Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 3 - Chương 26




Cuộc đua xe tổ chức ở đường đua siêu tốc Thượng Hải vùng tam giác Trường Giang ưu việt là một trong bốn cuộc so tai chuyên nghiệp nhất Trung Quốc. Trải qua thử nghiệm đúng tiêu chuẩn của Hội Liên hiệp cơ quan uy tín đua xe quốc tế (FIA) chứng thực, đường đua F3 có chiều dài 2.063 cây số có 8 khúc rẽ trái 6 khúc rẽ phải. Hệ thống thiết bị đều đã đạt được tiêu chuẩn an toàn quốc tế, để đảm bảo cung cấp an toan trọn vẹn cho thể nghiệm xe đua mới cực nhanh. Một chỗ như vậy đối với rất nhiều tay đua xe là một sức hấp dẫn cực lớn, cái này giống như diễn viên điện ảnh cố chấp cùng theo đuổi Giải Kim Mã.

Cho nên, khi Trịnh Hạo tìm được Mạc Bảo Bối hơn nữa muốn mời cô đi tham gia lần giới thiệu sản phẩm xe hơi do công ty lớn nhất nước đưa ra thị trường lúc đó cô lập tức đồng ý. Cộng thêm vừa lúc trùng phải thời gian chủ nhật, cho nên Mạc Bảo Bối không nói hai lời chạy thẳng tới sân bay đi Thượng Hải.

Trước đó tin tức khí tượng nói ngày đó có mưa, nhưng kết quả ông trời tương đối nể mặt, trừ lẻ tẻ một chút ngay cả đường đua mưa phùn cũng không thể xối ướt lông trâu, không có chuyện gì lớn. Ngày tranh tài nhiệt độ không cao, hơn nữa không có gió, cơ thể cảm thấy khá nhẹ nhàng khoan khoái. Đối với các tay đua phải mặc trang phục đua xe rất dày cồng kềnh mà nói, thời tiết như vậy tương đối lý tưởng.

Lần giới thiệu sản phẩm này sẽ lấy marketing làm chủ là mục đích cuối cùng, cho nên người tới hiện trường xem cũng không phải rất nhiều. Khán đài có thể chứa 7000 người không tới một nửa người ngồi. Mặc dù như thế, không khí hiện trường vẫn được người chủ trì phía công ty làm cho cực kỳ nhiệt liệt.

Lần giới thiệu này phía công ty sẽ phát biểu đầu tiên, sau khi công bố giá, lập tức để mười tay đua xe chuyên nghiệp tiến hành điều khiển thử ở hiện trường, hơn nữa làm ra rất nhiều động tác đua xe độ khó cao cấp bậc chuyên nghiệp, dẫn tới không ít ngạc nhiên.

Sau khi dẫn dụ dục vọng mua tới, giới thiệu cũng sẽ không trực tiếp tiến vào giai đoạn marketing kế tiếp, mà tiến hành cuộc tranh tài.

Ngồi trong ô tô mới nhất đã qua cải tiến, Mạc Bảo Bối vui vẻ đến mức quả thật cũng sắp muốn huýt gió rồi. Một người yêu thích xe gặp được xe hơi đỉnh nhất lúc đó mặc kệ có khả năng mua được hay không cũng sẽ muốn thử lái một phen. Cho nên, cô len lén thuyết phục Trịnh Hạo, sau đó thay thế Trịnh Hạo tham gia cuộc tranh tài này.

Đồ đua xe Trịnh Hạo dùng mặc trên người nhỏ nhắn của Mạc Bảo Bối có phần quá lớn, dùng mấy miếng cao sau ghim ở ống tay áo. Nhân viên làm việc và các tay đua tham gia thi đấu rất nhiều người đều không quen biết lẫn nhau, cộng thêm mặc đồ đua haonf toàn không có người chú ý, cho nên Mạc Bảo Bối nhanh chóng cúi trộn lẫn trầm ngồi vào trong xe.

Điều khiển xe đua chuyên nghiệp khiến Mạc Bảo Bối lập tức sôi trào nhiệt huyết lên. Đây là lần đàu tiên trong đời cô chân chính phóng trên đường đua xe, loại cảm giác này quả thật chính là tuyệt không thể tả. Mặc dù đã đã tham gia đua, nhưng dù sao đó chỉ là đua xe thôn qua, còn dưới chân cô đang là đường đua xe, cái loại chinh phục này làm cho Mạc Bảo Bối hoàn toàn bùng cháy rồi.

Đạp chân ga, lao tới cực nhanh, thể nghiệm cảm giác nhanh như điện chớp.

Lao nhanh qua đường rẽ, bánh sau mất đi phần lớn lực chạm đất. Mạc Bảo Bối nhếch miệng lên thành đường cong nhất định xinh đẹp. Chuyển hướng quá độ một cái, sau đó xoay ngược tay lái khống chế xe ổn định. Mạc Bảo Bối làm được bánh trước đồng thời có thể giữ vững lực chạm đất. d;i;ễ;n đ;àn l;ê qu;ý đ;;ôn Nghe âm thanh động cơ phát ra làm người ta phấn chấn, Mạc Bảo Bối biết lúc này bánh trước sinh ra lực ngang bằng, quả nhiên, khi ý niệm hưng phấn ý niệm trong cô còn chưa biến mất trước, đã sinh di chuyển rồi.

Cuối cùng dùng chân ga khiến xe trở về bình thường, Mạc Bảo Bối nhanh chóng duy trì di chuyển bình thường trở lại trên đường đua.

Cuộc tranh tài này đối với Mạc Bảo Bối mà nói cũng không phải tranh tài, bởi vì sau khi cô khởi động xe xong, tất cả ý niệm so tài đã ném toàn bộ ra sau ót, cũng bởi vì thái độ quên mình này của cô, cuối cùng xông phá, ngưng hẳn tuyến thời điểm, cô là người đầu tiên.

Khi cô hồi hồn từ cái trong khoái cảm chinh phục, tiếng vỗ tay toàn hiện trường như sấm động, đã có ký giả truyền thông và người chủ trì xông tới trước xe rồi.

Cái này làm Mạc Bảo Bối có chút luống cuống, cứ như vậy đi xuống, sẽ hại Trịnh Hạo hay không đây?

Đây chính là lừa gạt lớn nhất.

Nhưng chuyện đã bày ra ỏ trước mắt, nếu Mạc Bảo Bối không chịu mở cửa xe mà nói nhất định sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, cho dù lúc này Trịnh Hạo xuất hiện, cũng không giải quyết được chuyện gì. Mấy ngàn ánh mắt của người ta đều khóa trên chính người cô, cũng không phải là pháp sư, làm sao có thể có biện pháp chứ?

Sau khi hốt hoảng chút ít, Mạc Bảo Bối liền tỉnh táo lại rất nhanh.

Cho mình một cái mỉm cười, Mạc Bảo Bối ung dung từ trên xe bước xuống, đón nhận đèn flash chiếu tới.

- Đối với việc lần đầu tiên vô địch cuộc tranh tài này cô có cảm nghĩ gì?

- Vị tuyển thủ này giống như chưa từng ra mắt trong các cuộc tranh tài khác, thành tích ưu tú như thế chắc hẳn là hạt giống đội tuyển đua xe phải không?

- Có thể nói một chút cuộc tranh tài này đối với cô mà nói có ý nghĩa gì không?

- Xin hỏi. . . . . .

Báo thể thao, phương tiện thông tin truyền thông, tạp chí lá cải vân vẫn. Các ký giả truyền thông khác nhau căn cứ vào mấy chủ đề cần thiết hỏi rất nhiều câu hỏi góc độ khác nhau, hoàn toàn bao phủ Mạc Bảo Bối ở trong đợt sóng âm thanh.

- Những thứ này, chỉ sợ đều phải đi hỏi người lãnh đạo làm chủ đơn vị rồi, e rằng chỉ ông ấy mới đủ quyền lên tiếng. Mà ý nghĩa đối với tôi, rất đơn giản, tôi tới tranh tài là vì hưởng thụ cảm giác ưu việt lao nhanh xe hơi cao cấp trên đường đua chuyên nghiệp, tôi nghĩ nhất định có rất nhiều người bạn cũng yêu xe như tôi rất muốn lái một chiếc hoàn mỹ xe như vậy.

Sau khi Mạc Bảo Bối chính thức nói xong, lập tức cảm thấy trên cánh tay có một sức lực truyền đến.

Các ký giả truyền thông hoàn toàn không nghĩ tới đây là tay đua xe phái nữ, cho nên tiếng Mạc Bảo Bối vừa ra lập tức khiến toàn hiện trường lâm vào trong ngạc nhiên.

Mặc dù vóc dáng Mạc Bảo Bối nhỏ nhắn, nếu ở những địa điểm khác rất dễ dàng bị nhận ra, nhưng một người đồ đua xe cồng kềnh cộng thêm hoàn toàn không thấy được ngũ quan do cái mũ che đậy diện mạo phái nữ của Mạc Bảo Bối, sẽ chỉ khiến người khác tưởng lầm là một tay đua xe nam xương tương đối nhỏ mà thôi. Bởi vì trên đường xe dạng này hầu như đều là thiên hạ của tay lái nam, cho dù có số ít tay đua nữ, nhưng cũng rất khó khăn lấy được thành tích tốt đẹp.

Mạc Bảo Bối đột nhiên một xoay tròn, rơi vào một lồng ngực nở nang, không còn kịp ngẩng đầu nhìn là ai nữa, đã bị mang đi, bên tai truyền tới tiếng các ký giả truyền thông mãnh liệt hỏi chuyện một người khác. Hình như, có một người khác thay thế cô trở thành đối tượng phỏng vấn rồi.

Đến phòng nghỉ ngơi khách quý, Mạc Bảo Bối rút đầu ra ngẩng lên, nhìn người trước mắt, sửng sốt hồi lâu.

Dọc theo đường đi bởi vì nhiều người, cho nên Mạc Bảo Bối gần như đều bị kẹp chặt đi, hiện trường tiếng reo hò điên cuồng một vùng cùng với tiếng marketing bắt đầu đề cử lẫn lộn lại với nhau khiến Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ. Quần áo dầy cộm nặng nề, cồng kềnh trên người làm cô chỉ cảm thấy đó là một lồng ngực mẽ và bàn tay có lực mà thôi, cho nên Mạc Bảo Bối rất dễ dàng cho rằng người bên cạnh nhất định là Trịnh Hạo.

Bởi vì, lần này Mạc Bảo Bối chạy đến vốn là không hề nói với bất kì ai, ngay cả Lộ Bán Hạ cũng không biết, cho nên không có khả năng sẽ có người khác biết cô tới tham gia lần tranh tài này, Trịnh Hạo là người duy nhất biết.

Nhưng sau khi nhìn thấy Ross tuấn lãng đẹp trai cực kỳ, Mạc Bảo Bối trầm mặc.

Hình như, chuyện đã ồn ào quá lớn, sắc mặt của Ross hình như rất không vui vẻ.

Trên thực tế, Ross đích thực rất không vui. Quả thật đúng là anh sắp phát điên. Đồng ý lời mời tham gia lần này giới thiệu sản phẩm mới này, Ross hoàn toàn không ngờ đến sẽ gặp được cô gái nhỏ mình luôn nhớ thương, còn nghĩ buổi giới thiệu hôm nay vừa kết thúc liền lập tức bay đến thành phố X thăm Mạc Bảo Bối, ai biết thế nhưng anh nhìn thấy Trịnh Hạo.

Trong thời gian Ross nhìn thấy Trịnh Hạo mặc đồ thường, tức khắc đoán được người thay anh ta ra sân rất có thể chính là Mạc Bảo Bối. Hỏi thẳng Trịnh Hạo cũng thẳng thắn, Ross bị dọa đến lập tức xông tới trung tâm giám sát và điều khiển Plasma coi tình hình cuộc đua. Thấy những động tác điên cuồng của Mạc Bảo Bối xong, lòng của Ross đi theo xe Mạc Bảo Bối, một lát khẩn trương một lát lạnh cả người một lát lại sợ. Lo lắng nhớ thương không đủ để biểu đạt tâm tình Ross ngay lúc đó. Cuộc đua vừa đến điểm cuối, Ross lập tức lôi kéo người lãnh đạo chịu trách nhiệm đứng đầu đi thay thế Mạc Bảo Bối trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.

Dùng sức nắm lấy cằm Mạc Bảo Bối, cảm nhận được hơi thở ấm áp giữa ngón tay truyền tới, toàn thân Ross bắt đầu run rẩy.

Mới vừa dám ẩn nhẫn lấy không có phát tác, hôm nay nhìn thấy người tốt tốt rồi đứng ở hắn trước mắt, lúc này Ross mới cảm thấy sợ hãi:

- Ai cho phép em tham gia loại so tài này, là ai cho em gan tốc độ phiêu du này, em không cần tính mạng hay là sao?

Ross đã dùng hết hơi sức toàn thân điên cuồng hét lên với Mạc Bảo Bối, khóe mắt chợt bắt đầu ươn ướt. Anh rất sợ, anh không dám tưởng tượng mình có một khắc có thể mất đi Mạc Bảo Bối, vừa nghĩ tới anh liền không khống chế được sợ hãi.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross, có chút sợ choáng ván. Cô vốn dĩ cảm thấy nhiều nhất chẳng qua là Ross sẽ hung hăng đánh mông cô, sau đó uy hiếp cô không bao giờ nữa được phép tham gia cuộc đua thế này. Nhưng cô thật sự không ngờ Ross ngoài nổi cơn thịnh nộ, cảm xúc thực chất toàn là sợ hãi và hoảng hốt.

Ross rống giận cũng không hù được Mạc Bảo Bối, ngược lại là sợ hãi và hoảng hốt trong mắt anh chấn động lòng của Mạc Bảo Bối.

Nhìn Mạc Bảo Bối ngơ ngác ngây ngốc, Trịnh Hạo bám theo mà đến cho rằng Mạc Bảo Bối sợ đến choáng váng. Vừa rồi Ross gầm lên giận anh đang trên hành lang ngoài cửa nghe thấy rõ ràng, vì vậy anh lập tức che Mạc Bảo Bối ở phía sau, nhìn Ross cảnh cáo:

- Ngài Ross, xin khống chế tốt cảm xúc của chính anh.

Trong mắt Ross giống như hoàn toàn không có cả người Trịnh Hạo vậy, hai mắt nhìn thẳng Mạc Bảo Bối:

- Tới đây! - Ross nhìn về phía Mạc Bảo Bối ngoắc tay.

Trịnh Hạo kinh ngạc mà nhìn Ross, lúc này anh mới thấy được sợ hãi trong mắt Ross.

Mạc Bảo Bối giống như không thể khống chế tim của mình, lời Ross nói giống như là một ma pháp, cơ thể Mạc Bảo Bối hoàn toàn không thông qua đại não suy nghĩ đã bước bước chân ra đi tới trước mắt Ross.

Nhìn dánh hình xinh đẹp động lòng người đang ở trước mắt, Ross dùng hết hơi sức lớn nhất cuộc đời ôm Mạc Bảo Bối, dường như muốn khắc cô vào trong lòng mình, khảm vào thịt trong thịt.

Nhìn một màn này, đại khái Trịnh Hạo cũng biết là ý gì, thức thời lui ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại, ngăn cản âm thanh bên ngoài.

- Sao em dám? Em có biết anh có bao nhiêu sợ hãi mất đi em? Em có biết hay không? - Ross nói thì thào, ngậm lấy vành tai Mạc Bảo Bối, hòa tan âm thanh và nóng ẩm hôn vào trong.

- Em. . . . . . - Mạc Bảo Bối vừa mới muốn há miệng ra trả lời, môi ẩm ướt mà run rẩy của Ross lập tức phủ lên.

Mạc Bảo Bối nếm thấy Ross sợ hãi, bờ môi của anh lạnh lẽo mà cô đơn, dường như muốn hấp thu một chút nguồn ấm áp từ trên người cô. Mạc Bảo Bối đáp lại, mút thỏa thích, cọ sát lẫn nhau, trằn trọc gặm cắn khoang miệng mềm mại của đối phương.

Đây là một nụ hôn thâm tình, là nụ hôn đầu lưỡi và đầu lưỡi tiếp xúc nhau. Bọn họ dùng đầu lưỡi ẩm ướt hướng tới miệng đối phương, miệng cả hai cũng mở, đầu lưỡi thăm dò vào miệng nhau, giống như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn và cảm giác thỏa mãn lớn nhất của mình. (một trong những tác giả tả cảnh hôn ... nhất)

Mặc dù Ross tức giận, nhưng sợ chiếm đa số, cho nên nụ hôn của anh cũng không cuồng dã thô bạo, ngược lại là êm ái, tự phát, vô cùng ưu nhã, vô cùng lãng mạn, khiến Mạc Bảo Bối thậm chí tận lực cảm nhận được ý trong lời nói xuân của Ross, biết Ross sợ và hoảnh hốt, thương tiếc còn có thương yêu, cưng chiều và lo lắng.

Nụ hôn tràn đầy kích tình khiến Mạc Bảo Bối hiểu rõ tâm tình Ross, khiến cơ thể run rẩy của Ross lấy được bình tĩnh. Hôn vừa kết thúc, ánh mắt của Mạc Bảo Bối cũng biến thành đắm đuối đưa tình, nhìn đôi môi Ross tràn đầy hấp dẫn, Mạc Bảo Bối liền nghĩ tới đêm hôm đó.

- Về sau không bao giờ được phép vậy nữa biết không? Anh chưa từng sợ hãi như vậy, như đứa trẻ không có cảm giác an toàn. Em ở đây trải qua còn anh lại như bị em vứt bỏ. Anh thật sự sợ hãi em sẽ rời xa khỏi anh, không bao giờ được phép vậy nữa biết không? Anh không chịu được sợ hãi và lo lắng như vậy. - Ross nắm gò má của Mạc Bảo Bối, thâm tình nói.

Mạc Bảo Bối gật đầu một cái, lúc này cô cũng không dám đi khích bác lửa giận của Ross, tuy rằng cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì, hơn nữa cô vẫn còn rất hưởng thụ loại cảm giác kích thích này.

Ross vuốt vuốt tóc Mạc Bảo Bối, kéo Mạc Bảo Bối đi thay quần áo của mình.

Trịnh Hạo sở dĩ có can đảm để Mạc Bảo Bối thay mình ra sân là bởi vì anh rất thân thuộc với người chịu trách nhiệm. Sau khi anh và Mạc Bảo Bối tách ra anh lập tức đi đổi tên tuyển thủ dự thi thành Mạc Bảo Bối, cho nên cho dù Mạc Bảo Bối bị người ta biết cũng không phạm quy, chẳng qua vì vậy mà dẫn tới oanh động ngược lại anh không hề nghĩ đến.

Có điều thật may là Ross xuất hiện.

Ngày đó lập tức mang theo Mạc Bảo Bối rời khỏi Thượng Hải trở lại thành phố X, Ross không kịp chờ đợi về đến nhà liền bắt đầu giúp Mạc Bảo Bối cởi áo nới dây lưng.

- Oái. . . . . . cái đó, cũng không phải là anh muốn? - Mạc Bảo Bối có chút hơi sợ nhìn vào Ross. Sao lại cảm giác suốt đường đi Ross đều rất kỳ quái, nhưng cũng không giống dáng vẻ lửa dục thiêu đốt? Mạc Bảo Bối nhìn nửa người dưới của Ross khó hiểu nghĩ tới.

Ross không nói hai lời lột sạch sẽ Mạc Bảo Bối, sau đó ôm tới phòng tắm bắt đầu tắm.

Mạc Bảo Bối vẫn luôn lo lắng đề phòng, trong lòng một mực nghĩ sao Ross đã thích sạch sẽ vậy rồi, sao còn phải tắm sạch về xong mới làm việc muốn làm vậy chứ? Kết quả hôm nay thái độ Ross khác thường, trong quá trình tắm biểu hiện cũng rất nghiêm túc đoan chính. Có lúc chính Mạc Bảo Bối không chịu nổi kích động, Ross vẫn không phản ứng chút nào.

Sau khi tắm xong, Ross lại bắt đầu giúp Mạc Bảo Bối rửa mặt, thoa mặt nạ, sấy khô tóc, sau đó thoa kem bôi trơn lên, phục vụ hoàn toàn đầy đủ.

Nhìn Ross bận rộn, trong lòng Mạc Bảo Bối bắt đầu bình thản.

Xem ra, hôm nay Ross đích thực là bị cô hù sợ, nếu không anh cũng sẽ không tìm kiếm cách phát tiết và cảm giác an toàn như vậy.

Sau khi Ross tự thân tự lực hoàn thành tất cả mọi chuyện của Mạc Bảo Bối thì mất hơn ba giờ, nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ khuya mới dừng chuyện trong tay lại, mệt mỏi bản thân cũng không tắm trực tiếp ôm Mạc Bảo Bối ngủ ngon.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên Ross không dậy sớm, mà cùng Mạc Bảo Bối ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Mặt trời tháng mười hai rất êm dịu, cho nên mãi cho đến mười một giờ trưa Mạc Bảo Bối mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Ross đang nhìn mình.

Chưa kịp phản ứng nữa, nụ hôn của Ross lập tức rơi xuống.

Sáng sớm, Ross và Mạc Bảo Bối đã bắt đầu triền miên trên giường, đợi đến lúc Mạc Bảo Bối đói bụng đến không chịu nổi bụng, thầm thì kêu to đã gần một giờ trưa. Ross buông Mạc Bảo Bối ra, giúp cô mặc quần áo tử tế, ôm đến phòng ăn hưởng thụ bữa tiệc tình yêu lớn.

Nhìn Ross hành động khác thường cổ quái, Mạc Bảo Bối bị dọa đến thở cũng không dám thở mạnh một cái.

Ross lại không ăn cơm của mình, chạy tới đút cho cô ăn cơm, đây là tình huống gì? Đại não Mạc Bảo Bối bắt đầu hư. Vốn tưởng rằng qua một buổi tối sẽ trở lại bình thường, sao bây giờ nhìn lại hình như tình hình rất không bình thường thế?

Ross hoàn toàn coi Mạc Bảo Bối trở thành một đứa nhỏ không hiểu chuyện mà đối đãi. Tất cả mọi chuyện, không chia lớn nhỏ toàn bộ đều tự thân anh hoàn thành giúp Mạc Bảo Bối, bao gồm ăn cơm, uống nước, bước đi vân vân vân vân, khiến Mạc Bảo Bối đột nhiên có một loại suy nghĩ lệch lạc bản thân vốn dĩ là trẻ con.

Ăn cơm tối xong, Mạc Bảo Bối coi thời gian đã là tám giờ tối rồi, lặng lẽ làm xây dựng cho mình trong lòng một phen, sau đó lặng lẽ vụt đến trên đùi Ross, ôm cổ Ross.

Ross đang cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu điện thoại của Mạc Bảo Bối, không biết là cài đặt chương trình gì, thấy Mạc Bảo Bối đột nhiên bò đến trên đùi, lập tức để điện thoại di động xuống, ôm Mạc Bảo Bối dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì?

- Cái đó. . . . . . ngày mai em còn đi học đấy. - Sau khi Mạc Bảo Bối nói xong nuốt nước miếng.

- Ừ. - Ross gật đầu một cái, sau đó xách Mạc Bảo Bối như xách búp bê vải một dạng đặt ở bên cạnh trên ghế sofa, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu chương trình điện thoại di động.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross phản ứng lạnh nhạt, trong lòng bắt đầu kêu rên: sẽ không phải là từ nay về sau tham muốn giữ lấy khoa trương đến cực hạn, sau đó hạn chế mình tự đi học đến trường, coi mình là là A Kiều chuẩn bị kim ốc tàng Kiều chứ? Trời ơi! Chẳng qua là đi tham gia một cuộc so tài mà thôi, không cần thiết phản ứng lớn như vậy chứ, cũng không phải là lần đầu tiên.

- Hay là nói. . . . . . anh cảm thấy đối với hoàn cảnh này. . . . . . mất hứng? - Mạc Bảo Bối nhìn bốn phía chung quanh một cái, trang hoàn cũng đã sớm sửa lại toàn bộ. Cô cũng không quên lúc ấy mình vì chuyện Rebecca, trong cơn tức giận chuyển toàn bộ đồ dùng vào biệt thự khác cô mua.

Mạc Bảo Bối càng nghĩ càng có thể, Ross tích lũy toàn bộ chuyện tình vào chung một chỗ, cùng nhau bộc phát, cho nên người trở nên có chút. . . . . . biến thái dị thường?

Ross ngẩng đầu nhìn Mạc Bảo Bối có phần thận trọng, từ tốn nói mà một câu:

- Được rồi, đi thôi. - Nói xong trực tiếp xách Mạc Bảo Bối lên.

Mạc Bảo Bối không dám có chút phản kháng nào, mặc dù cô cũng không biết vì sao mình không phản kháng, chỉ là cô không muốn suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, trong lòng muốn thế nào cứ thế đấy đi, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Ngồi trên xe, nhìn con đường tiến vào phía trước là hướng đi miền bắc, lúc này Mạc Bảo Bối mới yên tâm.

Cả ngày lo lắng đề phòng, lúc này Mạc Bảo Bối đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cuộc học thuộc lòng cũng không có mệt thế này. Mạc Bảo Bối nhanh đang ngủ thiếp đi trên xe.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Mạc Bảo Bối đúng lúc vang lên, không còn kịp suy tư hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì nữa, Mạc Bảo Bối vội vàng chạy ra ngoài cửa, chuẩn bị đi học.

- Đợi chút, ăn xong bữa ăn sáng rồi đi. - Lộ Bán Hạ đột nhiên kêu lên.

- Không còn kịp rồi, chỉ còn lại mười lăm phút là đi học. - Mạc Bảo Bối đi giày trả lời, cô cũng không phải là một học sinh cúp cua đi trễ.

- Thời gian của cậu đều bị điều nhanh rồi, còn nửa giờ nữa, tới dùng cơm đi. Sáng sớm Ross dậy nấu, toàn bộ đều là món cậu thích ăn. - Lộ Bán Hạ nói, vừa giúp Mạc Bảo Bối bới cơm.

- Cái gì? - Đối với chuyện một ngày trước cô ngủ ở trên xe về sau cô đã hoàn toàn không nhớ rõ, thời điểm đến cũng đã rạng sáng, chẳng phải là Ross không có ngủ bao lâu đã phải lái xe trở về miền nam sao?

Hôm nay làm việc có khi nào vô cùng mệt mỏi không? Mạc Bảo Bối không nhịn được lo âu trong lòng.

- Nhanh, đừng lề mề mè nheo, đừng trách tớ lắm mồm. Ross thật sự là một người đàn ông tốt trăm năm khó gặp. Cậu đừng vì tình tiết Trung Quốc buồn cười của cậu tổn thương người ta nữa. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không hề phát giác bản thân cũng đã sớm yêu anh ấy sao? - Lộ Bán Hạ thở dài nói, nhìn thái độ Ross liều mạng vì Mạc Bảo Bối, Lộ Bán Hạ làm một người đứng xem cũng cảm thấy rất cảm động.

- Tớ. . . . . . - Mạc Bảo Bối nghe thấy Lộ Bán Hạ nói như thế, có hơi mờ mịt. Đó chính là yêu sao?

Mạc Bảo Bối không hiểu, cô chưa từng một lần trải qua, không biết có cảm giác gì, nhưng nếu cảm giác như vậy mà nói, hình như bộ dạng thứ yêu này cũng không tệ lắm. Ăn bữa ăn sáng Ross tự mình làm, trong lòng Mạc Bảo Bối có chút ấm áp.

Từ chuyện lần này về sau, buổi tối thứ sáu mỗi tuần Ross đều đi tới miền bắc cùng chung sống với Mạc Bảo Bối, buổi tối cuối tuần ăn cơm xong sẽ rời đi. Đến nửa tháng cuối kỳ thi, thậm chí Ross sử dụng kì nghỉ đông còn lại không đi làm đặc biệt bầu bạn với Mạc Bảo Bối, làm cho Mạc Bảo Bối thác loạn, cho rằng quay lại lúc thi tốt nghiệp trung học, lão tử cô cũng vì cô đặc biệt xin nghỉ ở nhà cùng cô học tập mỗi ngày.

Thời điểm cuối kỳ thi, Lộ Bán Hạ lại xảy ra một chuyện khiến Mạc Bảo Bối thay đổi quyết định.

Bởi vì áp lực thi cử quá lớn, Lộ Bán Hạ lại đau bụng kinh kịch liệt theo thói quen.

Nhìn dáng vẻ Lộ Bán Hạ đau đến chết đi sống lại, Mạc Bảo Bối đau lòng không dứt, muốn đỡ Lộ Bán Hạ đến bệnh viện, thế nhưng chân Lộ Bán Hạ đã mềm nhũn đến hoàn toàn không có hơi sức, may mắn lúc đó Ross ở đó, có thể ôm Lộ Bán Hạ đến bệnh viện, nếu không một mình Mạc Bảo Bối chỉ có thể khó khăn cõng Lộ Bán Hạ đến bệnh viện.

Tiêm thuốc giảm đau xong, bởi vì liên tục mười ngày ra lượng máu lớn Lộ Bán Hạ có phần thiếu máu, bệnh viện đề nghị nằm viện quan sát, truyền máu mới có thể trở về.