Ông Xã Anh Là Ai

Chương 36




Chương 35

Rầm!

Hạ Thiên Thụ bê một chồng sách đủ dìm chết cô, đặt phịch xuống bàn đọc sách trong thư viện.

Tiểu Mạc vội đưa tay giúp cô.

Thiên Thụ vùng thoát ra khỏi biển sách, đưa tay lau mồ hôi trán.

“Đám này chắc là đủ rồi.”

Tiểu Mạc nhìn cô vẻ kỳ lạ, cầm đống sách đó lên xem….

“Tình yêu trong quãng thời gian giao nhau sai lệch”, “Mộng hồi đại X”, “Xuyên không và phản xuyên không”, “Người con gái sông Nile”, “Tầm X kỷ”, “Cục quản lý thời gian sai lệch”, “Về lại năm X làm công chúa”…

Những bìa sách xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ cứ từng quyển từng quyển qua tay Tiểu Mạc, sắc mặt anh chàng đẹp trai càng lúc càng xuất hiện nhiều vạch đen, thấy bên dưới còn khoảng năm mươi mấy quyển sách về xuyên không. Tiểu Mạc xinh đẹp của chúng ta cuối cùng đã bỏ cuộc, đặt chúng trở lại đống sách.

Thiên Thụ nhìn gương mặt chảy dài của cậu bé đẹp trai, còn chồm lại hỏi, “Sao thế? Đống sách này đều là kinh điển cả đấy.”

Tiểu Mạc ngớ người, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười với cô.

Xuyên không? Thật không hiểu nổi!

Nhưng khi Thiên Thụ bị Bạch Tiểu Lang dọa cho sợ chết khiếp, ngồi trên đất vẻ đáng thương, mắt long lanh ngấn lệ nhìn cậu nói, “Tiểu Mạc, em có tin trên thế giới này có thể xuyên không hay không?”

Tiểu Mạc chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi chậm rãi gật đầu.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Thiên Thụ vốn rất tủi than, rất buồn bã, rất đau lòng, nhưng khi thấy cậu lại gật đầu thì mắt không kìm được vụt sang. “Em tin? Em tin thật hả?”

Tiểu Mạc gật đầu, mỉm cười.

“Oh yeah! Tốt quá rồi Tiểu Mạc!”, Thiên Thụ hét lên, suýt nữa thì lao bổ đến ôm chầm lấy cậu.

Bạn Bạch Tiểu Lang đứng cạnh bỗng “hú” lên một tiếng, làm Thiên Thụ lập tức dừng chân tay lại.

Có điều Thiên Thụ là người rất dễ thỏa mãn, một cái gật đầu của Tiểu Mạc đã khiến cô hưng phấn đến độ lập tức thoát khỏi nỗi bi thương. Cô chớp đôi mắt to sáng rỡ, quỳ xuống cạnh Tiểu Mạc, vừa nói vừa hoa chân múa tay.

“Thực ra trước kia chị cũng không tin, nhưng từ khi chị xui xẻo bị xe đâm, chị đã tin rồi. Trước đây chị là một người rất bi kịch, không có xe, không có nhà, tiền cũng chẳng có, lại cũng không có chồng nốt. Nhưng từ khi mở mắt ra trong bệnh viện đó, ha! Thế giới này đã thay đổi rồi! Thời gian đã biến thành ba năm sau, cuộc đời đã biến ra chồng, xe, nhà, công việc, tất cả đều có! Thậm chí còn đính kèm thêm một em bé nữa! Tiểu Mạc, tuy chị chớp mắt đã trở thành phụ nữ có chồng, nhưng trái tim thiếu nữ của chị lại nở bung như đóa hướng dương vậy!”

Xuyên không thật tốt, xuyên không thật tuyệt!

Tâm trạng khi Thiên Thụ tỉnh lại lúc đó chính là như vậy. Tuy ông xã đại nhân lúc nào cũng lạnh lùng, còn đòi ly hôn với cô, nhưng cú xuyên không này đã làm thỏa mãn mọi ước mơ của cô, ngoài chuyện một sớm mai tỉnh dậy biến thành bà mẹ, thì đúng là đã vì cô mà vẽ nên một bức tranh hung vĩ nhất trên thế giới này! Chẳng trách bao nhiêu cô gái thích xem truyện xuyên không, mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ như cô vậy!

Tiểu Mạc nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, vẫn ngồi cạnh cô và tủm tỉm cười.

Thiên Thụ biết Tiểu Mạc có lẽ cũng không biết cô đang nói bậy bạ những gì, nên dốc hết mọi phiền muộn trong lòng.

“Tuy xuyên không tốt đẹp như vậy, có lúc, những người đã rời xa vẫn không cách nào níu kéo. Thiên Ân…. Anh ta vẫn cùng cô gái khác kết hôn, có vẻ rất hạnh phúc, chị…. Chị quyết định không nhớ tới anh ta nữa, để sống thật hạnh phúc. Nhưng, nhưng người đàn ông chị lấy…. Sau khi tỉnh dậy, chị căn bản không biết anh ấy là ai. Em biết cái cảm giác đối diện với một người xa lạ, nhưng lại là người chồng thân thiết nhất của mình không?”

Tiểu Mạc lắc lắc đầu.

“Chính là… Giống như…”

Thiên Thụ đứng lên, vừa đóng chính mình vừa đóng vai Boss Viên.

Đầu tiên cô hỏi rất nghiêm túc lẫn sợ hãi. “Ông xã, anh là ai?”

Nhảy qua một bên, làm mặt nghiêm của Boss Viên. “Chồng em.”

Nhảy trở lại giả làm con thỏ hoảng sợ. “A, không thể nào! Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau…”

Nhảy sang bên kia, giả bộ mặt lạnh băng lẫn ánh mắt giết người của Boss Viên. “!!!”

Nhảy trở về diễn vai thỏ Thiên Thụ rất ư là nghi ngờ, “…”

Nhảy sang bên đóng vai Boss Viên đã giận dữ tới độ có thể giết chết người bằng ánh mắt, “!!!”

Nhảy về diễn vai thỏ Thiên Thụ sợ đến nỗi run lập cập, co rúm người, “…”

Cuối cùng Đại Boss đã giận tới độ phất áo bỏ đi.

Bạn thỏ Thiên Thụ co rúm người trên đất, cầm cành cây vẽ vòng tròn.

Tiểu Mạc nhìn cô, không kìm được cười to không thành tiếng.

Tuy không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng thấy cô diễn cả hai vai, lại còn học cả vẻ biểu cảm gương mặt, Tiểu Mạc không nhịn được cười. Một bạn chó nào đó ngồi cạnh quan sát, không hiểu mô tê gì, cũng há mõm ra theo Tiểu Mạc, ngoẹo đầu.

Thiên Thụ lồm cồm bò dậy, chìa tay ra với cậu, “Em hiểu cảm giác đó không?”

Tiểu Mạc mắt cong cong, đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu.

“Em hiểu là tốt quá rồi”, Thiên Thụ cảm thấy cậu bé đẹp trai này đúng là người lắng nghe tốt, lam nhan tri kỷ của cô. Cô quỳ xuống cạnh cậu, kẻ bên trái người bên phải cậu cùng với một cái tên mỏm to đang ngồi nghe ngóng nào đó. “Nhưng hiện giờ, chị đã gặp phiền toái rồi. Tưởng rằng sau khi xuyên không sẽ có thể khắc phục, y như những nữ chính trong truyện vậy, có thể cùng nam chính lo liệu mọi bề, kiểu gì cũng có thể qua được. Nhưng bây giờ… Bây giờ chị lại thấy, đó là chuyện rất khó khăn. Đặc biệt là khi biết được, thực ra trong lòng anh ấy còn có người con gái khác.”

Thiên Thụ ngẩng lên, nhìn Tiểu Mạc.

“Tiểu Mạc, có cách nào để xuyên không trở về không?”

Tiểu Mạc nhìn môi cô, đôi mắt đẹp chớt một cái.

“Chị muốn xuyên không về, về ba năm trước. Không, hoặc nếu phát hiện ra cách xuyên không thì chị muốn về lúc Viên Dã học đại học! Chị muốn nói với Quan Nguyệt Tịnh, bảo cô ấy cẩn thận đứng để bị đụng xe, bảo cô ấy tỏ tình sớm hơn với Viên Dã, có lẽ… Có lẽ Quan Nguyệt Tịnh sẽ sống tiếp, họ sẽ ở bên nhau, Viên Dã sẽ hạnh phúc!”

Thiên Thụ bỗng nhảy cẫng lên. “Chính là thế! Tiểu Mạc, chính là thế! Chị muốn tìm ra cách xuyên không, chị phải tìm lại Quan Nguyệt Tịnh, như thế anh ấy sẽ hạnh phúc!”

Tiểu Mạc bị cô kéo mạnh dậy thì chớp chớp mắt vẻ không hiểu.

“Chúng ta đi tìm cách xuyên không, tìm cách tìm cách…”, Thiên Thụ nảy ra một suy nghĩ, lập tức cuống quýt xoay vòng vòng.

Tiểu Mạc thấy cô cứ đi vòng vòng thì vỗ vỗ vai cô, chỉ vào tòa nhà màu trắng cách đó không xa.

Thiên Thụ nhìn theo hướng cậu chỉ, vỗ tay nhảy cẫng. “A thư viện thành phố! Đúng rồi, trong sách nhất định sẽ có đáp án! Tiểu Mạc, em thật là thông minh quá, chúng ta mau đến thư viện đi!”.

Bạn Thiên Thụ hưng phấn lập tức kéo Tiểu Mạc chạy về hướng đó.

Tiểu Mạc bị cô kéo đi phăm phăm thì giật mình hốt hoảng, nhưng sau đó hiểu ra ngay. Thế là bị cô kéo tay chạy một mạch đến thư viện thành phố.

Thế là đến đây, một đống tiểu thuyết xuyên không bán chạy nhất đã dìm chết Thiên Thụ.

Tiểu Mạc bó tay nhìn đống tiểu thuyết tình yêu màu mè đó, tỏ ra bất lực.

Cậu đưa cô đến đấy là để cô tìm tạp chí tư liệu, sách nghiên cứu xuyên không gì đó để đọc, không phải bảo cô nghiên cứu tiểu thuyết xuyên không đâu, bà chị à.

Nhưng thấy Thiên Thụ bê đống tiểu thuyết đó, cứ xuýt xoa, “Ôi ôi, cái này chị đọc rồi, kinh điển đấy! Ồ, quyển này là xuyên kiểu này à, oa, hay thế, cưới hai vợ còn sinh ra bá vương, còn lợi hại hơn chị nữa! Ôi, cái này hay, lúc thì xuyên qua, lúc thì xuyên lại..”

Đống tiểu thuyết to nhỏ, màu mè hoa lá đã hoàn toàn dìm mất Thiên Thụ.

Tiểu Mạc nhìn vẻ mặt hưng phấn vui sướng của cô thì không nói nữa, chỉ mỉm cười, rồi cùng cô chìm đắm trong thế giới xuyên không.

Sắc đêm nồng đậm.

Chân trời chỉ còn lại một vệt rang chiều màu cam.

Tiểu Mạc mua hai ly trà sữa bên ngoài thư viện về, xem liên tục ba, bốn tiếng đồng hồ rồi, nhất định là cô đói bụng lắm.

Vào phòng đọc, trong phòng chỉ còn lại vài người vẫn đang kiên trì đọc sách, trên bàn mở một ngọn đèn nhỏ, trong gian phòng rộng lớn rất yên tĩnh. Chỉ có bàn Thiên Thụ là không có ánh đèn. Một mình cô gục trên đống sách chất như núi… ngủ say sưa.

Tiểu Mạc chậm rãi bước đến.

Vệt ráng chiều duy nhất ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô. Ánh sáng màu da cam, dịu dàng sáng rỡ, tô thêm một lớp sáng màu hồng kim nhàn nhạt trên gương mặt như quả táo của cô. Cô ngủ rất say, rất yên tĩnh, như một đứa trẻ sơ sinh, còn khẽ cắn đôi môi hồng. Rèm mi dài hơi cong, như cánh bướm in bóng lên gương mặt trắng hồng của cô. Chóp mũi nhỏ thẳng, thậm chí có một vẻ khiến người ta manh động muốn nhéo một cái.

Tiểu Mạc đứng cạnh bàn, lặng lẽ ngắm cô.

Ngắm cô ngủ say, ngắm cô yên lặng.

Rất mệt mỏi phải không, cuộc sống như vậy. Xuyên không, sống cùng một người xa lạ? Nghe có vẻ giống truyện cổ tích, nhưng không hiểu sao nghe từ cô, cậu lại muốn tin. Có lẽ, khoảng cách giữa họ quá xa, cô lớn tuổi hơn cậu nhiều, nhưng trước mặt cậu, cô lại mãi mãi giống một đứa trẻ chưa từng bị mất vẻ ngây thơ, cười rất tươi, nói rất thật.

Cậu rất thích nghe cô nói, tuy không nghe thấy giọng cô, nhưng thấy cô khoa chân múa tay, thấy nụ cười tươi hạnh phúc của cô, cậu cũng cảm thấy trong thế giới xám xịt đơn điệu này, bỗng có thêm một mảng màu tươi sáng.

Người đàn ông đó… nhất định cũng yêu cô như thế chăng.

Yêu sự ngây thơ của cô, yêu sự lương thiện của cô, yêu sự trong veo và thuần khiết của cô.

Muốn xuyên không trở về chỉ để cứu sống người yêu của anh ấy? Chỉ vì muốn anh hạnh phúc… Có phải là quá ngốc không? Chị Thiên Thụ? Nếu cô ấy quay lại, anh hạnh phúc, thế còn chị thì sao? Hạnh phúc của chị ở nơi nào?

Đặt ly trà sữa lên bàn, Tiểu Mạc không kìm được cúi xuống.

Nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp tựa quả táo đỏ của cô, cậu khẽ khàng đưa tay lên…

“A!”, Thiên Thụ bỗng ngẩng đầu lên.

Ngón tay Tiểu Mạc rụt lại.

“Thơm quá thơm quá…”, Thiên Thụ vừa mở mắt đã nhìn thấy trà sữa, bụng đã đói sôi sùng sục, cô lập tức muốn với tay lấy. “A, là trà sữa…”

Chưa kịp uống ngụm nào bỗng thấy sắc trời bên ngoài đã tối lại, Thiên Thụ lập tức ném cái ly sang bên một cách rất đại nghĩa.

“Ôi, trời tối rồi!”

Thiên Thụ đứng phắt dậy, Tiểu Mạc đứng cạnh cô giật bắn mình.

Thiên Thụ đập bàn, túm lấy tay cậu. “Đi mau đi mau! Chúng ta sắp muộn rồi! Lúc chạng vạng, thời gian giao nhau, chính là cơ hội tốt để xuyên không! Tiểu Mạc, mau giúp chị xuyên trở về thời gian đó đi!”.