Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 64-2: An nhiên chết, tần lam phục sinh (2)




An Nhiên đoán đúng rồi, đám người Trương Hào toàn bộ bị người của Diêm Tử Diệp xử lý, im hơi lặng tiếng, thậm chí nhìn không ra chút dấu vết đánh nhau, nơi đó ngay cả một chút vết máu cũng không có.

Đầu tiên An Nhiên bị đưa về nhà cũ nhà họ Tần, An Nhiên mới từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy Kiều Tử Du đứng trước cửa, sau khi cô ta nhìn thấy An Nhiên, trong đôi mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, lập tức kinh ngạc bị thay thế bởi hận ý.

"Môn chủ! Vì sao ngài..."

Ánh mắt Diêm Tử Diệp nhìn Kiều Tử Du một chút, tiếng nói vô tình mà lại lạnh như băng, "Chuyện của tôi, ít quản!"

Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, chỉ là khi nhìn đến An Nhiedn, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn.

Có một ý tưởng không ngừng xoay quanh trong đầu An Nhiên, Kiều Tử Du này thích Diêm Tử Diệp rõ ràng như vậy, sao đời trước cô không nhìn ra đây?

Đời trước về phương diện tình cảm cô lại kém như vậy?

"Gia, chúng ta đi bên này." Diêm Tử Diệp xoay người lại, một mặt ôn nhu với Phó An Nhiên.

Kiều Tử Du bỗng chốc liền điên rồi, "Môn chủ! Gia từ lúc mười một năm trước đã chết ! Cô ấy đã bị mổ mạnh chết rồi!! Hiện tại ngay cả hài cốt cũng không tìm được! Rốt cuộc ngài muốn lừa mình dối người tới khi nào! Đây là Phó An Nhiên! Người nhà họ Phó!"

Ba --

Một cái tát không chút khách khí tát vào trên má Kiều Tử Du, ánh mắt Diêm Tử Diệp rất lạnh, "Tôi nói rồi, cô còn lặp lại câu nói kia, cô sẽ phải trả giá lớn!"

Kiều Tử Du bị tát mặt nghiêng qua một bên, đồng tử của cô ta trong nháy mắt mở lớn, rồi sau đó co rút nhanh, đáy mắt tràn đầy không thể tin.

"Anh Diêm..." Giọng nói thô giáp của Kiều Tử Du tràn đầy không hiểu, "Anh vậy mà vì một người nhà họ Phó mà đánh em! Từ nhỏ em đã cùng anh lớn lên! Em vì anh làm bao nhiêu chuyện, anh vì sao vì một người lai lịch không tõ mà đánh em?"

"Gia, thực xin lỗi, cáo lông đỏ gần đây có chút luống cuống ." Diêm Tử Diệp vẫn chưa nhìn Kiều Tử Du, mà là một mặt nhìn An Nhiên xin lỗi, "Là tôi không quản lý tốt Tần môn, không quản lý tốt người Tần môn."

An Nhiên vui vẻ, nhìn xem hiện tại đây là tình huống gì?

"Diêm Tử Diệp, Gia nhà ngài đã chết ." An Nhiên không chút lưu tình cứa dao nhỏ lên người hắn, "Nghe nói, còn là bị ngài tự tay giết?"

Diêm Tử Diệp bình tĩnh nhìn An Nhiên, "Gia, không cần đùa, ngài hiện tại đang đứng ở bên người tôi, ngài không chết, ngài còn sống, tôi biết, ngay từ đầu tôi đã biết."

Biết cái P!

Đáy lòng An Nhiên đầy châm chọc, sắc mặt lại không có chút thay đổi.

Ánh mắt Kiều Tử Du nhìn Diêm Tử Diệp hoàn toàn giống như đang nhìn người điên, anh Diêm của cô ta điêm rồi.

Vì sao trong lòng anh Diêm vinhc viễn chỉ có một mình Gia? Vì sao Gia đã đi rồi, còn có thể xuất hiện một Phó An Nhiên? Vì sao cô ta thiết kế nhiều việc như vậy, mà ngay cả Phó An Nhiên cũng chưa chết.

Sớm biết như thế, lúc đó cô ta nên tự mình xuống tay! Ngay lúc từ bên cạnh anh Diêm tra được cô gái này, cô ta nên xuống tay, giết cô!

"Gia, chúng ta về nhà." Nói xong, Diêm Tử Diệp liền muốn nắm tay An Nhiên, lại bị An Nhiên tránh đi.

Cô ung dung bước đến trước Kiều Tử Du khuôn mặt vặn vẹo, đạm thanh hỏi, "Nghe nói Tần Lam đã chết a."

Sắc mặt Diêm Tử Diệp khẽ biến.

Sắc mặt Kiều Tử Du càng thêm khó coi.

Cô ta biết, luôn luôn biết một điều, người sống vĩnh viễn luôn tốt hơn người chết, cô ta có thể hầu bên người anh Diêm, người chết lại không thể!

An Nhiên mặc kệ phản ứng của Kiều Tử Du tiếp tục nói, "Cô thật hi vọng cô ấy chết?"

Không biết vì sao, ánh mắt của Phó An Nhiên lúc này làm cô ta nghĩ tới Tần Gia, Tần Gia đã chết mười một năm!

"Cô ở đây nói hưu nói vượn cái gì!" Kiều Tử Du lớn tiếng hô.

Loại lời nói này là không thể nói lung tung, Tần Gia ở Tần môn có lực uy hiếp như thế nào, người người đều biết.

Mặc dù Tần Gia đã chết mười một năm, nhưng hiện tại chỉ cần nhắc đến Tần Gia, người trong Tần môn sẽ tự giác đứng thẳng người, mắt lộ ra tôn trọng.

Tần môn, sẽ không dễ dàng tha cho bất luận kẻ nào xúc phạm Tần Lam.

An Nhiên quái dị nhìn Kiều Tử Du liếc mắt một cái, chỉ là khi xoay người, trong nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Năm đó cô quả nhiên là mắt mù thật rồi! Có thể nuôi dưỡng hai con Bạch nhãn lang! Một người đoạt quyền của cô, một người muốn mạng của cô, thật đúng là một đôi!

Ánh mắt Diêm Tử Diệp nhìn Kiều Tử Du một chút, ánh mắt người kia giống như dò xét nhìn Kiều Tử Du làm sắc mặt cô ta toàn bộ đều thay đổi.

Anh... Có phải đã nhận ra cái gì hay không?

Kiều Tử Du bất an dời tầm mắt, cô ta nhìn nơi khác, trái tim tình thịch nhảy lên.

Khi cô ta thật vất vả cố lấy dũng khí, ngẩng đầu, muốn nói cái gì đó, nhìn thấy cảnh tượng Diêm Tử Diệp dè dặt cẩn trọng đi theo phía sau An Nhiên.

Lòng của cô bỗng chốc như rơi vào đáy cóc.

Cô trong cảm nhận của hắn, vậy mà ngay cả một cô gái vừa quen cũng không bằng.

"Gia, ngài yêu nhất là trà Mao Tiêm Nhi." Diêm Tử Diệp sớm đã chuẩn bị tốt nước trà trên bàn rót vào ttong ly thuỷ tinh, đặt trước mặt An Nhiên.

An Nhiên không nói chuyện, chính là sau khi bước vào nhà cũ, biểu cảm cũng rất lạnh.

Lần trước lúc cô bị trói vào, cũng không có tâm tình chú ý cách bày trí nơi này, hiện tại xem ra, nơi này không chỉ bày trí giống mười một năm trước, hơn nữa nếu cô đoán khôn sai, mỗi vật nơi này cũng đều là từ mười một năm trước, ngay cả vật bày trí cũng giống như đúc mười một năm trước.

Trong nhà, chỉ có hai người An Nhiên và Diêm Tử Diệp, nếu là đời trước, cô còn có thể xác định bản thân có thể thu phục Diêm Tử Diệp, nhưng hiện tại cô cũng không chắc chắn.

Mặc kệ hiện tại cô lợi hại bao nhiêu, nhưng chung quy cơ thể cô cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, sức lực đương nhiên không bằng Diêm Tử Diệp.

An Nhiên uống một ngụm trà, mới thanh đạm hỏi:

"Nói đi, anh dẫn tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì." Cô cũng không cho rằng Diêm Tử Diệp đưa cô đi đến nơi này là để làm khách .

Diêm Tử Diệp quỳ gối trên thảm, một lần nữa hắn rót trà vào chén cho An Nhiên, vẻ mặt cung kính mà lại dịu dàng, "Gia, tôi tìm được cơ thể của ngài ."

An Nhiên nở nụ cười, trong đó chứa đầy ý cười nhạo, "Diêm Tử Diệp, mẹ nó anh bị bệnh thần kinh hả?" Hiện tại An Nhiên hoàn toàn không tính toán lật bài với Diêm Tử Diệp, hắn đúng là một tên điên, nói chuyện với người điên, tất yếu không bình thường.

Ánh mắt Diêm Tử Diệp càng thêm cuồng nhiệt, hắn quỳ ghé vào bên chân An Nhiên, gần như thành kính nhìn tất cả trước mắt, hắn nói:

"Gia, tuy rằng tôi không biết vì sao ngài sẽ biến thành bộ dạng này, nhưng tôi biết, ngài là Tần Gia của tôi. Gia, ngài không chết tôi rất vui vẻ, ngài không biết trong mười một năm nay, ta làm thế nào vượt qua, may mắn ônb trời đối đãi không tệ, ông ấy không có mang ngài đi, ông ấy trả ngài lại cho tôi."

Phanh --

Một cước không chút khách khí đá vào trên người Diêm Tử Diệp, "Cút đi! Tần Lam sớm đã chết! hiện tại tôi là Phó An Nhiên, là người nhà họ Phó! Diêm Tử Diệp anh nhớ rồi chứ, từ mười một năm trước, Gia Gia ta mẹ nó bị ngươi nổ chết! Mẹ nó hiện tại anh lại chạy đến chỗ này khóc? Mẹ nó mười một năm trước anh đã đi chỗ nào ?"

Hiện tại điều duy nhất An Nhiên nghĩ đến là có thể chút giận, không phải ai cũng có thể xem cái chết nhẹ như không, hơn nữa người giết chính mình còn là người do một tay mình bồi dưỡng.

Diêm Tử Diệp nhanh chóng từ trên đất đứng lên, hắn quỳ gối trước An Nhiên, chỉ là hắn càng thêm cuồng nhiệt, ánh mắt nóng cháy của hắn gắt gai nhìn An Nhiên, hắn hưng phấn không biết nên nói cái gì.

Hắn chỉ cười với An Nhiên, cười đến làm An Nhiên nhịn không được lại đạp hắn một cước.

"Gia, sẽ không , về sau..."

"Làm sao có thể? Anh đã sớm đoạt quyền trong tay tôi, tôi ở chỗ này còn có thể làm gì? Hiện tại toàn bộ Tần môn đều là của anh, anh còn muốn thế nào? Ân?" Đừng nói với cô, hắn thật muốn cô làm bà xã.