Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 34: Bánh xe chọc trời trong mưa tuyết




Tôi chưa trả lới câu hỏi của Tễ Huyên, chúng tôi chăm chú nhìn đối phương, đu quay từ từ chuyển tới vị trí cao nhất, “Đăng” hạ xuống, nó lại ngừng, “Tại sao lại bất động?” Tôi kinh hoảng nói.

“Đợi lát nữa sẽ chuyển, không cần khẩn trương như vậy.” Hả??? Từ khi nào thì Tễ Huyên đã ôm tôi? Mà tôi tại sao lại dựa vào vai Tễ Huyên? Tôi vừa rồi làm gì vậy? Nhưng tôi không thay đổi tư thế của mình, bởi vì cảm giác cũng không tệ lắm, ở trong này tôi nhìn thấy ánh đèn của cả thành thị, đêm nay là đêm giáng sinh, nơi nơi đều nhìn thấy bầu không khí của buổi lễ...

Khi chúng tôi từ đu quay đổi phiên đi xuống, Tễ Huyên nhìn đồng hồ một chút, tôi cũng nhìn theo, “Trời ạ! Đã 12 giờ!”

“Không sai biệt lắm.” Tễ Huyên kéo tôi đi xuống, tuyết càng lúc càng nhiều, trên mặt tuyết đầy dấu chân của tôi và Tễ Huyên.

“Sao vậy?”

“3, 2, 1. Nhìn kìa!” Tôi nhìn theo chỗ Tễ Huyên chỉ, là đu quay chọc trời.

Không giống với hồi nãy tôi đã thấy, hiện tại vô số ánh đèn màu sáng lên, tựa như một cây thông Noel vậy, mỗi khoang tàu đều có một màu sắc khác nhau rất rực rỡ, ở giữa còn có một hàng chữ bằng đèn “Merry X’mas, Lan Trăn...” Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn Tễ Huyên, anh ấy mỉm cười nhìn tôi, mặc dù không ai ngồi, nhưng khi chuyển động nó phát ra tiếng leng keng thùng thùng của bản thánh ca đêm Noel.

“Vốn muốn ghi cô gái ngốc nhưng không đủ chỗ.”

“Sao anh cứ cố chấp cách xưng hô này, không thể đàng hoàng gọi tên tôi một lần!” Chán ghét! Tâm trạng người ta đang rất tốt, tại sao phải nói thêm câu đó vào chứ.

“Lan Trăn...” Ngay lúc tôi đang trách móc thì Tễ Huyên lại gọi tên tôi, tôi đột nhiên không biết nói sao nữa, vốn đang rất lạnh tôi đột nhiên cảm thấy nóng dữ dội. Tễ Huyên thì thầm gọi tôi một tiếng, anh ấy nhìn tôi, bóng tối rơi giữa hai người.

“...”

“Muốn khiêu vũ không?” Tễ Huyên đột nhiên nói.

“A?” Bây giờ? Trong đống tuyết? “Bây giờ?” Hôm nay anh ấy làm sao vậy?

“Có âm nhạc, có sân, vì sao không thể?”

“Nhưng..., nhưng, nhưng tôi, tôi... Không biết.” Sớm biết có ngày hôm nay, tôi chết cũng muốn học khiêu vũ, ô ~~~!

“Không sao, tôi chỉ.” Chỉ là, kỳ thật tôi nghĩ khiêu vũ rất khó, khiêu vũ không phải chỉ kéo tay xoay mấy vòng là được.

Kết quả tôi thỉnh thoảng giẫm lên chân Tễ Huyên, tôi thật sự không đành lòng. Kỳ thật tôi cũng lo cho mình, cứ tiếp tục như thế, tôi vác anh ấy về thì sao, “Quên đi, tôi không nhảy...”

Tễ Huyên cũng cười, thay tôi phủi bông tuyết trên đầu, nhiều tuyết lắm sao, tôi thấy anh ấy vuốt hoài, “Ê, đồ ngốc” lại nữa, sửa thành Lan Trăn thì tốt hơn. “Cô có biết tuyết có hương vị gì không?”

“Hương vị của tuyết? Giống nước đi.” Tuyết không phải là hơi nước bay lên trời gặp không khí lạnh biến thành tuyết sao? Thì phải là mùi vị của nước rồi.

Lần đầu tiên Tễ Huyên ở trước mặt tôi biểu hiện nét ngây thơ, còn tôi thì luôn là người ngây thơ trước mặt anh ấy. Lần này anh ấy nếm thử một chút bông tuyết còn tỏ ra bộ dạng thưởng thức nữa, “...”

“Là hương vị gì? Giống nước không?” Tôi hiếu kỳ hỏi lại.

“Là hương vị này.” Tễ Huyên không nói câu nào cúi người, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hôn lên đôi môi lạnh băng của tôi, vì thế tôi khờ khờ tiếp nhận rồi say trong nụ hôn ấy. Kỳ thật đây là lần thứ ba chúng tôi hôn nhau, nhưng đầu tôi vẫn “Ong”, quả thực là trống rỗng, tôi trợn mắt nhìn Tễ Huyên, “Nhắm mắt lại!”

Tôi nghe lời nhắm mắt lại, môi anh ấy rất mềm rất dịu dàng, thì ra hôn môi chính là giống như bây giờ, căn bản không phải giống như bề ngoài thoạt nhìn chỉ là hai đôi môi dính cùng một chỗ, Tễ Huyên dụ hoặc, hôn mở đôi môi tôi... Hai chân vô lực, có một loại cảm giác chóng mặt, cơ hồ khiến cả người không thể hô hấp...

Tuy rằng xung quanh đều là tuyết, nhưng đáy lòng tôi lại có một hơi ấm, nó đến từ Tễ Huyên hay là nụ hôn của chúng tôi đây? Thật là làm cho tôi có chút hạnh phúc đến run run, “Hắt xì! Hắt xì!” Tôi nhịn không được đánh hai cái hắt xì.

“Cô...” Đã như vậy, tự nhiên cũng không thể hôn tiếp, anh ấy có chút xấu hổ nhìn tôi.

“Rất xin lỗi...” Đây là sao, ô ~~~! Trời ạ, ngài đúng là phá tôi mà, sao lúc này tôi lại hắt xì!!!!!!

“..., xem ra đối với cô mà nói, nơi này quá lạnh...” Tễ Huyên lại một lần nữa thay tôi khoác áo, “Muốn về nhà à?” Thoạt nhìn anh ấy tuyệt đối không hề giận, chính là có chút ngượng ngùng.

“Kỳ thật tôi cũng không phải rất lạnh.” Ô ~~! Tôi đây vừa rồi sao phải hắt xì?! Ai ~~! Trong đầu rất loạn, cũng không biết nên nói gì nữa..., làm sao bây giờ? Tôi nhìn vòng xoay ngựa gỗ xa xa kia, “Cái kia, Tễ Huyên, anh với tôi chơi vòng xoay ngựa gỗ nha?”...

...

Kết quả chúng tôi tới khuya mới về nhà, tôi vốn đã mơ mơ màng màng dựa vào người Tễ Huyên ngủ gà ngủ gật rồi, thím Trữ đứng bên cửa, ánh mắt màu đỏ kia thực sự làm tôi sợ, may mà Tễ Huyên ở đây, bà cũng không nói gì, thậm chí tôi cảm thấy bà không định nói, lễ Giáng Sinh thật là một ngày lễ thần kỳ, tất cả mọi người đều trở nên đáng yêu.

“Hóa ra hai người cùng một chỗ, tôi còn tưởng rằng Lan Trăn mất tích.” Anh Kính Hiên tựa hồ cũng vừa trở về, tuyết trên người còn chưa phủi. Tôi lúc này mới nhớ tới cùng Tễ Huyên ra ngoài cũng chưa chào anh Kính Hiên, anh không phải đi tìm tôi chứ?

“Ai da, em đã quên nói với anh một tiếng.” Đôi mắt của tôi đều không mở ra được rồi, mơ mơ màng màng nói nói.

“Thật sự là rất cảm ơn sự quan tâm của anh đối với cô ấy, tôi đây làm chồng liền thay mặt cảm ơn vậy.” Tễ Huyên lạnh lùng phun ra một câu nghe qua không tốt lắm.

“Dù sao Lan Trăn cũng là em dâu của tôi.” Là ảo giác đi, như thế nào cảm giác ánh mắt anh em bọn họ tràn đầy địch ý vậy? Aiz ~~! Xem ra thật là buồn ngủ...

“Sao cậu...?” Vốn nghĩ là hôm nay Uyển Nhu và Mạn Trữ nhất định sẽ “Nghiệm hình tra tấn” tôi, làm tôi vắt hết óc suy nghĩ rất nhiều lí do thoái thác để đối phó hai đứa nó, không nghĩ tới hôm nay không khí rất quỷ dị.

“Đừng nhìn nữa...” Mạn Trữ tùy tay bắt lấy một cuốn sách giáo khoa, trời ạ! Đây là sao vậy? Mạn Trữ cư nhiên cũng xem sách giáo khoa!! Đây là sao vậy? Tôi nhìn thấy má bên phải của cô ấy hơi hơi sưng đỏ, xem ra ngày hôm qua trở về bị ba mẹ sửa chữa.