Ông Xã Anh Là Ai

Chương 22




Chương 21

Đêm lạnh như nước.

Môi cô lại nhiệt tình và nóng bỏng. Như hai hòn than nhảy ra khỏi lò, nóng hừng hực, ấm áp. Cô đứng bất động áp lên môi anh, nhưng lại có một mùi thơm thanh mát đặc trưng len vào mũi anh. Như có một quả táo vẫn chưa chín, hơi chát, ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Là đàn ông nếu nhìn thấy có như vậy chắc đều muốn ăn thịt cô ngay. Huống hồ là kiểu chủ động thế này?

Viên Dã ngồi đó, nhìn cô sát ngay cạnh anh.

Cô khép hờ mắt, rèm mi dài gần như cọ vào sống mũi anh, chóp mũi nhỏ xinh cọ vào anh, có cảm giác ươn ướt như một con cún nhỏ. Hơi thở của cô và anh hòa lẫn, trong không khí lại có chút mùi vị ngọt ngào và mờ ám. Nhưng kỹ thuật hôn của cô rất kém, chỉ áp lên môi anh, rồi không động đậy gì nữa.

Anh suýt thì bật cười thành tiếng.

Nhưng, như thế thì phá hoại không khí quá nhỉ?

Bất giác, tay anh nhẹ nhàng vòng quanh eo nhỏ của cô, chậm rãi kéo cô vào lòng. Khi cơ thể mềm mại của cô rơi vào vòng tay anh, anh từ từ hôn sâu hơn…

Hôn đôi môi đỏ mềm mại của cô, môi kề môi, từ từ hôn nhẹ nhàng, mút mát… Răng nhẹ nhàng chạm vào môi cô, hơi đau, nhưng lại có cảm giác tê dại… Đôi mắt to của cô khẽ động đậy, rèm mi dài rung rung như cánh bướm, nhưng lại hoàn toàn không mở ra, chỉ ngốc nghếch mặc cho anh hôn thật sâu…

Cảm giác hôn kỳ diệu như vậy, chẳng trách ngàn vạn năm nay, những đôi lứa yêu nhau đều phải dùng phương thức này để diễn tả tình yêu của mình.

Đôi môi chạm vào nhau như thể trao đổi nhịp tim của nhau, nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng quyến luyến yêu thương.

Anh ôm cô, đè lên cô, hôn thật sâu… Khi cơ thể căng cứng của cô trở nên mềm mại, cánh tay bất giác vòng qua cổ anh, bỗng anh nhẹ nhàng đưa lưỡi len lén chạm vào môi cô…

Cả người cô run bắn.

Cơ thể như trúng phép thuật, cả người đều nhũn ra trong vòng tay anh.

Anh vội ôm lấy cô.

Nhưng anh ngồi trên một chiếc sofa di chuyển được, cả người cô bỗng đổ ập xuống, hại anh nhất thời không giữ nổi, chiếc ghế “soạt” một cái trượt ra sau, còn cô thì sắp ngã nhào xuống đất! Anh gần như vô thức ôm chặt lấy cô!

Rầm!

Hai người đang hôn nhau ngã lăn ra sàn, sống lưng Viên Dã đập mạnh xuống sàn nhà trải thảm, nhưng dường như cô trong mộng du lại không bị tổn thương chút nào, đập vào lồng ngực anh.

Anh đau đến nỗi sống lưng cứng đờ.

Cô lại vùi đầu vào lòng anh.

Như một đứa bé cần hơi ấm, rất đáng thương áp vào lồng ngực anh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cánh tay vô thức bám lấy, như một con cua bám vào người anh.

Cơ thể Viên Dã cứng lại.

Anh vẫn chưa được ôm thế này bao giờ, có phần thiếu tự nhiên, cũng có phần không quen lắm, nhưng khi cơ thể mềm mại của cô áp sát, mùi hương táo dìu dịu lan tỏa, anh cảm thấy tim mình sắp mềm nhũn ra. Không kìm được đưa tay ôm lại cô, thân mật áp sát mái tóc đen sáng mềm mại của cô.

Thiên Thụ vùi đầu vào ngực anh, lảm nhảm. “Thiên Ân… Đừng xa em… Đừng xa em… Em không muốn từ bây giờ ai đi đường nấy đâu… Thiên Ân…”

Ngón tay đặt trên eo Thiên Thụ của Viên Dã hoàn toàn khựng lại.

Anh cảm thấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình, nhưng nhịp đập ấy sao mà đau khổ, sao mà xót xa…

Lại là câu nói này, lúc nào cũng gọi tên anh ta trong giấc mơ, cho dù tỉnh dậy trên giường bệnh, câu đầu tiên cũng là “Thiên Ân, em yêu anh…”

Anh ngồi cạnh giường cô.

Khoảnh khắc ấy, cảm thấy mặt mình đau như bị ai đó tát mạnh một cái.

Rát, nóng bừng, ngượng ngùng, mà còn rất buồn.

Trong lòng người phụ nữ anh yêu luôn không quên được mối tình đầu, anh còn có mặt mũi nào tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa? Hoặc thật sự nên lùi vài bước, trả tự do cho cô, để cô hạnh phúc rồi đi tìm tương lai của mình? Nhưng thấy dáng vẻ cô ngơ ngẩn ngốc nghếch, tại sao cứ không nỡ buông tay… Sợ một mình cô rời đi sẽ chịu khổ, chịu tội, đau lòng, không còn đường lui… Nên lúc nào cũng không nén được mà đỡ lấy cô, bảo vệ cô, ở bên cô…

Nhưng, nỗi xót xa ấy, có ai hiểu cho anh?

Viên Dã muốn đẩy cô ra.

Bỗng, cảm thấy trên áo mình, ươn ướt.

Anh hơi cúi đầu, phát hiện ra cô nàng túm chặt lấy anh đang ủ rũ gục trên ngực anh vẻ đáng thương, tuy mắt khép hờ nhưng lại có nước mắt… âm ấm, từ khóe mắt rơi xuống.

Viên Dã bất lực nằm xuống trở lại.

Tim, đau như bị thứ gì đó chui vào vò nát.

Nhưng lại không kìm được mà thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt long lanh trên má cô…

“Yêu một người, nhất định phải đau khổ thế sao?”

Sắc trời mờ mờ, đã sáng rồi.

Cơn sốt của Thiên Thụ cuối cùng đã lui.

Cô mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, trong phòng tĩnh lặng. Chỉ có chút sương mù bảng lảng lọt vào qua màn cửa, như chẳng có ai ở trong phòng cùng cô.

Cô dụi mắt.

Boss Viên lại chạy bộ rồi sao?

Đang suy nghĩ thì cửa mở, dì Trương bế con gái mặc đồ dày cộm, xách hai phần điểm tâm bước vào. Thấy Thiên Thụ thì vội cười, “Cô Hạ dậy rồi à? Có thấy khỏe hơn chưa? Tôi mua cháo thịt nạc, ăn cho lấy lại sức nhé.”

Thiên Thụ nhìn dì Trương bận rộn thì vội bước đến đón lấy con gái.

Dì Trương cầm bát, đổ cháo ra, nóng hôi hổi, hương thơm nức mũi.

Thiên Thụ và con gái nhìn nhau, hai cặp mắt đen láy cùng nhìn, con gái cười như nắc nẻ. Thiên Thụ quay lại phía bàn ăn, hỏi, “Chỉ có hai bát thôi sao? Viên…”

“Cậu ấy đi công tác rồi, cô Hạ không biết sao?”, dì Trương bày bát đũa ra.

Tay Thiên Thụ bế con gái bỗng dừng lại.

“Hình như là bay sáng sớm nay, trời chưa sáng đã vội đi. Tôi hỏi sao cậu ấy không viết giấy để lại cho cô, Viên tiên sinh chỉ nhìn phòng cô một cái rồi đi.” Dì Trương bày biện xong xuôi thì đưa tay đón lấy con bé. “Nhưng Viên tiên sinh trước khi đi có nói, cháo tiệm này rất ngon.”

Hửm? Thiên Thụ chớp mắt.

Dì Trương thấy Thiên Thụ còn ngơ ngẩn thì không kìm được nhắc cô, “Câu này của Viên tiên sinh có nghĩa là bảo tôi đi mua về cho cô ăn! Cô Hạ à, có lúc cô thật không hiểu tiên sinh tí nào.”

Anh bảo dì đi mua cháo cho cô… Hóa ra dưới gương mặt lạnh lùng ấy lúc nào cũng có một ý nghĩa đặc biệt sao?

Thiên Thụ sờ viền bát nóng hổi, có vẻ suy tư. “Vâng, hình như tôi thật sự không hiểu anh ấy chút nào… Dì à, dì biết chúng tôi trước kia ở bên nhau thế nào không? Chúng tôi có cãi nhau không? Rồi cùng nhau làm gì không?”

Cô hỏi thế khiến dì Trương mím môi cười. Vừa cười vừa bế chặt con gái hơn. “Trước kia hai người thế nào thì tôi không rõ lắm. Dù sao với tính khí của Viên tiên sinh thì hai người cũng không cãi nhau nổi. Nhưng, tối qua hình như rất kịch liệt, tôi nghe thấy tiếng ghế đổ cơ mà! Cô Hạ à, ăn nhiều cháo một chút, bồi bổ.”

Dì Trương vừa nói vừa cười, bưng bát cháo rồi bế con bé vào phòng để đút cho nó ăn.

Chỉ còn Thiên Thụ ngơ ngẩn đứng đó, nghĩ lại những câu bí ẩn khó đoán của dì.

Tối qua? Kịch liệt? Ghế? Cô ra sức khoét não để nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, nhưng vẫn không nhớ được tí nào. Chỉ biết duy nhất một điều là giấc mơ không chân thực lắm, hình như cô đã ôm Thiên Ân khóc thảm thiết…

Ôm? Khóc? Ừm… Chẳng lẽ… Không thể… Cô cô cô… Cô lại mộng du ư?

Thực ra lịch sử bệnh mộng du của Thiên Thụ bắt nguồn từ lần cảm sốt lúc nhỏ, bố mẹ lại không ở bên, một mình cô nằm trong chăn sốt đến chết đi sống lại, thế là mơ mơ màng màng đi lấy nước và thức ăn. Vừa giữ thể lực cho mình, vừa chờ đợi bố mẹ bận làm việc đến mức ba, bốn ngày mới về nhà được. Thế nên cô không phải kẻ mắc chứng mộng du, bệnh mộng du của cô chẳng qua là một cách bảo vệ bản thân khi sốt nóng mà thôi.

Thiên Thụ không dám nghĩ tiếp nữa.

Húp xong bát cháo, thay đồ rồi Thiên Thụ chạy đến tòa soạn.

Đồng Tiểu Vi đang đứng trong phòng biên tập chỉ huy mọi người dọn đồ, thấy Thiên Thụ về thì kêu lên ngạc nhiên, “Thiên Thụ, bệnh lở mồm long móng của cậu khỏi rồi hả?”

Một câu nói mà dọa được cả đám mỹ nữ trong phòng biên tập lùi lại ba bước, cùng đưa tay lên bịt mũi, miệng.

Thiên Thụ thật chỉ muốn ném túi xách vào cô nàng, dám trù ẻo tổng biên tập khỏe mạnh thế đấy hả.

“Đồng Tiểu Vi, tiền lương tháng này của cậu trừ ba mươi phần trăm!”, cô cũng học cách tàn nhẫn.

“Ôi không, tổng biên tập đại mỹ nữ, cậu tốt nhất mà! Cậu khỏe mạnh nhất! Cho dù lở mồm long móng thì cũng là tớ bị trước, được chưa?” Đồng Tiểu Vi lập tức lao đến nịnh bợ, cộng thêm ôm hôn thắm thiết.

Thiên Thụ giật giật khóe môi.

Quay lại nhìn đám biên tập đang dọn đồ, mà đó lại là mẫu tạp chí số mới bị trả lại, trên mỗi quyển đều phóng to bức hình cô và Tiểu Mạc đều có vẻ mặt rất buồn cười mà bạn Bạch Tiểu Lang chụp.

“Mấy thứ này chưa đổi xong nữa hả? Bên Vân Thượng chẳng phải yêu cầu chúng ta trong vòng ba ngày phải đổi hết sao? Đừng thấy tôi cảm sốt mà các cô lười biếng nhé…”. Nói chung tổng biên tập Thiên Thụ muốn tăng khí thế của mình lên.

Đám mỹ nữ lại dị khẩu đồng thanh đáp, “Công ty Vân Thượng sáng nay gọi đến, tất cả bìa báo không cần đổi nữa!”

Hả?!

Cằm Thiên Thụ suýt rơi xuống đất.

Không phải chứ, lúc bảo đổi, lúc thì không, chơi cô hả? Cô còn vì bìa báo này mà bị ép phải ngủ ngoài ban công, bệnh một trận, kết quả giờ lại bảo không cần đổi nữa?

Đồng Tiểu Vi bỗng chồm đến bên tai cô, khẽ nói, “Cô em trực ban nói là Boss Viên đích thân gọi điện ra lệnh. Thiên Thụ, cậu xử xong anh ấy rồi hả?”

Boss Viên?

Đôi mắt Thiên Thụ hơi lóe sáng.

Chẳng phải sáng sớm nay anh đã ngồi máy bay đi công tác sao? Song lại dặn dì Trương chăm sóc cô, rồi gọi điện nói bìa báo không cần thay nữa. Nhưng anh rõ ràng rất để tâm tới nó, lần trước sắc mặt anh khi hẹn hò thật sự rất kém. Nhưng giờ đây, anh lại nói không cần thiết? Nếu không vì anh nghĩ thoáng thì hay là…

Thiên Thụ bỗng nhớ tới chứng mộng du của mình.

Trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác hụt hẫng chua xót.

Đang nghĩ thế thì Đan Lâm bỗng bước xuống từ cầu thang gỗ bên ngoài, tiếng giày cao gót gõ “lộp cộp”, vừa thấy Thiên Thụ đã hét lên, “Cái cô tổng biên tập kia, tôi đã nhờ nhiếp ảnh gia chụp ngoại cảnh rồi, cô thu dọn sắp xếp đồ rồi chứ? Chiều nay chúng tôi đi suối nước nóng Hương Sơn.”

Thiên Thụ quay lại, ra chiều tức giận vì cô ta lại chỉ thị cô. “Này người đẹp Đan ơi, tôi đã nói ở đây tôi mới là chủ biên, cô bảo tôi đi thì tôi đi cũng được, nhưng lại còn bảo tôi chụp ngoại cảnh… Cô coi tôi là người mẫu miễn phí…”

Lời cô nói dừng lại đầu lưỡi.

Vì cô nhìn thấy Tiểu Mạc, đứng sau lưng Đan Lâm, thấy ánh mắt cô nhìn mình, gương mặt cậu nở nụ cười rạng rỡ, rất ấm áp.