Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Chương 17




Lăng Lỵ đi rồi.

Cô dọn ra khỏi nhà của Doãn Quang Huy, quay trở về nhà cũ nơi cha con cô đã từng sống nương tựa lẫn nhau.

Cha đã trải qua hai lần phẫu thuật não bộ. Giải phẫu thuận lợi, sinh mạng cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ là giống như người bị trúng gió, bởi vì máu bị ứ động ở vài phần trong não bộ, tạm thời ông mất đi khả năng nói chuyện lưu loát và đi lại bình thường, cùng với một số năng lực ký ức cần phải trị liệu lâu dài.

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình Lăng Lỵ, cô phải củng cố lại tài chính trong nhà mới có thể trang trải tiền sinh hoạt cũng như tiền thuốc men. Cho nên, khi cha của Lăng Lỵ được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Lăng Ly cũng bắt đầu đi lại làm lại bình thường. Cô an bày cha ở lại viện điều dưỡng được thiết lập thêm của bệnh viện.

“Cha, người xem hôm nay con mang cái gì tới nè? Bánh đường đỏ mà cha thích ăn nhất. Hôm nay con tới muốn cùng cha đi trị liệu đó.”

Lăng Lỵ đi tới viện điều dưỡng, đi vào phòng bệnh của cha, cười với ông toe toét, thuần thục ngồi xuống giường, đỡ cha cô ngồi dậy rồi kê cái gối ở dưới lưng cho ông.

Mấy hôm nay, cô lợi dụng công việc có chút rảnh rỗi để cùng đi trị liệu với cha cô, nói chuyện với ông, cố gắng giúp ông tìm kiếm lại những đọan ký ức đã mất đi.

“Cô… cô là ai?” Ánh mắt của cha Lăng trống rỗng nữa nhìn túi xách trong tay của Lăng Lỵ, nữa nhìn Lăng Ly, đáy mắt mờ đục, động tác của khóe miệng hết sức khó khăn, âm thanh không rõ ràng.

“Con là Lăng Lỵ, con gái của cha.” Gần đây, Lăng Lỵ đã quen với chuyện ông thường xuyên không nhận ra cô. Mỗi câu nói ra đều hết sức nhẫn nại với ông.

“Con gái của tôi… Không phải…” Cha Lăng chăm chú nhìn cô, nhíu nhíu mày, lắc đầu, vô tình để một ít nước miếng theo khóe miệng chảy dọc xuống. Trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Lăng Lỵ nhanh chóng rút tờ giấy lau mặt lau sạch cho cha mình.

“Là con, cha xem.” Lăng Lỵ đưa mặt mình lại gần cha Lăng, thầm nghĩ nếu không phải vì lần phẫu thuật này, cô không biết bắt đầu từ lúc mấy tuổi, cô đã không dám đến gần cha như thế này.

Cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, cay đắng chua ngọt hỗn loạn, cô cười cười rồi nói: “Là con gái của cha đó! Chỉ là hôm nay có trang điểm, lông mày cũng dày hơn một chút, lông mi cũng dài ra.

Cha xem, con gái của cha có phải là xinh đẹp lắm không?” Cha Lăng đến gần quan sát Lăng Lỵ, trên mặt vẫn còn đầy ngờ vực. Cô gái này so với cô gái tới hôm qua rõ ràng không giống nhau.

Cha Lăng đưa tay phải còn có thể hoạt động bình thường ra, sờ sờ lông mày của Lăng Lỵ, rội lại nhẹ nhàng xoa lên bên má của cô. Qua một hồi, ông mới có dấu hiệu nhìn ra chút đầu mối.

“Một chút…Giống… có chút…” Cha Lăng cố gắng thốt ra được mấy chữ.

“Không sao, cha, người nghĩ không ra cũng không cần gấp. Chúng ta ăn bánh đường đỏ trước, sau đó sẽ đi trị liệu. Hôm nay cha phải cố gắng lên nha.” Lăng Lỵ lấy bánh đường đỏ từ trong túi ra, đặt ở trên tủ, cắt thành từng miếng nhỏ một cách tỉ mỉ. Vừa cắt cô vừa nói: “Cha, trước kia cha đã từng tham gia quân ngũ ở Bành Hồ, cha có còn nhớ không?”

Cha Lăng lại lắc đầu. Bành Hồ? Đó là nơi nào?

“Cha nói bánh đường đỏ ở Bành Hồ ăn rất ngon, rất thích ăn chung với rượu. Hiện giờ cha không thể uống rượu, nhưng vẫn còn may mắn có thể ăn bánh đường đỏ. Trên đường đến đây, con thấy một tiệm có bán, nghĩ rằng cha sẽ rất thích, nên lập tức mở cửa vào mua.”

Cha Lăng không hiểu câu nói nào của Lăng Lỵ cả. Ông không hiểu vì sao cô mua được bánh đường đỏ thì nhìn vui vẻ như vậy?

Ông không nhớ rõ nữa rồi.

Trí nhớ của ông thật là hỗn loạn, nhớ vài chuyện khi còn bé, cũng nhớ vài chuyện khi lớn lên; ông cũng nhớ hình như ông đã từng kết hôn với một người phụ nữ rất xinh đẹp, mà hình như vợ của ông và cô gái trước mặt tự nhận mình là con gái của ông có điểm hơi giống nhau…

Ông nhớ lại từng đoạn ký ức, lẫn lộn… Nhưng không thể nào hợp chúng lại với nhau, cũng như nhìn không rõ lắm.

Bọn họ nói ông bị bệnh. Nhưng mà ông không biết mình bị bệnh gì.

Lăng Lỵ đút từng cái bánh đường đỏ vào miệng của cha. Những cái bánh đường đỏ đã được cô cắt rất nhỏ, ăn rất dễ. Ánh mắt của cô long lanh nhìn phản ứng của cha.

“Ăn ngon không? Ăn nữa không?” Cô mong đợi hỏi han.

“Ngon… Muốn… Còn nhiều…” Sau khi bánh đường đỏ tan trong miệng, cha Lăng dùng sức gật đầu liên tục, chỉ vào bánh đường đỏ còn thừa lại ở trong đĩa, nước miếng trong miệng lại chảy ra. Nụ cười khờ khạo hiện ra trên mặt, thật thà chất phát như một đứa trẻ mới được ăn kẹo.

Không biết tại sao Lăng Lỵ nhìn bộ dạng của cha lúc này, lại có chút nhớ nhung rơi lệ.

Cô không biết cha mình như vậy là tốt hay xấu. Cô có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy may mắn.

Cô hi vọng có một ngày, cha có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng cô hi vọng nhiều hơn là sau khi bình phục, cha có thể như bây giờ vậy, không say rượu cũng không cờ bạc. Nương nhờ cô, nhưng không vơ vét hết sạch trơn của cô. Thỉnh thoảng gối đầu lên vai cô ngủ ngon, giống như bọn họ là cha con tình thâm nhất trên thế gian này.

Cô nghiêng đầu lau nhẹ khóe mắt, ổn định lại tâm tình, rồi mới quay đầu lại, cười nói dịu dàng với cha: “Cha, cha thích ăn thì cứ nói. Từ nay về sau con sẽ mua. Một lần không nên ăn nhiều như vậy… Aaa! Cha đừng ăn lẹ như vậy… không thể nuốt trộng, cũng không cần dùng tay để cầm…”

Giọng nói của Lăng Lỵ tản mát trong phòng bệnh. Ở ngoài phòng bệnh, Doãn Quang Huy tận mắt nhìn thấy hết cảnh cha con cô tiếp xúc với nhau.

Doãn Quang Huy im lặng nhìn Lăng Lỵ và cha của cô, không dám đến gần, cũng không dám lên tiêng quấy rầy.

Đã qua một thời gian, anh chỉ có thể yên lặng nhìn cha Lăng chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt tới phòng bệnh bình thường, rồi từ phòng bệnh bình thường chuyển vào viện điều dưỡng; yên lặng nhìn Lăng Lỵ an bài chuẩn bị tất cả vì cha mình; yên lặng nhìn Lăng Lỵ dọn ra khỏi căn nhà mà hai người đã từng sống chung với nhau.

Anh đã từng nghĩ tới chuyện giữ Lăng Lỵ lại, giúp đỡ cô tiền chi phí phẫu thuật, cũng như chi phí ở viện điều dưỡng. Nhưng anh lại lo lắng bịccô từ chối, cũng như lo lắng gia tăng gánh nặng và rắc rối cho cô vì những thay đổi đang xảy ra giữa cô và cha.

Vì vậy, anh vẫn giữ im lặng. Anh không quấy rầy cô giống như đã từng nói với cô. Anh chỉ là đứng chờ cô ngay tại đây, tuyệt đối không quấy rầy.

Dẫn cha đi làm trị liệu về, cô xử lý hết mọi chuyện cho cha. Lúc Lăng Lỵ đang chuẩn bị ra về bị chị Hà kêu lại ở ngoài hành lang của viện điều dưỡng.

“Cô Lăng, làm phiền một chút thời gian của cô có được không?” Chị Hà mặc đồ công sở, cầm trong tay một cái cặp công văn rất có nữ tính, lúc nào cũng lộ ra bộ dạng thông minh có năng lực. Rõ ràng là chị ấy mới vừa tan sở ở công ty rồi đi thẳng tới đây.

“Thư kí Hà?” Lăng Lỵ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Thư kí Hà ở viện điều dưỡng. Theo bản năng, cô tưởng rằng đã xảy ra vấn đề gì ở chỗ làm, mở miệng hỏi thăm: “Chị có công việc gì cần giao phó hả? Không lẽ em lỡ cuộc gọi của chị à? Không đúng…. Làm sao chị biết được em ở đây?” Câu hỏi sau cùng khiến cô phát hiện có chuyện gì đó không đúng.

“Tôi đi theo tổng giám đốc tới đây. Nếu không thì tôi làm sao biết được cô Lăng và bác trai ở đâu chứ?” Chị Hà cười cười, nói chuyện với Lăng Lỵ như là bề trên yêu quý.

Nghe thấy ba chữ ‘tổng giám đốc’ kia, trên mặt Lăng Lỵ thoáng qua chút không được tự nhiên.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô vãn chưa có cách nào liên hợp Doãn Quang Huy cùng ba chữ ‘tổng giám đốc’ này.

Doãn Quang Huy trong lòng cô là ánh mặt trời, là một nghệ sĩ bóng bay cực kỳ rạng rỡ. Cô thật sự rất khó tưởng tượng, Doãn Quang Huy là tổng giám đốc của một công ty tư bản có tầm cỡ….

Nhưng mà, chị Hà nói chị ấy đi theo sao Doãn Quang Huy…. Cho nên mới vừa rồi Doãn Quang Huy có tới đây sao? Anh tới mà tại sao không gọi cô?

Không được, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để gặp Doãn Quang Huy… Nếu anh gọi cô, cô nhất định sẽ rất ngượng ngùng, không biết nên làm cái gì cho đúng. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu mình ngượng ngùng cái gì. Rất may là Doãn Quang Huy đã lựa chọn không muốn xuất hiện trước mặt của cô.

Chị Hà rất nhạy cảm. Cô phát hiện sắc mặt của Lăng Lỵ lúc sáng lúc tối, không biết là đang lo lắng cái gì, nhưng chị ấy lại chọn không đề cập hỏi tới. Chị chỉ lấy bản tạp chí nào đó từ trong cặp công văn ra, đưa cho Lăng Lỵ.

“Cô Lăng, tôi tới không phải vì công việc. Tôi tới là vì chuyện riêng, muốn ra ngoài nói chuyện riêng với cô một chút. Thuận tiện mang bản tạp chí mà cha Lăng đã mang đến “Lệ Ảnh” tìm Doãn Quang Huy hỏi tội.

Lúc ấy, ai cũng hốt hoảng vội vàng đưa cha Lăng lên xe cứu thương, nên không ai để ý quyển tạp chí này nắm trên mặt đất. Chị đi phía sau nên tiện tay nhặt lên.

“Ồ, được. Cảm ơn Thư kí Hà.”

Lăng Lỵ hơi ngạc nhiên, tiến lên phía trước lễ phép nhận lấy quyển tạp chí. Khoảnh khắc cô nhận quyển tạp chí kia, cô có loại ảo giác giống như là nó đang đốt cháy lòng bàn tay của mình, khiến mặt cô ửng hồng lên, giống như nhắc nhở cô một lần nữa, cô và Doãn Quang Huy là người của hai thế giới khác nhau.

“Cô Lăng, cô đã xem nội dung ở bên trong chưa? Ý của tôi là, xuyên qua các loại đường dây thông tin khác của tờ tạp chí này, đọc qua bài phỏng vấn của tổng giám đốc?” Chị Hà hỏi cô.

“….Không có.” Lăng Lỵ lắc đầu. Mặc dù trong viện điều dưỡng cũng có quyển tạp chí này, nhưng cô chính là không có đủ can đảm để cầm lên đọc.

Cô có cảm giác bên trong quyển tạp chí kia cất giấu những gì cô không biết về Doãn Quang Huy. Chỉ cần cô vừa mở tạp chí ra, một Doãn Quang Huy đã từng cho cô ánh sáng mặt trời, chữa lành cho cô, khiến cô động lòng, sẽ tan biến trong chớp mắt.

Cô rất sợ giấy trắng mực đen ở trên đó sẽ vô tình phá huỷ sự tín ngưỡng nào đó của cô.

“Cô Lăng, cô không đọc nội dung của tạp chí là vì cô không có thời gian, hay là vì cô vẫn còn oán trách tổng giám đốc lừa gạt cô?” Không biết như thế nào, chị Hà đã biết được hôn nhân của Doãn Quang Huy và Lăng Lỵ là giả ngay từ đầu. Dựa vào sự tương tác của chị và Lăng Lỵ trước đây, chị cảm thấy Lăng Lỵ là một người thông minh, cho nên không muốn tốn thời gian vòng vo, đi nhanh vào vấn đề.

“Không phải vậy. Em cũng không phải là không có thời gian đọc. Chỉ là em…. Tóm lại, em không có trách anh ấy.” Suy nghĩ một hồi, Lăng Lỵ đưa ra một lời giải thích chuẩn xác nhất. Cô thật không có ý oán trách Doãn Quang Huy.

“Như vậy, cô không có cách nào tiếp nhận tổng giám đốc và bối cảnh gia đình của cậu ấy sao?” Chị Hà hỏi thẳng, trực tiếp đi vào trọng điểm.

Lăng Lỵ không trả lời. Thật sao? Không còn cách nào tiếp nhận bối cảnh gia đình của Doãn Quang Huy hay sao? Có lẽ là vậy.

Cô tự ti mặc cảm, tự giác không thể trèo cao với Doãn Quang Huy, cho nên không có cách nào đối mặt với hôn nhân của bọn họ, cũng như không có cách nào đối diện với anh…. Lăng Lỵ cắn cắn môi, gục mặt xuống.

Chị Hà nhìn vẻ mặt khó xử lại tự ti của cô, nhẹ nhàng thở dài một cái, lời nói sâu xa.

“Cô Lăng, tôi vốn là thuộc hạ cấp dưới, không nên xen vào chuyện riêng của cấp trên. Nhưng cha của tổng giám đốc là thâm tình cũ của tôi, tôi cũng đã từng chăm sóc rất nhiều cho ngài ấy, không nỡ trơ mắt nhìn ngài ấy cực khổ đào tạo một đứa con bị tinh thần sa sút.”

“Tinh thần sa sút?” Lăng Lỵ ngạc nhiên giương mắt nhìn, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề. Doãn Quang Huy và bốn chữ ‘tinh thần sa sút’ chẳng thế nào có quan hệ với nhau.

“Cô bất ngờ lắm sao? Không chỉ có cô, tôi cũng vậy. Từ trước tới giờ tổng giám đốc là một con người lạc quan vui vẻ. Nhưng gần đây, trong lời nói lại có ý muốn rút lui. Tôi đoán được, nếu người phát ngôn năm nay của Lệ Ảnh không phải là cô, tổng giám đốc nhất định đã từ chức rồi.” Động lực lớn nhất trước mắt để Doãn Quang Huy ở lại công ty là phải làm tốt cho Lăng Lỵ trở thành người phát ngôn năm sau, không phải sao? Chị Hà thầm nghĩ.

“….. Tại sao lại như vậy?”

Lăng Lỵ chưa bao giờ cảm thấy Doãn Quang Huy là người không biết phân biệt công tư, cũng như không cảm thấy cô có sức ảnh hưởng lớn gì đối với anh. Nhưng chị Hà không phải là người nói ngoa, cho nên Lăng Lỵ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Cho nên, đây chính là nguyên nhân tôi tới đây. Mấy năm nay, cho dù tổng giám đốc rất muốn tập trung tinh thần phát triển kỹ thuật làm bóng bay, nhưng từ đầu tới cuối, cậu ấy có thể chăm sóc cả hai bên. Cha của cậu ấy đã giao cho cậu ấy một công ty vận hành rất khá. Tôi không muốn nhìn thấy bởi vì cô mà cậu ấy lui về phía sau. Cho nên, tôi chỉ có thể hy vọng cô đi nhanh một chút để theo kịp.”

Bởi vì cô mà lui về phía sau? Làm gì có thể?

Bởi vì trong lúc vô tình, cô để lộ tin tức không muốn trèo cao, cho nên Doãn Quang Huy dứt khoát không muốn đứng ở chỗ cao? Chẳng lẽ sự tự ti của cô trở thành lý do Doãn Quang Huy quyết đoán muốn thoát ly khỏi sự nghiệp của gia tộc hay sao? Không thể nào! Lăng Lỵ không thể nào tin nổi.