân, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy ngôn ngữ quá nghèo nàn. D"Đ/L*Q%Đ

"Được rồi được rồi, không đùa với hai người, em nói không phải thì không phải thôi. Chỉ là, anh hi vọng hai người nhớ, hiện tại chúng ta đang làm việc. Anh mặc kệ các em có phải là người yêu thật hay không, có phải thật sự vậy không có kinh nghiệm yêu hay không, nếu hai người nhận công việc này thì phải nghiêm túc phụ trách, ra vẻ trong lòng hai có... cảm giác yêu."

"Cảm giác yêu?" Niếp Quân Hạo ngẩn ngơ lặp lại. 

Lông mày Tô Minh Duệ nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này thật sự như bọn họ từng nói, không phải là loại quan hệ kia? Tiểu tử này rõ ràng rất để ý nha đầu kia, mà thái độ của nha đầu đối với tiểu tử kia cũng quá...

Chẳng lẽ hai người này thật sự là chim non, ngay cả việc thái độ đối đãi với đối phương hoàn toàn khác biệt so với người khác cũng không phát hiện? Tô Minh Duệ càng nghĩ càng thấy đúng là có chuyện như vậy, ánh mắt nhìn về phía hai người cũng không khỏi dính vào mấy phần xấu bụng hài hước.