Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 35: Bị cảm




Ở trong nội thành đi dạo hết một ngày, rốt cuộc là tay không mà về, nhưng thật ra lại là túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt. Trên đường Ngô Ngôn gọi điện cho cô, hỏi có ăn cơm hay không, cô mới nhớ tới chính mình từ lúc đi vào nội thành có ăn một cây kẹo hồ lô, một xiên ruột nướng cộng thêm một ly trà sữa, nhưng không phải là bữa trưa chân chính. 

Chu Lăng không dám nói thật, ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, nói: "Ăn qua, ăn một cái hamburger và một đôi cánh gà. "

Ngô Ngôn thật ra không vừa lòng, nhưng anh cũng biết Chu Lăng chỉ có một mình lên không thường hay ăn cơm. Có thể đi KFC ăn cái gì cũng được rồi, mặc dù mấy thứ đồ đó tuy rằng là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng cũng không phải đồ ăn lạnh, nên cũng không nói cái gì, chỉ bảo cô cẩn thận chút, sớm trở về. 

Chu Lăng le lưỡi, vài bước chạy tới tiến KFC, gọi một chân gà nướng cay, đôi cánh gà nướng cay và một ly Côca. Cô đặc biệt thích ăn chân gà nướng và cánh gà nướng, nhưng lại ghét ăn hamburger tại vì có rau salad xà lách, mỗi lần ăn là phải dùng giấy ăn nhặt ra. 

Ăn qua loa vài thứ, thế là giải quyết bữa cơm trưa muộn Chu Lăng lau lau miệng đi ra KFC. Thời gian chờ xe vẫn còn sớm, cô suy nghĩ đi chỗ nào cho nhanh hết thời gian. vừa nhấc đầu liền nhìn thấy cửa hàng kia mà đợt trước cùng Ngô Ngôn đi vào. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên ngày hôm qua ai đó đã nói tặng quần lót, muốn hay không đi đến chỗ đó nhìn xem? Vốn dĩ mắt cô đã thèm muốn nhìn quần lót tình thú đã từ lâu. 

Nhìn xem trên đường không có người nào, cô đem ô che thấp xuống, lừa mình dối người cảm thấy như vậy sẽ không có người nhìn thấy mặt của cô, Chu Lăng bước nhanh đi vào cửa hàng. 

"Xin chào, mời vào xem. "Người trông quán là cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, cô thật đúng là sợ vạn nhất là đàn ông, vậy rất xấu hổ. 

Cô không không biết xấu hổ nhìn người ta nói chuyện, quay đầu làm bộ như xem cái gì đó, nói: "Tôi muốn xem một chút quần lót tình thú nam. "

"Quần lót nam ở bên cạnh, vừa vặn mấy ngày hôm trước cửa hàng chúng tôi vừa nhập về, đều là kiểu mới cả. "

Chu Lăng từ trong cửa hàng đi ra, phát hiện mưa đã tạnh, nhưng sắc trời lại tối đen, cô vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thoáng qua thời gian, mới bốn giờ rưỡi, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng cô bỏ quên chuyến xe. 

Ngẩng đầu lên nhìn xem mây đen rất dầy, cô cơ hồ chạy lên. Nhưng mưa rất nhanh đổ xuống, gió cũng to, ô của cô cơ hồ chống đỡ không được. Cô đi ra ngoài Ngô Ngôn liền đưa cho cô cái ô này, tuy rằng khó coi, nhưng lại to. Cho dù như vậy, nhưng cũng rất nhanh cô đã bị nước mưa trút hết nửa người, ống quần cũng ướt đẫm. 

Về nhà, cô cũng không khác là mấy, lập tức liền vào phòng tắm, bật nước ấm lên tắm giặt sạch sẽ. Vừa vặn Ngô Ngôn đã nấu cơm xong, thấy cô bị dính nước mưa, còn cố ý nấu bát đường đỏ, canh gừng đưa cô uống. Chu Lăng không thích hương vị đường đỏ, cũng không thích canh gừng, nhưng càng sợ cảm mạo, đành phải bịt mũi uống một hơi hết, cảm giác khoang miệng đều nóng chín. 

Tuy rằng uống dự phòng, nhưng cô vẫn bị cảm, ở trước máy tính ngồi đến chín giờ, cô bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ, bên trong tựa như có cái gì đang kéo, mà kéo rất đau. Vốn đang cố kiên trì đem chương hôm nay viết cho xong, lại càng phát ra cảm thấy ngồi không yên, đành phải tắt máy tính đi ngủ. Cô là người ngủ muộn, nguyên tưởng rằng là ngủ không được, chỉ có thể nằm nhàm chán ở trên giường. không nghĩ tới nằm một lúc là liền đi vào giấc ngủ. 

Lúc Ngô Ngôn làm xong việc trở về, phát hiện trong phòng tối như mực, liền hoảng sợ, ba bước vọt vào trong phòng ngủ, thấy Chu Lăng ngủ ở trên giường hương vị ngọt ngào, thế này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng là thấy cô khác thường hôm nay làm sao lại đi ngủ sớm như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc, liền sờ sờ lên trán cô một chút, không có cảm giác nóng, nhưng lại làm Chu Lăng tỉnh. 

"Anh đã về?" Cô mơ mơ màng hỏi, "Mấy giờ. "

"Mười giờ rưỡi. Em làm sao vậy, không thoải mái sao?"

"Không có việc gì. chỉ là đầu hơi đau một chút, ngủ một giấc là tốt thôi... "Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, mấy câu câu cuối không thể nghe thấy, đúng là đang nói chuyện liền đi ngủ. 

Ngô Ngôn nhíu nhíu mày, cảm thấy nhắc nhở chính mình ngày hôm sau phải dẫn cô đi khám xem. Anh đã sớm phát hiện Chu Lăng không có thói quen đi đến phòng khám. Lần trước bị viêm dạ dày, bị phản ứng nôn mửa như vậy có thể sớm đến phòng khám lấy thuốc về uống, đỡ phải lại ngồi mất mấy tiếng ở trên xe. 

Suy nghĩ một hồi, anh cũng đi tắm giặt sạch sẽ, liền theo đi ngủ, đến nửa đêm, Ngô Ngôn đột nhiên nghe thấy động tĩnh, lập tức liền tỉnh táo lại, cũng không nhúc nhích, chỉ lặng lặng nằm lắng nghe, chỉ là Chu Lăng nhỏ giọng hừ hừ. Anh vội vàng ngồi dậy bật đèn, liền thấy Chu Lăng cau mày sắc mặt tái nhợt, trên trán có nhiều mồ hôi. Anh lấy tay sờ sờ cái trán của cô, quả nhiên có chút nóng lên. 

Ngô Ngôn có chút hối hận, trước đó không đem cô đến phòng khám chữa bệnh nhìn xem, hiện tại là ba giờ hơn, anh chỉ chỉ phải đi vào trong tủ lạnh lấy túi nước đá, dùng khăn bọc lại chườm lên trán cô, trong nhà lại không có thuốc hạ sốt, nên anh phải đi nâu bát canh gừng, bên trong thả nhiều gừng thêm một chút, nấu cực cay, đánh thức Chu Lăng dậy đem cho cô uống. 

Chu Lăng tựa hồ đã không còn vị giác, một hơi đem canh gừng uống xong đi thế nhưng không có một chút cảm giác, chính là uống xong liền nằm xuống đi ngủ. Ngô Ngôn lại ngủ không được, nằm trong chốc lát, rồi đem quyển sách lên trên bàn ngồi, âm thầm dùng thân thể mình che chắn ánh đèn chiếu xuống mặt cô, rồi thường thường xem tình hình Chu Lăng một chút. 

Cũng may nhiệt độ Chu Lăng hạ xuống không còn nóng nữa, trời sáng Ngô Ngôn liền lôi kéo Chu Lăng rời giường đi đến phòng khám bệnh. Bác sĩ truyền cho cô hai bình nước cho hạ sốt hẳn, gần đây Ngô Ngôn phải huấn luyện, nhưng hôm nay liền giao cho đội phó làm, chính mình ngồi ở phòng bệnh cùng Chu Lăng, để đỡ cho cô nằm một mình ở đây nhàm chán. 

Chu Lăng thấy anh có thời gian bồi mình, nên có chút ngoài ý muốn, cô đều chuẩn bị tốt một mình có thể nằm ở chỗ này, không nghĩ tới anh có thể đem công việc đùn đẩy cho cấp dưới. Chính cô cũng không hiểu về quản lý cho lắm, nhưng bất quá cô luôn luôn cảm thấy vị trí càng cao lại càng nhiều việc, còn mỗi ngày nói việc, việc a! Không nghĩ cho bản thân, không biết đem công việc phân cho cấp dưới làm, mệt chết cũng là xứng đáng. Bất quá lời này cũng không thể nói ra chỉ để ở trong lòng, bằng không sẽ bị người chụp tử. 

Cô cười tủm tỉm sai khiến Ngô Ngôn đi làm việc này việc kia, trong chốc lát muốn uống nước, trong chốc lát lại muốn ăn hoa quả, trong chốc lát muốn vào phòng vệ sinh. Cô cười nói: "Em muốn đem tương lai sau này phân chia cùng nhau dùng cho xong, bằng không sau này nếu em bị bệnh, khả năng nhất định anh không có thời gian chăm sóc em, nói không chừng cũng không có ở nhà. Thừa lúc bây giờ có thể sai khiến, trước mắt cứ để em hưởng thụ một chút. "

Thật ra tính tình Ngô Ngôn rất tốt, lại có tính kiên nhẫn, cô nói cái gì thì liền làm cái đấy, đến giữa trưa còn chạy về nấu canh cầm đến cho cô uống, và còn làm thêm mấy món mà cô thích.