Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Chương 11




Bất quá trong bữa ăn, chỉ có chai rượu đỏ, Doãn Quang Huy lại uống say.

"Kỳ lạ, em học uống rượu ở đâu, làm sao có thể uống như vậy?” Doãn Quang Huy loạng choạng đi vào trong phòng, miệng lẩm bẩm không ngừng.

“…”

Lăng Lỵ đang đi ở bên cạnh Doãn Quang Huy, không thể tin nổi Doãn Quang Huy là một người không thể uống rượu. Cơ hồ là một giây sau khi rượu thấm môi, mặt anh lập tức đỏ bừng. Vì để cho an toàn, hai người bọn họ đón tắc xi về nhà.

“Tôi đỡ anh về phòng. Anh nghỉ ngơi sớm đi.” Lăng Lỵ ôm chắc cánh tay của Doãn Quang Huy, muốn đỡ anh về phòng. Thật ra sau khi uống chút rượu, đầu của cô cũng có chút choáng váng. Nhưng cô với Doãn Quang Huy khác nhau, uống nhiều thêm nữa cũng sẽ không đỏ mặt, khiến người khác rất khó phát hiện cô đang say.

Hôm nay bận bịu cả ngày, lại uống chút rượu, cô nghĩ mình cũng nên đi ngủ sớm một chút.

"Tôi không có uống say, tự tôi trở về phòng là được rồi." Doãn Quang Huy khoát tay, từ chối ý tốt của Lăng Lỵ một cách lịch sự.

Anh thật không có say, đầu óc rất tỉnh táo. Chỉ là điều khiển cơ thể có chút khó khăn, cùng lắm thì coi như là say mà thôi.

Lăng Lỵ ném về phía anh một ánh mắt ‘người say rượu sẽ không nói mình đang say’.

“Thật mà, tôi không có gạt em, em xem! Tôi không phải là tốt lắm… Ouch! Đau!”

Doãn Quang Huy muốn chứng minh mình không có say, đi về phía trước hai bước, kết quả đá chân vào chân bàn, ôm đầu ngón chân nhảy tưng tưng.

"…Vẫn là em đưa tôi về phòng thôi.” Anh ỉu xìu nói.

Lăng Lỵ thở dài, không biết làm sao nhìn Doãn Quang Huy. Đợi anh dừng lại thì mới đỡ anh một lần nữa.

“……”

Bị xấu hổ trước mặt người con gái mình thích, Doãn Quang Huy cảm thấy vô cùng uất ức. Doãn Quang Huy mấp máy môi, nhưng lại không nói tiếng nào, đi thẳng về phòng. Sau khi Lăng Lỵ gọi với theo chúc anh ngủ ngon thì anh mới nhớ ra mình có đồ muốn đưa cho cô.

“Lăng Lỵ, khoan đã, đợi một chút.” Doãn Quang Huy vội vàng kêu Lăng Lỵ trở lại

“Chuyện gì vậy?” Lăng Lỵ nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh.

“Cho em cái này.” Doãn Quang Huy lấy cái gì đó từ trong ngăn kéo ra, nhét vào tay của cô.

“Đây là cái gì?” Lăng Lỵ không hiểu nhìn hộp giấy hình chữ nhật còn gói kín.

“Búp bê Nga , cho em ước nguyện. Em biết truyền thuyết của búp bê Nga chứ? Những búp bê được chồng lên nhau, búp bê lớn bao phủ búp bê nhỏ bên trong, tổng cộng có tất cả mười tầng. Búp bê bên trong cùng rất nhỏ, lúc em lấy ra phải cẩn thận một chút, nếu không một cái hắt xì cũng thổi bay nó mất.”

Doãn Quang Huy mở hộp giấy, lấy búp bê Nga bằng gỗ ra khỏi bọc bong bóng, cười y hệt như những con búp bê anh cầm ở trong tay. Anh mua những con búp bê này cho Lăng Lỵ vì anh nghĩ cô sẽ thích, mà không phải vì lý do đặc biệt nào khác. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh thật cao hứng.

“Tôi đã từng nghe qua truyền thuyết búp bê Nga...” Lăng Lỵ gật đầu, nhìn những búp bê Nga ở trong tay của Doãn Quang Huy mà vẻ mặt có chút phức tạp.

Búp bê Nga, búp bê ước nguyện… Cô biết, là chuyện một người con gái cầu xin cho người yêu của mình trở về bình an trong chiến tranh mà khắc thành; cũng có chuyện một người em gái tưởng nhớ anh trai mà làm ra.

Tóm lại, điểm tương đồng của những truyền thuyết này là sau khi lấy được búp bê Nga, không cần trưng bày tất cả những búp bê ra ngoài. Chỉ cần cầu xin tâm nguyện nào đó với bọn chúng, đồng thời hứa hẹn sau khi nguyện vọng được toại nguyện, phải đem bọn chúng trưng bày từng cái một. # D # Đ # LQD # D # N # Khi những búp bê nhỏ ở bên trong được bày ra, thấy ánh mặt trời, thì sẽ cố gắng giúp cho người đó hoàn thành tâm nguyện.

“Hình như anh thích sưu tầm những lại đồ chơi kiểu này, bùa đuổi mộng, búp bê Nga…” Lăng Lỵ nhìn những búp bê Nga trong tay của Doãn Quang Huy không chớp mắt, không thể tin được những búp bê này lại xuất hiện trước mặt của cô trong hoàn cảnh như thế này.

Mấy tháng trước, ở cửa hàng bán những con búp bê Nga này, cô đã từng gặp qua Doãn Quang Huy, cũng như đã từng chào hỏi vài câu với anh. Chỉ là dáng vẻ của cô lúc đó hoàn toàn không giống như bây giờ. Xem thái độ của Doãn Quang Huy hiện giờ, chắc hẳn là không nhận ra cô. Đã như vậy thì Lăng Lỵ cũng không muốn nhắc lại.

“Tôi chính là thật thích những thứ này không hiện hữu, vừa mộng ảo vừa xinh đẹp. Thế giới này đã đủ làm cho người ta nãn lòng thoái chí, không tìm vài thứ để yêu thích làm sao được? Cho nên, tặng em đó!”

Thấy Lăng Lỵ nhìn búp bê Nga không chớp mắt, Doãn Quang Huy đoán rằng cô rất thích bọn chúng, nên anh nhét hết những con búp bê Nga vào tay cô.

“Nếu thích thì em cầm lấy đi. Em cũng có thể cầu nguyện mà.”

Lăng Lỵ đem búp bê Nga trả lại cho anh. Doãn Quang Huy đã cho cô quá nhiều đồ rồi. Anh càng cho cô nhiều đồ, cô càng cảm thấy không thể nào tiếp nhận nổi. Không biết vì sao cổ họng có chút nghẹn ngào.

“Quả thật tôi có rất nhiều nguyện vọng muốn thực hiện. Nhưng thay vì ước nguyện từ những con búp bê này, tôi thà dựa vào chính bản thân mình cho thực tế hơn. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thực hiện nguyện vọng của mình. Cho nên, búp bê này để cho anh.”

Hi vọng có thể chăm sóc Lăng Lỵ, hi vọng Lăng Lỵ có thể thích anh… Anh đã cố gắng rất nhiều để làm những điều này rồi.

Không ngờ Lăng Lỵ lại có vẻ khó xử.

“Được rồi mà… Cho em thì em cầm đi, cũng không phải là đồ mắc tiền, đừng có ngại ngùng nữa. Đúng rồi, em ăn tối có no không?” Vì sợ Lăng Lỵ lại từ chối, sau khi Doãn Quang Huy đưa lại mấy con búp bê Nga cho cô thì vội vàng nói sang chuyện khác.

Lăng Lỵ có chút xấu hổ, nhìn những con búp bê trong tay. Một lần nữa, cũng như lần trước, không còn cách nào khác đành phải nhận lấy đồ Doãn Quang Huy tặng cho cô.

“Đương nhiên là no. Đồ ăn tối rất nhiều, làm sao có thể ăn không no?” Lăng Lỵ thở dài một cái, nhét búp bê Nga vào trong ngực, hết sức buồn bực hỏi ngược lại Doãn Quang Huy.

"Nhiều? Có không đó? Tôi lại cảm thấy đồ ăn không đủ.” Sức ăn của đàn ông và đàn bà khác nhau sao? Hay là Lăng Lỵ ăn quá ít?

“Nhiều thật mà! Tôi ăn quá nhiều, có chút không quen, rất khó chịu.” Lăng Lỵ xoa xoa bụng. Mới vừa rồi cô no quá, bụng hơi bị đau. Bây giờ đã khá hơn nhiều.

“Nếu không quen, vậy em ăn làm gì cho tới nổi khó chịu hả?” Doãn Quang Huy bật cười. Không phải Lăng Lỵ đáng yêu quá sao?

"Không thể không ăn! Tôi cần phải mập hơn một chút. Tôi mới nhận được một công việc mới, bọn họ muốn tôi tăng thêm vài ký.” Yêu cầu này quả thật là quái lạ. Mặc dù cô không mập, nhưng vì để lên hình cho đẹp, thỉnh thoảng người ta còn yêu cầu cô phải giảm mập. Chưa lần nào giống như lần này, họ muốn cô lên cân.

"Ha...! Người yêu cầu em mập lên thật là sáng suốt!” Chị Hà vạn tuế! Nhân viên của anh làm việc thật có hiệu suất. Mặc dù có chút hơi quá đáng, nhưng dù sao ăn no vẫn tốt hơn là nhịn đói, không phải sao?

"Cái gì?" Lăng Lỵ không nghe rõ ràng.

"Không có gì." Doãn Quang Huy lắc đầu khoát tay, cười cười. “Được rồi! Không nói chuyện nữa, em đi ngủ sớm chút đi. Tôi tắm rửa rồi sẽ đi ngủ. Ngủ ngon!”

“Anh phải tắm?” Lăng Lỵ nhướng mày kinh ngạc.

Cô có thể hiểu được anh không muốn mang mùi rượu đi ngủ, nhưng mà…

"Thế thì sao?" Tại sao cô lại ngạc nhiên như vậy?

“Anh có thể không?” Mới vừa rồi anh còn đá phải chân bàn

“Ai ya… Lăng Lỵ, em hoài nghi đàn ông『 có thể hay không 』 là không lễ phép tí nào. Doãn Quang Huy nói một cách oan ức.

“Anh đang nói cái gì vậy? Anh mới không lễ phép đó!” Sau khi Lăng Lỵ ý thức được Doãn Quang Huy đang ám chỉ cái gì, gò má ửng hồng lên, lườm anh một cái thật dài.

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi, thỉnh thoảng nên thả lỏng một chút. Tôi thật có thể mà, không sao cả.” Nhìn Lăng Lỵ vừa thẹn thùng vừa lúng túng, Doãn Quang Huy không nhịn được cười.

Chuyện gì cô cũng nghiêm túc, nói chuyện lúc nào cũng nghiêm chỉnh. Tuy cô có chút nghiêm túc, có chút thận trọng, rất dễ khẩn trương, rất lo sợ nói sai; nhưng mà lúc anh chọt chọt trán của cô rồi cô chọt lại, lúc anh nói giỡn là cô không lễ phép thì cô cũng mạnh miệng… khiến anh thật thích những lúc khác thường như vậy của Lăng Lỵ.

Có lúc Doãn Quang Huy nghĩ rằng, nếu Lăng Lỵ không sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, có lẽ nụ cười của cô sẽ đáng yêu hơn, tiếu lâm hơn, hiền hòa hơn, cũng như gần gũi hơn. So với tính cách hiện giờ thì hoàn toàn khác nhau…

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Doãn Quang Huy lại cảm thấy đau lòng thay cho Lăng Lỵ, muốn đền bù lại tuổi thơ không mấy vui vẻ của cô, muốn móc tim móc phổi cố gắng hoàn thành những nguyện vọng chưa hoàn tất của cô.

“Anh mau đi tắm đi.” Lăng Lỵ chỉ chỉ phòng tắm sau lưng của Doãn Quang Huy, mở miệng đuổi anh.

Tuy cô không vì những lời đùa giỡn của Doãn Quang Huy mà cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô lại sợ cùng anh mỗi ngày càng thêm quen thuộc, càng thêm thân mật.

"Ngươi nhanh đi tắm thôi." Lăng Lỵ chỉ chỉ Doãn Quang Huy sau lưng phòng tắm, mở miệng đuổi hắn.

Nàng cũng không có bởi vì Doãn Quang Huy nói nói đùa cảm thấy bị mạo phạm, nhưng là, nàng sợ cùng doãn Quang Huy Chi giữa ngày càng quen thuộc cùng ngày càng thân cận. *lequydon*duyniệm* Lúc ban đầu, anh và cô là bạn bè quen thuộc mới có thể đùa giỡn như thế. Càng ngày cô lại càng không thể xem anh như là bạn cùng phòng bình thường được.

“Đừng hối tôi nữa, tôi sẽ đi. Ngủ ngon… Ồ! Đau đau đau!"

Đi chưa được hai bước, lỗ mũi lại đụng phải cửa phòng tắm. Doãn Quang Huy xoa xoa cái mũi, đau đến mức phải cong người lại, cơ hồ là ứa nước mắt luôn.

Lăng Lỵ thở dài một hơi.

“… Tôi ở đây chờ anh. Anh đừng khóa cửa lại. Lỡ bị té ngã hay là cái gì thì ít nhất tôi có thể vào đỡ anh. Đợi anh an toàn đi ra thì tôi mới trở về phòng.” Cô chờ bên ngoài phòng tắm, dầu gì cũng có thể trông nom lẫn nhau.

"… Ưmh."

Doãn Quang Huy ôm sống mũi rất may không bị đụng gãy, có chút rối loạn bởi vì đau quá, hay là xấu hổ quá, cho nên mới không nói ra được lời nào.

Anh gật đầu loạn xạ với Lăng Lỵ, quay đầu xấu hổ chạy vào phòng tắm.

Cửa phòng đóng lại, có tiếng mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào, tiếng nước chảy dừng lại. Sự im lặng phải là vì anh đang gội đầu hay là chà rửa thân thể…

Lăng Lỵ đứng bên ngoài phòng tắm, cẩn thận nghe ngóng một hồi. Sau khi xác định tiếng động trong phòng tắm không có gì không bình thường, tâm trạng lo lắng cho Doãn Quang Huy mới thả lỏng một chút.

Chỉ là một chút rượu đỏ, lại có thể khiến anh như đi trên mây, ngã trái ngã phải đụng mấy lần…

Cô đã từng rất sợ mùi rượu, nghĩ rằng đàn ông trên thế gian đều giống như cha của mình, có thể uống được rất nhiều. Mà sau khi uống rượu xong thì cũng rất ư là đáng sợ…

Ngày trước, có lúc người cha say rượu này nổi cơn đấm đá cửa phòng đóng chặt của cô, vừa đập vừa hét lớn ——"Tao sẽ không tha cho mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"; cũng có khi cô vô tình quên khóa cửa phòng lại, nữa đêm cha cô chạy qua lay tỉnh dậy, chỉ vì muốn tát cho cô vài bạt tai, hay là vì muốn nghe ông ta nồng nặc mùi rượu la mắng mẹ cô.

Trên thế gian này, thì ra còn có loại đàn ông giống như Doãn Quang Huy, uống rượu vào mà vẫn còn mĩm cười đáng yêu, thích nói chuyện, săn sóc người ta như bình thường, khiến cho người ta rất muốn được gần gũi.

Mặc dù anh như một đứa trẻ, đi đường không yên, cần người trông chừng, nhưng lại không giống như cha cô, say rồi sẽ hóa thành ma quỷ…

Ai ya, suy nghĩ những chuyện này làm cái gì? Đừng quay đầu lại nhìn nữa, cô không cần nhớ tới cha cô.

Lăng Lỵ nhắm mắt lại, hít sâu vào mấy hơi, kéo suy nghĩ trở về không gian trước mắt.