Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 30: Bị coi như không có




An Nhiên kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, tao nhã đưa thiệp mời cho đứa bé giữ cửa, lạnh nhạt đi vào đại sảnh yến hội.

Chu Đông Quốc còn đang tiếp đán khách mặt đỏ ửng cười nói vời mọi người, ông ta cũng không nghĩ tới, yến tiệc của ông lại có nhiều người tới như vậy, hầu như tất cả những người được phát thiệp mời đều đã đến đây.

Chu Tân Quốc, là Đổng sự trưởng của siêu thị Thánh Đạt, thân cao 1m7, nhìn như thật thà phúc hậu, kì thực tâm tư ngoan độc.

Đối với An Nhiên và Phó Quân Hoàng, Chu Tân Quốc cũng không biết, ông ta đưa thiệp mời cho nhà họ Phó, nhưng bản thân hắn không nghĩ gì, cho nên sau khi ông ta nói vài câu đơn giản khách sáo với Phó Quân Hoàng, nhân tiện muốn xoay người đi.

"Đổng Sự Trưởng Chu, sao lại không thấy Quý Thiên Kim a?" An Nhiên làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn tựa vào trên cánh tay Phó Quân Hoàng, lạnh nhạt nhìn sắc mặt Chu Tân Quốc khẽ biến.

Chu Tân Quốc ngập ngừng một chút, "Tôi không rõ ý của cô."

"Không phải tập đoàn Khánh Đạt có một thiên kim à? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy hẳn là hơn tôi mấy tuổi. Em nhớ không lầm chứ, Lão Suất Ca?" An Nhiên nghiêng đầu, nói với Phó Quân Hoàng.

Mặc dù Phó Quân Hoàng không biết trong hồ lô của An Nhiên bán thuốc gì, nhưng anh cũng cực kỳ phối hợp lắc đầu, bày tỏ không sai.

An Nhiên nở nụ cười, sắc mặt Chu Tân Quốc trở nên khó coi.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục lộng lẫy đi về phía An Nhiên, bà ta mặc một bộ váy dài Milan màu đỏ kiểu dáng mới nhất năm nay, tóc dài quấn lên, trang dung nồng hậu, có một đôi môi đỏ chót.

Chậc chậc, toàn thân từ đầu đến chân đều đỏ a.

"Thân ái, sao anh lại ở trong này a, bên ngoài vẫn còn rất nhiều vị khách quan trọng đang chờ anh đó. Đi nhanh, lát nữa bên nhà họ Phó sẽ có người tới." Nói xong, cũng không chào hỏi An Nhiên và Phó Quân Hoàng, lôi kéo cánh tay của Chu Tân Quốc xoay người rời đi.

Tô Mạt Như , người phụ nữ của Chu Tân Quốc. Một người phụ nữ cực kì có thế lực.

"Lão Suất Ca, bị người coi như không có cảm giác như thế nào?" An Nhiên buồn cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng cau mày lại, vẻ mặt nhìn như không hờn giận.

Độ cong khoé môi hơi cứng, "A, Lão Suất Ca, anh không thực sự tức giận với hắn đấy chứ?"

Phó Quân Hoàng mới không nói cho cô biết, hiện tại việc anh muốn làm nhất chính là giấu cô vào trong túi áo của bản thân, sau đó dẫn cô đi, nếu không cô nhóc sẽ tức giận.

Những ánh mắt như có như không luôn liếc về bên này, làm anh muốn giết người.

"Giấu em vào trong." Giọng điệuhơi bất mãn tràn ngập tính trẻ con làm An Nhiên dở khóc dở cười, rốt cuộc Lão Suất Ca muốn náo cái gì a?

"Đừng nháo, truyện còn chưa được giải quyết." An Nhiên giữ tay anh, "Trò hay còn chưa bắt đầu làm sao có thể đi?"

Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như đều đã đừng ở cửa tiếp đãi khách, bọn họ nhận được tin tức bên nhà họ Phó cũng có người tới.

Hiện tại có thể nói nhà họ Phó là gia đình giàu có nhất ở Đế Đô, nếu ông ta có thể dựa vào cây đại thụ là nhà họ Phó này, như vậy tương lai sau này của Chu Tân Quốc, quả thật không có gì có thể cản trở.

"Thân ái, lát nữa bên nhà họ Phó đến cũng đừng để mất mặt quá, mặc dù chúng ta là muốn nịnh bợ nhưng cũng không thể làm quá mức." Tô Mạt Như kéo cánh tay Chu Tân Quốc, môi bất động ghé vào lỗ tai ông ta dặn dò.

"Tôi biết rồi phu nhân, nhất định tôi sẽ chú ý nhiều hơn."

Mặc dù Tô Mạt Như là hạng người nữ thượng lưu, nhưng rất nhiều quyết sách của Thánh Đạt đều là xuất phát từ bà ta, nếu bên người Chu Tân Quốc không có Tô Mạt Như, ông ta cũng chẳng thể có chút tiếng tăm như vậy rồi.

Bọn họ đợi hồi lâu, cũng không thấy người nhà họ Phó tới, biểu cảm cực kì lo lắng, bọn họ đều đã nói với mọi người là bên nhà họ Phó sẽ có người đến, nếu người bên kia không đến, đến lúc đó ông ta sẽ rất khó coi.

Nhưng mà lúc này trong đại sảnh yến tiệc.

Người có thể tiến vào trong đại sảnh, tất tả đều là những người có tiếng ở Đế Đô.

Người nơi này cơ hồ không có ai là chưa từng nghe qua nhà họ Phó, mà đại danh của Phó Quân Hoàng càng như sấm bên tai, tuy nhiên có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Phó Quân Hoàng, nhưng trong đám người ở đây, vẫn có một bộ phận nhận ra Phó Quân Hoàng tới.

"Quân Hoàng, sao hôm nay lại rảnh đến tham gia yến hội vậy?" Một ông già tóc bạc chống quải trượng đi đến phía sau, khi tầm mắt của ông rơi vào bóng dáng bên cạnh Phó Quân Hoàng, tươi cười trên mặt càng đậm, "A, đây không phải Tiểu Hồ Ly của chúng ta sao? Tiểu Hồ Ly đây là con để Lão Suất Ca bồi bồi con đi chơi sao?"

Khi nhìn thấy ông cụ nháy mắt, nhất thời An Nhiên ngẩn ra.

Hình như cái tên Tiểu Hồ Ly này chỉ có duy nhất một người gọi cô như vậy...., nhìn người trước mắt rõ ràng giả dạng ông lão, nhất thời trong lòng An Nhiên hơi hồi hộp.

Trong nháy mắt sắc mặt Phó Quân Hoàng chuyển biến, sắc mặt anh căng thẳng, phản xạ có điều kiện anh muốn cúi chào ông cụ, ông cụ tóc trắng lập tức xua tay:

"Đừng, đừng, đây là chỗ nào cháu còn làm như vậy, thật sự vẫn ngoan cố hơn so với ông già như ông!"

An Nhiên buồn cười nhìn Phó Quân Hoàng, tầm mắt lập tức rơi vào trên người ông cụ, có chút nghi hoặc, "Cố gia gia, sao người cũng tới đây vậy?"

Cố lão gia tử Cố Trường Thanh, và Phó lão gia tử là cùng một cấp bậc lão thủ trưởng, ông và Phó lão gia tử là anh em kết nghĩa, cho nên quan hê hai nhà vẫn luôn rất tốt.

Nếu nói nhà họ Phó là đệ nhất Đế Đô, vậy nhà họ Vố sẽ xếp thứ hai ở Đế Đô, nhà họ Phó câm binh, nhà họ Cố cầm quyền, theo như cổ đại thì chính là một văn một võ.

Nhớ năm đó, lần đầu tiên ông Cố nhìn thấy An Nhiên, thì muốn cướp cô làm cháu dâu của bản thân, đúng là làm cụ Phó lo lắng, may mắn Phó Quân Hoàng trực tiếp ôm An Nhiên đi, nếu không, hai ông cụ sẽ trực tiếp đánh nhau.

"Không có chuyện gì nên ra ngoài đi bộ." Cụ Cố kéo An Nhiên đến trước mặt bản thân, hoàn toàn coi như không nhìn thấy khí lạnh trên người Phó Quân Hoàng, lại nói lời thấm thía với An Nhiên, "Tiểu Hồ Ly, con nói cái cọc gỗ này có cái gì tốt? Cháu nên lui tới với vợ con ông nhiều hơn, tốt xấu gì vợ con ông cũng không có toả khí lạnh như vậy đúng không? Thổi nhiều khí lạnh sẽ sinh bệnh."

Nhìn vẻ mặt không chút sóng gió của Phó Quân Hoàng, An Nhiên cười ra tiếng, "Khụ, cái gì ạ, lạnh cháu sẽ mặc thêm áo, cảm ơn ông."

Cụ Cố chậc chậc ra tiếng, "Chưa gì đã biết che chở Lão Suất Ca nhà cháu rồi hả?"

"Trước giờ vẫn luôn che chở." Mắt An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, lập tức hướng về phía Cụ Cố gằn từng chữ.

Mà mọi người chung quanh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, khi nghe đến cụ Cố gọi danh xưng của Phó Quân Hoàng, bọn họ cũng rất kinh ngạc.

Cụ Cố cải trang đơn giản vì vậy dường như không ai nhận ra ông tới.

Mà sau khi cụ Cố kêu lên như vậy, lúc đầu mọi người còn đang hoài nghi thân phạna của Phó Quân Hoàng nhất thời như ông vỡ tổ vây trước người Phó Quân Hoàng, nói những lời lấy lòng nịnh bợ.

"Đây là thiên kim nhà họ Phó phải không? Thật không hổ là đời sau của nhà tướng tương lai nhất định làm không nhỏ."

Trong lòng An Nhiên cười nhạo, nhưng hiển nhiên Phó Quân Hoàng cực kì thích chiêu nàu.

Phát hiện ra điểm này tất cả mọi người sắp khen ngợi An Nhiên lên trời, ngay cả An Nhiên cũng cảm thấy bọn họ nói kông phải là bản thân.

Mà lúc này, Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như còn đang ở cửa chờ người nhà họ Phó khi nghe Phó tướng quân đã ở đại sảnh yến tiệc, vội vàng trở lại trong yến sảnh, nhưng khi bọn họ nhìn đến bóng dáng bị vây quanh, nhất thời hai người như bị sét đánh!

Bọn họ chính là người nhà họ Phó? Thượng Đế, vừa rồi bọn họ đã làm cái gì!