Ông Xã Đừng Đến Đây!

Chương 21: Búp bê vô hồn




Cô đau đớn nhắm mắt, " Tôi nói cho em biết hắn mãi mãi cũng không yêu em.Người hắn yêu chỉ có Tần Mai Linh" những lời chua chát từng hồi dăng dẳng bên tai cô. Mi mắt như cánh bướm rã rời, cô yếu ớt đối chọi ánh mắt với hắn

- Cầm thú... Anh rốt cuộc có nghĩ đến cảm giác của Tần Mai Linh 

Quả nhiên ánh mắt hắn có chút động tâm, nhưng nhanh chóng dập tắt. Đưa bàn tay lạnh lẽo bóp lấy khuôn mắt nhỏ nhắn

- Cô không có tư cách nhắc đến tên cô ấy. Hắn nghiến răng phun ra từng câu từng chữ

Cô đột nhiên im lặng, hắn đúng là không thay đổi vẫn xem cô là một con người dơ bẩn.Phía dưới hạ thân cơ hồ ướt đẫm sưng tấy , vết bầm tím chi chít lõa lồ trên cơ thể nhỏ. Mái tóc rối loạn xõa dài trên chiếc giường, ánh mắt cô từ lúc nào dần trở nên vô hồn 

Người ta nói vết thương đau là vết thương nhẹ, vết thương đau đến mất cảm giác chính là vết thương nặng

Trần Khải vẫn chưa hay biết sự thay đổi này của cô, tiếp tục hành hạ cơ thế sớm đã không còn sức chống cự này. Cho đến khi tinh dịch thấm ướt nơi giao hoan, nhìn thấy cổ tay cô rỉ máu, thuốc từ từ hạ xuống hắn mới tạm tha rời khỏi cô

Nhìn dấu vết hắn gây ra đột nhiên trong lòng Trần Khải nổi lên tia đau lòng, những hành động vừa rồi đúng như lời cô nói chẳng khác gì cầm thú. Mạnh mẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, nhanh chóng đứa tay tháo thắt lưng trên cổ tay cô, ánh mắt nổi lên tia phức tạp sơ qua loa lau máu.Nhưng có gì đó rất lạ cô từ lúc nào lại ngoan ngoãn như vậy? không còn vùng vẫy, không còn mắng chửi, nằm ngây ngốc như con búp bê vô hồn mặc cho hắn đụng chạm như vậy. Vỗ nhẹ khuôn mặt cô, âm thanh khàn khàn cố gắng gọi tên cô

- Gia Ái... Gia Ái..Chu Gia Ái

Nhưng đáp trả lại hắn là sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Có phải hay không đây chính là tột đỉnh của tổn thương? 

Hắn hoảng loạn lay người cô, nhanh chóng mặc lấy quần áo xốc xếch, nhẹ nhàng bồng lấy Gia Ái mất bình tĩnh gào lớn 

- Người đâu... Bác Trương lập tức đem xe đến đây!!!
-------------//---------
Bên ngoài khung cửa bệnh viện, những cánh hoa phù dung e ấp trong gió, hương thơm thoang thoảng khiến lòng người êm diệu. 

* Hoa Phù Dung mang ý nghĩa một chuyện tình yêu buồn, ngang trái. Cánh hoa đổi màu từ sáng đến chiều và hôm sau chỉ là một nhành cội xác xơ. Tình yêu cũng vậy, sẽ có những lúc thay đổi, lúc hạnh phúc lúc lạnh nhạt, rồi cuối cùng cũng tan vỡ theo quy luật tự nhiên mà thôi

Cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, sinh mệnh cô bây giờ mỏng manh như cánh hoa phù dung trước gió. 

- Do quan hệ tình dục nhiều lần với các tư thế quá mạnh bạo, vùng kín bị suất huyệt nhẹ và có dấu hiệu sưng đau. Bệnh nhân cần được nghỉ dưỡng và tránh việc quan hệ ít nhất 2 tháng. Bác sĩ cố lấy bình tĩnh phân tích bệnh án với người đang ông đang hừng hực khí thế giết người 

- Vậy tại sao cô ấy đến bây giờ vẫn không nói chuyện chẳng khác gì người chết ông nói xem! Hắn không kiên nhẫn gân xanh như sắp nổ tung nhìn về phía cô, đã hai ngày rồi, hai ngày cô cứ nằm bất động ở đó không động không nói 

Hắn kích động khiến bác sĩ càng hoảng sợ hơn, cố gắng điều hòa hơi thở run rẫy trả lời hắn

- Chuyện này...chuyện này..là do bóng đen tâm lý của cô ấy

- Bóng đen tâm lý? Hắn nhíu mi tâm đây là loại bệnh gì 

- Bóng đen tâm lý nói đúng hơn là những ám ảnh trong tâm trí cô ấy, ám ảnh này khiến cô không muốn thức tĩnh, cô ấy thu người lại như bản năng sợ rằng khi tỉnh dậy sẽ lại tổn thương. 

Tỉnh dậy sẽ lại tổn thương? Hắn bật cười, cười một cách chua xót! Hắn như vậy là đang làm tổn thương cô sao, đến nổi cô không muốn nhìn thấy hắn, cười với hắn,... Bước đến gần giường bệnh, cánh tay run run như sợ làm vỡ một thứ gì đó rất quý báu chạm vào khuôn mặt trắng bệch của cô

- Làm sao cô ấy mới có thể thoát khỏi bóng đen ấy? Thanh âm hắn như bất lực trước cô

Chu Gia Ái cô nghĩ cô là ai? Hàng trăm người phụ nữ đang xếp hàng đợi tôi để ý! Hàng trăm người phụ nữ luôn sẵn sàng chiều theo ý tôi! Hàng trăm người phụ nữ yêu tôi! Duy chỉ có Gia Ái cô.. Luôn dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn tôi! Duy chỉ có cô... Khiến tôi không thể không động tâm. Chu Gia Ái tại sao? Tại sao chỉ một mình tôi để mắt đến em... Còn em thì không?

- Cần phải nhẹ nhàng xoa dịu nỗi sợ của cô ấy.

Gật đầu hiểu ý,Trần Khải dáng vẻ mệt mỏi hất tay cho bác sĩ ra ngoài. Cứ như vậy mỗi ngày nếu không có việc vì quan trọng hắn sẽ ở lại giường bệnh với cô. 

Cánh hoa phù dung theo cơn gió lạnh chạm khẽ lên đôi môi cô, hắn mỉm cười cầm lấy cánh hoa

- Tiểu Ái em nhìn xem, em mở mắt như vậy mà ngay cả cánh hoa rơi cũng không để ý

-"..." Ánh mắt vô hồn cô cứ như cánh bướm mở rồi lại khép nhìn vào khoảng không 

- Tiểu Ái! Ngoan mau tỉnh dậy anh sẽ không để em lặng lẽ ở nhà một mình chờ cơm nữa... Anh sẽ về..về cùng em hảo hảo ăn cơm em làm. Được không? Âm thanh hắn đã từ khi nào khàn đi, khẩn cầu cô tỉnh dậy

-"..." Lại một lần nữa cô im lặng. Mái tóc nhẹ nhàng bay trong gió, mọi sự đáng sợ đều không bằng cái im lặng này của cô, một lần cô im lặng trái tim hắn như lạnh nhốc thêm thập phần

Hạ giường thấp xuống, Trần Khải nhìn vào đôi môi khô khốc của cô đau lòng hôn nhẹ 

- Anh đi lấy chút nước cho em

Hắn xoay lưng nặng nề bước ra khỏi phòng

---------.---------

- Thiếu phu nhân đâu?!!!!!

Bọn vệ sĩ không hiểu tại sao lại ngất hết ra sàn nhà, Gia Ái lại không thấy đâu hắn điên cuồng tức giận đạp mạnh vào hai tên vệ sĩ

Hai tên vệ sĩ lúc này mới mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng rống giận của hắn liền lập tức quỳ xuống xin tha

- Ông chủ.. Ông chủ...vừa rồi bỗng nhiên có một cô gái cùng theo năm tên áo đen đến đây, dùng gậy điện tấn công chúng tôi và... Vào trong bắt thiếu phu nhân đi..