Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 42: Tình địch gặp nhau




Tiểu Tú đêm nay cũng không ngủ được, một mặt là xa nhà đột nhiên phát hiện mình ngủ không quen giường, mặt khác là đứa bé rất hay khóc. Một đêm này, tiểu Tú thật khó khăn mới vượt qua. Trong nhà cũng chỉ có một bà lão và đứa bé, tiểu Tú cũng ngại hỗ trợ, bởi vì tiểu Tú sợ bà lão không yên lòng. Đột nhiên có người chạy đến nói muốn tới giúp bạn, cho bạn nhiều đồ, rồi mang đứa bé đi, chuyện như vậy thật không hợp lẽ thường.

Đợi đến ngày hôm sau, Tiểu Tú phát hiện nhà này rất nghèo khó. Hôm qua trời tối, cũng không thấy rõ, nhưng vào buổi sáng có thể thấy được gian phòng này vẫn còn là nhà lá, bốn phía tường do bùn hồ tạo thành."Bà lão, đứa bé đã mấy tháng rồi?" Tiểu Tú nhìn bà lão đang ôm đứa bé phơi nắng.

"Nó cũng sắp một tuổi rồi." Bà lão nhìn tiểu Tú đang đùa với đứa bé. Nói rất nhiều chuyện nhưng bà nói giọng địa phương tiểu Tú chỉ miễn cưỡng nghe hiểu một ít. Theo lời nói của bà lão, bà là bà nội của đứa bé, đứa bé sinh ra không có ai chăm sóc, nên bà mang về nuôi, chính mình tuổi già cô đơn, coi như có người bầu bạn cùng .

Tiểu Tú yên lặng nghe bà lão nói, mặc dù đã vẫn đang đùa nghịch với đứa trẻ, nhưng tiểu Tú vẫn cảm thấy khổ sở. Nhìn đứa bé giương mắt tròn trịa nhìn mình, tiểu Tú đã cảm thấy lòng chua xót. Lấy cớ đi ra ngoài có chút việc tiểu Tú liền ra ngoài một lúc.

Bà lão nhìn tiểu Tú xoay người rời đi, thở dài một cái. Nói thật ra, tiểu Tú nói mình là vợ của chiến hữu với cha đứa bé, là tới xem đứa bé một chút , bà lão cũng không vui mừng lắm. Mình cũng đã hơn sáu mươi rồi, muốn nuôi một đứa bé cũng phải cố hết sức, nhưng là cũng không thể mang đứa bé cho người khác.

Tiểu Tú ra khỏi nhà bà lão, đến cửa hàng mua một ít bột ngũ cốc, lại mua mấy hộp đựng trái cây, tìm chỗ không người rồi vào không gian, mang ra đồ ăn và trái cây. Lúc này trừ dưa chuột, quả táo, còn có một ít quả hồng mới chín, tiểu Tú cũng hái một ít mang ra ngoài.

Chờ tiểu Tú mang bao lớn bao nhỏ trở lại nhà bà lão thì bà lão thật không biết phải nói gì rồi, không thể làm gì khác hơn là nói: "con quá khách sáo rồi." Tiểu Tú cũng không nói cái gì, chỉ là yên lặng giúp đỡ bà lão đem mấy thứ dọn dẹp tốt. Lại cùng bà lão nấu cơm trưa.

Làm xong tất cả, tiểu Tú ôm đứa bé ngồi sưởi nắng, đột nhiên tiểu Tú không biết mình tại sao lại muốn tới đây. Trước vẫn muốn tới xem một chút, nhưng lúc đến rồi lại không biết mình muốn làm cái gì. Đứa bé mình là sẽ không mang về, mặc dù đứa bé rất đáng yêu, nhưng tiểu Tú còn không có thích đến mức nhất định phải mang về nuôi.

Nhưng nhìn cuộc sống của đứa bé như thế, tiểu Tú lại cảm thấy phải làm chút gì đó. Ở nơi này không biết làm gì, tiểu Tú đột nhiên rất muốn trở về, ở nhà còn có tiểu Tô, có vấn đề gì thì tìm tiểu Tô bàn bạc! Vì vậy tiểu Tú đem một ít đồ để lại cho bà lão, rồi lần nữa lên xe đò trở về, chỉ là lúc này không có xe đi Tô Châu, vì vậy tiểu Tú đành ở nhà trọ một đêm, sáng sớm ngày mai liền mua vé xe về nhà!

Nhà trọ nhỏ đều chia hai người một phòng , tiểu Tú không chắc là có ai tới ở cùng mình không, nên cũng không dám vào căn nhà nhỏ trong không gian, đành lên giường nằm. Nhưng thế nào cũng không ngủ được, không ngủ được tiểu Tú liền ngồi dậy, quyết định ra ngoài tìm ít đồ ăn. Nhưng tiểu Tú quên hiện tại cũng chỉ là năm 83, đầu năm nay rất ít chợ đêm, đi một vòng cũng không thể tìm được đồ ăn. Vì vậy tiểu Tú lại quay lại quán trọ.

Tiến vào ngôi nhà ngỏ trong không gian hái trái táo ăn, ăn xong tiểu Tú cũng buồn ngủ,liền ra ngoài ngủ, vừa ngủ một lúc trời đã sáng liền thức dậy đi ra bến xe, khi ngồi trên xe trở về Tô Châu thì tiểu Tú thiếu chút nữa rơi nước mắt. Đến Tô Châu tiểu Tú không chút nghĩ ngợi trực tiếp đến xưởng thịt. Khi tiểu Tô ở trong phòng bảo vệ nhìn thấy tiểu Tú đang ngồi thì vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Tú, đã về rồi à, không phải em muốn ở lại đó vài ngày sao?" Tiểu Tô vừa đến liền sờ chán tiểu Tú, nhìn tiểu Tú thật mệt mỏi, may mà cũng không bị bệnh.

"em không quen ở đó, không quen ở cùng người khác." Lời tiểu Tú nói tiểu Tô có thể hiểu được. Tiểu Tô vỗ vỗ vai tiểu Tú: "em ở đây đợi anh một chút ?"

"anh đi có lâu lắm không?" Tiểu Tú cảm thấy mệt chết đi.

"Rất nhanh thôi."

"Vậy anh đi đi, em ở đây chờ anh!" thấy tiểu Tú đồng ý, tiểu Tô chạy nhanh về nơi làm việc, chào đội trưởng rồi đi. Đi được nửa đường tiểu Tô mới nhớ ở nhà còn có một cô gái! Nghĩ nói với tiểu Tú luôn nếu không về đến nhà lại rắc rối.

Đỡ tiểu Tú cùng nhau về nhà, tiểu Tô nhìn tiểu Tú đang mệt liền nói: "em lên đây, anh cõng em về!" vừa nói vừa ngồi chồm hổm xuống. Tiểu Tú nhìn tấm lưng của tiểu Tô, đã cảm thấy thật hạnh phúc. Khi mệt mỏi có người bên cạnh thật tốt!

Ngoan ngoãn nằm ở trên lưng tiểu Tô, cùng tiểu Tô nói chuyện mình gặp ở Trấn Giang, nói với tiểu Tô trong lòng cũng ngại quá. Chỉ là tiểu Tú lúc đến đó rất ảo não, đi một lần Trấn Giang thậm chí về cũng không mua cái gì. Hơn nữa thắng cảnh ở Trấn Giang cũng không đi qua một lần, tiểu Tú cảm thấy thật sự là đáng tiếc.

Trấn Giang có ba thức ăn nổi tiếng. Tiểu Tú chỉ nếm thử hai thứ, mùi vị thật sự là ngon nhưng vẫn tiếc không được thử nốt món còn lại.

( minhg không biết tên mấy món này nên không đưa vào nhé)

"Về sau, anh dẫn em đi Trấn Giang, nhất định sẽ cho em thử hết mọi thứ." Tiểu Tô cõng tiểu Tú nói. Tiểu Tú nằm ở trên lưng tiểu Tô cười nói: "Anh còn phải mang em đi chùa Kim Sơn thắp hương, nghe nói nơi đó rất linh nghiệm!" Tiểu Tô đáp ứng rồi cùng tiểu Tú nói: "Tiểu Tú, ở nhà có chiến hữu đến thăm anh."

"Là mấy chiến hữu lần trước sao?" Mấy người dạo trước tới mừng đính hôn, tiểu Tú có ấn tượng rất tốt với bọn họ, không trách được người ta nói cuộc sống có 4 điều: "Cùng nhau chịu đựng, cùng nhau ngắm gái, cùng nhau ở chung, cùng nhau tắm rửa **!" Tình cảm trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Tiểu Tú đến rất chờ mong bọn họ trở lại chơi.

(** chỗ này mình edit tạm vì không hiểu lắm, mọi người thông cảm nhé)

"Không phải, là một người khác lúc đính hôn cô ấy không đến!" Tiểu Tô nói sự thật. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, mình nói như vậy chắc chưa đủ lại nói "cô ấy là con gái sư trưởng của bọn anh."

Tiểu Tú nghe xong sửng sốt một chút, sau đó liền cười: "Có cô gái theo anh về tận nhà cơ à?." Mặc dù cười nói , nhưng là trong lời nói đã có vị chua.

"Tiểu Tú, anh với cô ấy không có chuyện gì, em không cần suy nghĩ nhiều." Tiểu Tô sợ tiểu Tú suy nghĩ lung tung, vì vậy liền nói cho tiểu Tú nghe. Tiểu Tô không có nghĩ tới nói vậy vị chua càng đậm. Nhưng tiểu Tú cũng không thể hiện ra, tiểu Tô vốn là không biết, nếu biết sẽ không được tự nhiên. Tiểu Tú đối với Lý Lệ cảm thấy rất hứng thú.

Lý Lệ theo đuổi tiểu Tô, chỉ kém lấy tầng sa kia ra, lúc này có rất ít cô gái có dũng khí như vậy theo đuổi ý trung nhân. Cho nên tiểu Tú thật tò mò Lý Lệ là một người như thế nào. Gần về đến nhà thì tiểu Tú kéo tiểu Tô.

"Anh thả em xuống đi, em có việc cần làm." Thật ra thì cũng không có việc gì, chỉ là tìm chỗ không có ai lôi kéo tiểu Tô cùng nhau đi vào không gian. Vào không gian, tiểu Tú đi tìm quần áo của mình, rồi lấy một ít nước ấm để tắm. Lúc này tiểu Tú nghĩ Lý Lệ chính là tình địch của mình rồi.

Mặc dù là giận dỗi, nhưng vẫn phải cho cô ấy biết được sức quyến rũ của mình, như vậy cô ấy mới hết hy vọng, không trở lại dây dưa với tiểu Tô nữa. Mình mới từ xe đò về, một thân hôi hám, sắc mặt cũng không tốt lắm. Cho nên nhất định phải thu thập một chút mới về nhà, nếu không người ta sẽ xem thường, vậy cũng không tốt.

Chỉ là tiểu Tô lại nghĩ khác tiểu Tú. Tiểu Tô chỉ cho là tiểu Tú cảm thấy ngồi xe thời gian dài rất khó chịu, muốn đi tắm. Thấy tiểu Tú cởi áo, trong khoảng thời gian ngắn tiểu Tô cảm thấy chân không phải là của mình, đi từng bước một hướng tiểu Tú, đưa tay liền đem tiểu Tú ôm vào trong ngực, cúi đầu tìm môi tiểu Tú.

Bị tiểu Tô kéo, tiểu Tú biết là đã thất sách, thế nào lại mang một con sói vào đây?. Vừa nghĩ xong, liền phát hiện mình đã bị tiểu Tô ôm vào trong ngực, mà tiểu Tô lúc này cũng đã cởi hết quần áo! "đừng lôn xộn, để em tắm đã. . . . . ." Tiểu Tú cố gắng biểu đạt ý của mình. Chỉ tiếc những lời này cũng bị tiểu Tô từng cái từng cái nuốt xuống.

Lúc này hai tay tiểu Tô đã vân vê bộ ngực đầy đặn của tiểu Tú. Chỉ là xuống tay hơi mạnh, làm cho tiểu Tú hơi đau."Anh nhẹ một chút. . . . . ." Bị trêu chọc, tiểu Tú cũng không cam chịu như vậy, thừa dịp tiểu Tô không để ý, cũng học theo lấy tay vuốt ve hai điểm đỏ thắm trước ngực tiểu Tô. Kết quả làm cho tiểu Tô càng hưng phấn.

Cảm thấy vật cứng rắn của tiểu Tô chống đỡ tại đào nguyên của mình, tiểu Tú đã cảm thấy đây là loại hấp dẫn, dụ hoặc muốn đem hấp dẫn hung hăng nuốt đi vào chính mình. Tiểu Tú thuận theo cảm giác của mình, đem tiểu Tô từ từ đẩy ngã xuống đất, mà tiểu Tô cũng phối hợp điều chỉnh thân thể của mình, cười nhìn động tác của tiểu Tú.

Nhìn tiểu Tú giạng chân ở trên người mình, cũng nhìn tiểu Tú dùng nơi kia đào nguyên đem lấy chính mình từng chút nuốt hết thì tiểu Tô thoải mái lại muốn nhiều hơn, vì vậy lắc mông dùng lực đưa lên trên một chút, cho đến khi tiểu Tú kêu lên sợ hãi. Tiểu Tú vuốt bụng nhỏ, bởi vì tiểu Tô tiến vào mà hình thành cổ trướng. Không hài lòng khi tiểu Tú im lìm bất động, tiểu Tô lắc eo chính mình tìm kiếm nhiều khoái cảm hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người mây mưa, lúc kết thúc đã ướt đẫm mồ hôi thì tiểu Tú không khỏi trách tiểu Tô: "em cũng chỉ là muốn vào tắm rửa, không ngờ lại làm chuyện này, bây giờ thì trời chắc đã tối rồi!" Tiểu Tô đã được ăn, nghĩ tới khuya về nhà lại tiếp tục, cười đến hết sức YD.

Đợi hai người đổi quần áo mới, lại từ trong không gian mang thức ăn ra, bên ngoài trời đã bắt đầu tối. Dựa vào chút ánh sáng còn lại để về nhà, bà Hảo đang cùng Lý Lệ nấu cơm tối. Thật ra thì phải nói là bà Hảo đang dạy Lý Lệ đốt lò đất. Lý Lệ lúc này một tay bụi, trên mặt cũng có một chút vết nhọ.

"Bà Hảo, con về rồi!" Bà Hảo nghe được tiếng tiểu Tú, vui vẻ trả lời một tiếng."Đã về rồi à, bà đang ở phòng bếp!" Nghe thấy tiểu Tú trở lại, Lý Lệ theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo. Sau đó ngẩng đầu nhìn cửa phòng bếp. Không biết tiểu Tú là một cô gái như thế nào đây?

Không phải là một cô gái thôn quê da ngăm đen, chỉ biết làm việc đấy chứ? hay là cô gái vừa nhìn đã thấy là một người phụ nữ thông minh? Lý Lệ cảm giác nhịp tim của mình rất nhanh! Không biết tại sao, Lý Lệ đột nhiên đứng lên hướng về phía tiểu Tô liền đi qua nhẹ nhàng nói một câu “ anh đã về rồi”.

Tiểu Tô nhất thời sửng sốt, ngơ ngác trả lời một câu: "ừ, anh đã về rồi!". Tiểu Tú ở bên cạnh nghe vậy trong lòng không thoải mái, cuộc đối thoại như thế giống như vợ đón chồng về nhà. Nhưng là nếu như bây giờ mà giận dỗi, tiểu Tú không làm được , nhưng vừa quay đầu thấy trên mặt Lý Lệ có vết nhọ thì cười, đi lên trước, lau giúp vết nhọ trên mặt Lý Lệ.

"Bà Hảo, chiến hữu của tiểu Tô khó khăn lắm mới đến chơi, làm sao bà lại để người ta làm việc vậy." Trong lời nói của tiểu Tú rõ ràng xem Lý Lệ là người ngoài. Gián tiếp nói mình mới chính là chủ nhà.

Mà Lý Lệ cũng ngượng ngùng, theo bản năng còn muốn cùng tiểu Tú so một lần , lần này xem như đã tạm thời dập tắt tâm tư. Cuống quít cầm cái khăn lông đi rửa mặt. Nhìn bóng lưng Lý Lệ rời đi, tiểu Tú hung hăng trợn mắt nhìn tiểu Tô một cái, đều là tại người này ở ngoài có hoa đào.

Chờ Lý Lệ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tiểu Tú thì đã tắm rửa xong, ngay cả quần áo cũng thay bộ khác rồi, tiểu Tú không khỏi cười một tiếng, này cùng mình lúc nãy ở trong không gian tắm thay quần áo giống nhau? Hai bên ai cũng muốn cho đối phương nhìn chút phong thái của mình, sợ mất thể diện.

Lần này tiểu Tú càng cảm thấy tiểu Tô là một người chuyên gây họa, thật muốn hỏi tiểu Tô một chút hắn có bao nhiêu chiến hữu giống như Lý Lệ. Tránh cho về sau thường phải đối mặt! Chỉ sợ lấy tính cách của tiểu Tô cũng không hỏi được gì. Nếu là hắn biết, cũng sẽ không như bây giờ.

Bữa cơm tối này rất náo nhiệt, tiểu Tú cùng Lý Lệ nói rất nhiều. Lý Lệ nói chuyên của tiểu Tô khi còn trong bộ đội, vừa nói vừa nhìn tiểu Tô cười, mà tiểu Tú cũng nói chuyện của tiểu Tô, nói tất cả chuyện buồn cười sau khi tiểu Tô về nhà, trong khoảng thời gian ngắn, cả bàn đầy tiếng cười.

Chỉ có Lý Lệ cùng Tiểu Tú biết ăn bữa cơm này có bao nhiêu khó chịu!