Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 9




Tuần kỳ nghỉ thật tuyệt vời, Lạc đưa tôi đến Dương Minh Sơn tham quan một chút.

Ngồi trên xe, ngắm cảnh vật thiên nhiên, tâm tình tôi rộng mở rất nhiều.

"A! Vẫn là bầu không khí thiên nhiên dễ chịu nhất." Tôi ca ngợi một tiếng.

Anh khóa cửa xe, đi tới nắm tay tôi.

"Đúng vậy a, thỉnh thoảng chúng ta cũng phải ra ngoài một chút." Anh dắt tôi đi đến đỉnh ngọn núi. Dọc đường đi, chúng tôi thưởng thức phong cảnh, bước chậm trên con đường mòn trên núi.

"A thật là đáng tiếc! Chúng ta bỏ lỡ mùa hoa, không thể nhìn thấy trăm hoa đua nở." Tôi thấp giọng oán hận.

Lễ hội hoa Dương Minh Sơn là vào tháng hai và đầu tháng tư.

"Khó trách hôm nay ít người, thì ra là lễ hội hoa vừa kết thúc." Anh trước sau như một vẫn cười.

"Lễ hội hoa vừa qua, chúng ta chỉ có thể thưởng thức một đống xác hoa rơi trên đất." Tôi có chút tiếc nuối, có thể đến đây sớm một chút là tốt rồi.

"Như vậy cũng không sai! Em không cảm thấy như thế này có một chút vẻ đẹp thê lương sao?" Anh đưa ra một cái nhìn khác.

"Vẻ đẹp thê lương?" Tôi cười to. "Đường đường là một giáo sư khoa Quản trị - kinh doanh cũng có thể nhận thức quan niệm này, thật làm cho em đây khoa Trung văn bái phục."

"Dám trêu anh?" Anh nhíu mày. "Em không nghĩ rằng đây là anh đang an ủi em sao? Lòng tốt của anh đều bị em đạp lên."

"Đúng, đúng, đúng, là em sai." Tôi chân thật mà nhận lỗi, cũng biết chẳng qua anh chỉ trách móc thôi.

"Tiểu Tuyết, em trở nên thường xuyên cười hơn." Anh mắt thâm trầm của anh nhìn tôi.

Anh cũng phát hiện? Nhưng mà anh phát hiện quá muộn.

"Vậy sao?" Tôi không được tự nhiên mà hỏi.

"Anh thích em cười, anh nói rồi em cười rất đẹp." Giọng nói nhẹ nhàng của anh chậm như gió thổi bên tai.

Khuôn mặt nóng lên, tôi có chút thẹn thùng nói: "Em biết rồi!" Vừa nói ra khỏi miệng, tôi mới phát hiện tôi lại có thể dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện.

Anh cười giống như một con mèo ăn cắp thịt, tôi giả bộ làm như không phát hiện. Đi rong chơi giữa những ngọn núi, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, quên mất mọi chuyện trên đời; khó trách thời xưa ẩn sĩ muốn chọn rừng núi làm nơi ở.

"Lạc, em mệt."

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi."

Chúng tôi tìm một chỗ tùy ý có thể ngồi xuống.

"Mới đi một chút, em đã kêu mệt rồi, sức khỏe không tốt nha!" Anh chế nhạo tôi nói.

"Em gần đây có vẻ khá dễ mệt." Tôi vì mình làm sáng tỏ.

"Thân thể không thoải mái sao?"

"Không có." Nếu không có mới ký lạ.

"Vậy cũng có thể là em ít vận động." Anh thay tôi tìm một lý do hợp lý.

"Có lẽ vậy." Tôi không thể phủ nhận.

Buổi chiều ở Dương Minh sơn, mây mù bao phủ trên núi, bắt đầu mưa phùn, khiến cho thời tiết lạnh rất nhiều, nhưng cũng thêm một chút vẻ đẹp mông lung.

"Người thi sĩ cổ đại, nếu thấy cảnh tượng xinh đẹp này, chắc chắn sớm viết ra mấy bài thơ nha!" Tôi thầm nghĩ.

"Vậy còn em? Sinh viên khoa Trung văn." Anh cười nhìn tôi.

"Em?" Tôi cười nhạo một tiếng. "Em mới không lợi hại như thế."

Nhiều lắm gặp nhiều áp lực khi nộp bài tập, vì viết ra một bài thơ hoặc một đoạn báo cáo cho qua chuyện thôi. Cái gì "vì văn tạo chuyện"*? Tôi có thể giải thích một chút.

* Ý nói là: Để viết văn học, ép buộc mình phải có một số cảm xúc, để viết một người sinh động trong tác phẩm; đơn giản mà nói tình cảnh không có tác dụng đến giả vờ phiền phức.

Trái lại chính là "Vì chuyện tạo văn."

"Nhìn ra được." Trong mắt tồn tại sự hài hước.

Tôi không để ý đến sự trêu đùa của anh, tự ý thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, một trận gió thổi tới, tôi sợ run cả người.

Anh ôm tôi. "Chúng ta đi xuống núi."

"Vì sao? Chúng ta mới đến không bao lâu."

"Núi lộng gió, em mặc phong phanh như vậy, sẽ cảm lạnh. Hơn nữa chúng ta không mang theo dù, mưa to thì sao?" Anh cố gắng thuyết phục tôi.

"Em không lạnh nha! Huống chi mưa rất nhỏ, ở lại một chút cũng không sao." Tôi cố gắng xoay chuyển tình thế.

"Không lạnh? Vậy ai đang rúc ở trong ngực anh?" Anh nhướng mày.

"Nghe lời anh, cuối cùng được rồi chứ?" Tôi nhấp hé miệng.

"Đừng không vui, lần sau anh sẽ đưa em lên xem cảnh đêm."

"Ừ." Miễn cưỡng đồng ý.

☆     ☆     ☆

Trên đường về, tôi có chút mệt cho nên dọc đường đi tôi đều là mệt mỏi muốn ngủ, về nhà khi nào tôi cũng không rõ.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi." Anh gọi tôi.

Tôi mơ hồ tỉnh lại, giọng diệu hồn nhiên nói: "Về nhà rồi hả?"

Anh bỗng nhiên hôn lên trán tôi một cái.

Tôi mở mịt mà hỏi: "Anh làm gì hôn trộn lén em?"

"Bởi vì em như vậy rất đáng yêu."

Còn nói tôi đáng yêu. Thần trì tôi đã tỉnh táo một phần. "Xuống xe đi."

Chúng tôi cùng xuống xe đi vào nhà, vừa tới cửa đã thấy một cô gái đứng lặng hồi lâu, Lạc dừng bước, khiếp sợ mà kêu lên một cái tên: "Tống Thiến?"

Cái tên này, toàn bộ tinh thần tôi tỉnh táo lại. "Là em, Thiệu Nông."

Phòng khách ---- "Tống tiểu thư mời dùng trà."

"Cảm ơn." Cô ấy tiếp nhận nước trà. "Chị có thể gọi em là Tống Thiến. Em nghĩ chị chính là vợ của Thiệu Nông phải không?"

Anh thay tôi đáp lời. "Tống Thiến, giới thiệu với em một chút, cô ấy là vợ của anh, Hạ Giang Tuyết." Lại chuyển hướng tôi nói:

"Tiểu Tuyết, em đã biết rõ cô ấy là ai, anh sẽ không giới thiệu nữa."

"Xin chào, Tống Thiến." Tôi thuận theo ý gọi tên của cô ấy.

"Thiệu Nông ánh mắt của anh thật tốt, lấy được người vợ xinh đẹp như vậy." Tống Thiến vui vẻ tươi cười nói.

"Tống Thiến, là Tiểu Quân nói cho em biết chỗ ở của anh?"

"Ừ. Trước đó vài ngày, em trở về cùng chị Tiểu Quân có liên lạc, cô ấy nhắc đến các anh chị, vì thế em xin chị ấy cách liên lạc, nghĩ đến gặp anh, chúng ta cũng thật lâu không gặp." Tống Thiến giải thích rõ mục đích đến đây.

"Chỉ có điều, gặp được anh cảm thấy anh vẫn như trước, không có gì thay đổi." Ánh mắt lóe lên ý cười.

Anh nhéch lên khóe môi một chút nụ cười yếu ớt. "Em cũng vậy. Nghe Tiểu Quân nói, em cùng chồng ra nước ngoài, như thế nào lại trở về, ở nước ngoài cuộc sống không tốt sao?"

Tôi nhìn thấy trong mắt Tống Thiến rất nhanh hiện lên một chút buồn bã, lòng tôi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đã từng không tốt sao? Nhưng cô ----

"Tốt lắm, chính là xuất hiện cảm xúc nhớ nhà thôi." Cô cười đến mức sáng lạn.

Cô ấy rất đẹp. Mái tóc dài tự nhiên mà rối tung ở trên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, lộ vẻ càng xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp.

Tống Thiến quả là có điểm thu hút người khác, nhưng không biết anh là thích cô ấy ở điểm nào? Chỉ có điều, tôi có thể xác định anh không phải người nông cạn mà bị sắc đẹp bên ngoài của cô ấy hấp dẫn.

"Đúng rồi, chồng của em lần này có về cùng em không?" Anh quan tâm hỏi thăm.

"Ách..... Anh ấy vội công tác, không có cách nào về cùng em." Tống Thiến ấp úng trả lời. "Đừng nói về anh ấy nữa. Hôm nay em ngoài chuyện đến xem anh thế nào, còn muốn nói cho anh biết một chuyện."

"Hả? Chuyện gì."

"Em......"

Tống Thiến muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt nhìn tôi, khoảnh khắc tôi hiểu được ý của cô. Tôi mở miệng mà nói.

"Lạc, em có chút mệt, em lên trước nghỉ ngơi. Anh cùng Tống Thiến cứ nói chuyện." Tôi qua loa tìm một lý do.

"Được, em lên trước đi."

Tôi lên lầu, Tống Thiến hướng về phía tôi ánh mặt xin lỗi.

Trở lại phòng, tôi nằm trên giường.

Tống Thiến muốn nói với anh chuyện gì đó? Yêu cầu cùng anh một mình nói mới được?

Còn có anh mắt của cô ấy lóe lên một chút buồn bã chuyện gì đã xảy ra sao? Có thể nào khó khăn có liên quan đến việc cô ấy trở về lần này?

Tôi thầm khiển trách chính mình, điều tôi quan tâm không phải là Tống Thiến, mà là Lạc gặp Tống Thiến, trong lòng nghĩ như thế nào? Dù sao anh và cô ấy đã từng là người yêu.........

Sẽ không, đây là chuyện quá khứ, hơn nữa họ cũng đều đã kết hôn. Tôi không muốn nghĩ nhiều, tôi ở trong lòng tự nói với mình như thế.

Không hiểu được hai người ở dưới lầu nói chuyện gì......

Một lúc lâu, Lạc mở cửa tiến vào phòng.

"Sao anh lại lên đây? Tống Thiến đâu?" Tôi lập tức ngồi dậy.

"Đi rồi." Anh ngồi bên cạnh tôi.

"Đi rồi?" Tôi nhíu mày. "Vậy sao anh không nói với em?"

"Em không phải muốn nghỉ ngơi sao?"

"Anh trong lòng biết rõ đây chẳng qua là lấy cớ."Tôi không tin anh không nhìn ra dụng ý của Tống Thiến.

"Có muốn biết Tống Thiến nói với anh cái gì không hả?" Anh cười xảo quyệt.

Đương nhiên muốn a! Nhưng mà tôi mạnh miệng nói không muốn.

"Nói một đường nghĩ một nẻo." Anh búng nhẹ cái trán của tôi. "Tống Thiến là xin lỗi anh."

"Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?"

"Vì cô ấy không đợi anh kết thúc quân đội đã gả cho người khác nên cảm thấy có lỗi." Anh chậm rãi nói, "Thực ra chuyện này cũng không có gì, cô ấy không cần phải để trong lòng."

Tôi nghĩ Tống Thiến là đang tính toán trước, nếu không như anh nói, cô ấy thực sự không cần để trong lòng, nhưng lại chạy tới xin lỗi.

Về điểm này tôi sẽ không ngu nói cho anh biết.

"Như anh nói, năm đó anh không để ý việc cô ấy chia tay sao?" Tôi tò mò hỏi.

Gợi lên một chút ý cười, anh trả lời: "Chuyện đã là quá khứ, cũng không có gì phải để ý."

Câu trả lời không rõ ràng, tôi không thể nào biết được trong lòng anh xác thực đang nghĩ điều gì.

Nhưng ít nhất tôi đã biết Tống Thiến cùng anh một mình nói chuyện gì, không cần tiếp tục suy đoán lung tung nữa.

Tống Thiến muốn tôi lánh đi, có lẽ là vì tôi ở đấy, cô ấy sẽ ngượng ngùng khi nói ra chuyện đó sao.

"Được rồi, không nói chuyện Tống Thiến nữa. Anh đi nấu cái gì ăn, em đói bụng không?" Anh cười nhìn tôi.

"Ừ! Em đói bụng rồi!" Tôi gật đầu nhẹ một cái.

"Vậy em nằm nghỉ ngơi một chút đi, anh đi nấu có đồ ăn xong anh sẽ gọi em xuống ăn."

"Được."

Ánh mắt lưu luyến nhìn anh ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ: hy vọng Tống Thiến xuất hiện, đối với tôi và anh sẽ không bị ảnh hưởng chuyện gì.

Tôi yêu anh, tôi không thể mất anh.

Tuyệt đối không thể!

☆     ☆    ☆

Tháng năm, bắt đầu giai đoạn tốt nghiệp.

Hội đồng đã tổ chức một lễ hội hoàn tất, trong khi đó là đi làm hội chợ, nếu không thì đưa hoạt động cũ vào, khiến cho nhóm người tốt nghiệp không được nhàn rỗi.

Mà buổi tối còn lại là mặc kệ tôi có lý do gì cũng không thể cự tuyệt tham gia tiệc cảm ơn giáo sư. "Giang Tuyết! Bên này." Tâm Đồng hướng về phía tôi phất tay.

Tôi đi qua chỗ Tâm Đồng, Tâm Đồng nói: "Bạn xem, mình giúp bạn chiếm vị trí chỗ ngồi tốt." Trên mặt không ngừng đắc ý.

Còn cần chiếm vị trí chỗ ngồi hả?" Tôi trêu ghẹo mà nói, ngồi xuống chỗ mà cô ấy gọi "chỗ ngồi tốt".

"Có điều ở đây gần nơi lấy đồ ăn." Tâm Đồng hùng hồn mà nói.

Tôi cảm thấy tôi thật có duyên với kiểu "tiệc búp - phê", lần trước theo anh tham gia tiệc bạn học của anh cũng ăn theo kiểu tiệc búp - phê, lần này tiệc cảm ơn giáo sư cũng vậy, khá tốt không phải cùng địa điểm.

Tôi nhìn xung quanh, các sinh viên đã tới đông đủ.

" Giang Tuyết, là giáo sư Lạc đưa bạn tới sao?" Tâm Đồng nhỏ giọng cẩn thận hỏi.

Tôi lắc đầu. "Không phải. Anh ấy có lớp lúc năm giờ, không kịp về nhà đưa mình tới, là mình đi xe buýt tới."

"Chút nữa, bạn định về xe buýt luôn à?"

"Khi kết thúc mình gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón mình."

"Như thế hả!" Tâm Đồng nói tiếp. "Vốn là muốn hẹn bạn cùng đi hát KTV."

Tâm Đồng so với tôi ở lớp có rất nhiều bạn học.

"Mình đi cũng chỉ là làm cho mọi người mất hưng phấn mà thôi." Tôi đi nhất đinh bọn họ sẽ buồn bực.

"Nói những lời như thế để làm gì?" Tâm Đồng nhíu mày nói.

"Không nói. Chủ trì viên đang nói, chú ý nghe đi." Tôi nhạy bén mà ngừng đề tài này.

Thời gian này, sinh viên sắp xếp rất nhiều tiết mục văn nghệ xen kẽ, trong đó mọi người thật sự tận hưởng chơi đùa, giống như tiệc cảm ơn giáo sư không phải các giáo sư là nhận vật chính, mà là chúng tôi. Thời khắc các sinh viên có thể nắm bắt cuối cùng trước khi tốt nghiệp.

Đương nhiên, giáo sư vẫn phải cảm ơn, cho nên chúng tôi phái một người đại diện nói lời cảm ơn. Đọc diễn văn xong, mọi người bắt đầu cùng giáo sư chụp ảnh làm kỷ niệm.

Tôi cũng bị Tâm Đồng cùng một số sinh viên kéo đi chụp ảnh, ánh sáng lóe lên khiến mắt tôi thật đau, cuối cùng cũng thoát ra được.

"Phù, không ngờ chụp ảnh cũng khiến người mệt mỏi thế." Tâm Đồng cầm lấy ly nước mãnh liệt uống.

"Biết là tốt rồi, không cần lần sau sẽ kéo mình đi khắp nơi chụp ảnh." Tôi nhịn không nổi nói.

Tâm Đồng nhe răng cười. "Được, dù sao cũng không sai biệt lắm."

Chín giờ, tiệc cảm ơn tràn ngập sung sướng cùng buồn phiền đã kết thúc.

"Giang Tuyết, muốn mình cùng chờ giáo sư Lạc đến không?" Tâm Đồng hỏi.

"Không cần." Tôi nhìn về phía Tâm Đồng. "Mọi người không phải đang đợi bạn sao!"

"Vậy được rồi. Một mình bạn cẩn thận một chút."

"Ừ. Bạn đi đi, mình gọi điện cho Lạc." Tôi thúc giục cô ấy.

Sau khi Tâm Đồng rời đi, tôi mới lấy điện thoại muốn gọi cho Lạc.

Trên điện thoại cho thấy tôi có tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, mặc dù tôi thấy buồn bực, nhưng vẫn mở tin nhắn ra đọc.

"Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, anh không thể đi đón em. Tống Thiến gọi điện cho anh, anh cảm thấy cảm xúc của cô ấy sa sút, cho nên anh đi xem cô ấy thế nào. Mình em về nhà cẩn thận, sau khi đọc được tin nhắn này thì điện thoại cho anh."

Phải không? Không thể đến đón tôi......... Trong lòng nảy lên một cỗ mất mác.

Tôi nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ, đều là anh gọi đến, có thể là vừa nãy ầm ỹ, cho nên tôi không biết, anh mới nhắn tin để lại.

Tôi thong thả đi bộ đến chỗ trạm xe buýt, buồn bực mà nghĩ anh thế nhưng vì Tống Thiến mà vứt bỏ tôi, vị trí tôi ở trong lòng anh không bằng Tống thiến sao?

Điều này, lòng tôi phút chốc chìm xuống đáy cốc. Tôi thất thần đi tới trạm xe buýt đứng.

" Giang Tuyết, muốn cùng chúng tôi đi ca hát không?"

Không biết khi nào, chiếc xe dừng ở phía trước tôi, trong xe đều là bạn học cùng lớp.

"Tôi....." Tôi mở miệng muốn cự tuyệt, nguyên nhân là tôi cùng bọn họ không quen biết, nhưng bọn họ cắt ngang lời nói của tôi.

"Theo chúng mình đi! Đại học năm bốn qua, chúng ta chưa từng nói cái gì, cũng không có cơ hội cùng một chỗ chơi đùa. Hiện tại sắp tốt nghiệp, chẳng lẽ ngay cả một lần cũng không chịu cùng chúng tôi đi chơi sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi chính là cố lấy dũng khí mời bạn theo chúng tôi đi chơi nha!"

"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa."

Bọn họ cố gắng thuyết phục tôi, tôi nghĩ về nhà cũng chỉ có một mình tôi, tôi không muốn ở nhà nghĩ ngợi lung tung chờ anh trở về, vì thế tôi đáp ứng bọn họ, ngồi lên xe.

Bên trong KTV, tiếng nhạc rung trời, tôi lẳng lặng ngồi một bên xem bọn họ vui đùa. Nếu Tâm Đồng biết tôi không cùng cô ấy đi, ngược lại cùng một nhóm bạn học khác đến KTV, cô ấy có thể sẽ tức giận đến giậm chân.

" Giang Tuyết, nếu đã đến đây rồi thì hát một bài nhá." Một người bắt đầu nói đến tôi.

"Không cần, mọi người hát đi, mình có chút mệt." Tôi cự tuyệt lòng tốt của cô ấy.

"Vậy được rồi." Bạn học kia hảo tâm bỏ qua cho tôi.

Không biết anh và Tống Thiến bây giờ làm gì.......

Cúi đầu nhìn đồng hồ đã mười một giờ. Tôi nghĩ bọn họ có thể hát cả đêm mà tôi không muốn ở lại lâu hơn và sau đó không có xe để về, tôi không mạo hiểm đi đón tắc xi.

Vì thế, tôi bèn lấy cớ thân thể không khỏe mà đi về trước.

Đi tới cửa, tôi thấy trong đèn trong nhà sáng, anh đã về.

Mở cửa, anh đang ngồi trong phòng khách. Anh vừa thấy tôi, lập tức liền hỏi: "Tiểu Tuyết, em làm sao trễ như vậy mới trở về?"

Tôi nhìn anh thấy được sốt ruột cùng lo lắng.

"Bạn học hẹn em đi ca hát." Tôi thản nhiên mà nói.

"Vậy sao em không gọi cho anh nói một tiếng? Em không đọc được tin nhắn anh gửi cho em sao?" Anh vội vàng mà nói.

"Có, em đã đọc được."

"Tại sao em không gọi cho anh?"

Tôi không lên tiếng, tôi căn bản không muốn gọi.

Anh đi tới ôm tôi. "Có phải anh không tới đón em, nên em giận anh?"

Tôi trầm mặc không lên tiếng.

"Em không nói là anh đoán đúng rồi phải không?" Anh vổ về đầu tôi. "Thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Tống Thiến ở trong điện thoại khóc thút thít, anh nghĩ cô ấy có chuyện gì, cho nên mới đến xem cô ấy thế nào, không đi đón em được."

Anh giải thích cuốn trôi mây mù của tâm trí và nghi ngờ của tôi, nhưng cũng cho tôi thấy sự nhỏ mọn của tôi. Tôi ôm anh, lúng túng mà nói: "Thật xin lỗi."

"Em! Anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?" Anh ở cổ hôn tôi một cái.

"Tống Thiến làm sao vậy?" Tôi ngẩng đầu hỏi anh.

"Cũng không có gì."

Đôi mắt anh mập mờ, tôi nghĩ sự việc không đơn giản như vậy, Tống Thiến rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi rất muốn biết, nhưng anh không nói, tôi cũng không muốn hỏi tiếp nữa.

"Không có chuyện gì là tốt rồi. Em lên lầu tắm rửa."

"Ừ."

☆     ☆     ☆

Tốt nghiệp xong, năm tư được nghỉ học.

Tôi lại bắt đầu cuộc sống mỗi ngày nhàn rỗi ở nhà, nhưng loại nhàn rỗi này với kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tâm tình hoàn toàn khác biệt, hiện tại áp lực hơn, đối mặt với tương lại đầy áp lực.

Mặc dù tôi đã kết hôn, nhưng cũng không đại biểu tôi không thể có tương lai, con người ta ngoài sinh ra và kết hôn, cũng còn có những thứ khác.

Tôi bây giờ còn chưa biết mình chính là muốn cái gì, nhưng mà chỉ cần tôi chịu đi thử nghiệm, đi tìm tòi, nhất định tôi sẽ biết mình muốn gì.

Sau khi quyết định, tôi thoải mái rất nhiều, không hề mờ mịt luống cuống.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, tôi cầm lên nhận.

"Tiểu Tuyết, em chuẩn bị một chút, hai mươi phút sau em ra cổng chờ anh, anh tới đón em."

Anh vội vàng nói xong một câu rồi cúp điện thoại, tôi không kịp hỏi anh muốn làm cái gì. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, chẳng lẽ anh muốn mang tôi đi ăn cơm.

Anh không chê phiền toái, tôi cũng thay anh cảm thấy phiền toái; nhưng tôi lại cao hứng khi anh như vậy. Hai mươi phút sau, tôi đúng giờ ra cổng chờ anh.

Một phút sau, xe của anh xuất hiện trước mắt tôi, tôi chờ xe của anh dừng lại gần, tôi nhìn từ kính chắn gió thế nhưng lại thấy được Tống Thiến!?

Anh và Tống Thiến thế nào lại cùng một chỗ.

Khi tôi đang đắm chìm ở sự kinh ngạc, Tống Thiến hạ cửa kính xe xuống. " Giang Tuyết, tốc độ nhanh hơn cả xe."

Bên trong anh nhìn tôi nói: "Tiểu Tuyết, hôm nay em ngồi ở phía sau được rồi, khỏi phải đổi lại phiền toái."

Tôi nghe anh ngồi vào chỗ phía sau, anh lập tức chuyển động xe chạy đi.

"Chúng ta đi đâu?" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi, trong lòng âm thầm cười khổ, ngày thường chỗ ngồi đó thuộc về tôi, nhưng hôm nay lại đổi chủ.

"Ngắm biển." Anh trả lời tôi.

"Ngắm biển?" Tầm mắt tôi nhìn thẳng vào kính phía sau của anh.

"Mình mới tới trường tìm Thiệu Nông, nhất thời cao hứng muốn đi ngắm biển, Thiệu Nông nói muốn dẫn mình đi, cho nên mình kêu Thiệu Nông gọi bạn đi cùng." Tống Thiến quay đầu nhìn tôi nói.

"Vậy sao?"

Ánh mắt lại nhìn ra ngòai cửa sổ. Ban đầu tới đón tôi là do Tống Thiến đề nghị, nếu Tống Thiến không đề cập tới, anh sẽ mang tôi đi cùng sao?

"Tiểu Tuyết, em ăn cơm chưa? Tống Thiến tới tìm anh có mang theo cơm, anh và Tống Thiến đều đã ăn, trước tiên anh đưa em đi ăn cơm."

"Em ăn rồi." Hiện tại một mình tôi ăn có ý nghĩa gì chứ? Cho dù tôi có đói đi nữa! Nghĩ tới mấy chục phút trước, tôi còn cao hứng chờ anh về đưa tôi đi ăn cơm, hóa ra là tôi mừng hụt.

"Anh, buổi chiều không phải còn có hai lớp sao?" Tôi nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

"Anh đã xin phép nghỉ."

Vì Tống Thiến "nhất thời cao hứng", anh cư nhiên lại xin nghỉ? Tống Thiến đối với anh có sức ảnh hưởng lớn vậy sao? Lòng tôi đầy chua xót....

Thời gian kế tiếp, tôi cũng không hỏi gì, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói cười của hai người.

Tới bờ biển, Tống Thiến vội vàng xuống xe hướng đến bãi biển chạy.

"Đã lâu không thấy được biển." Tống Thiến cười vui vẻ.

Anh cũng xuống xe, thấy tôi không hề động, anh khó hiểu hỏi tôi: "Tiểu Tuyết, sao em không xuống xe?"

"Anh, em muốn ngồi trên xem, được không?"

Tôi chưa nói cho anh biết, thực ra tôi sợ biển! Thấy được biển, tôi sẽ có cảm giác sợ hãi, hiện tại ngay cả nghe được tiếng sóng biển tôi cùng hơi hơi bất an.

Tôi đã từng đi phân tích vì sao tôi lại sợ biển như vậy, cuối cùng tôi phát hiện tôi không phải sợ nước. Không giống như một số người bị chết đuối trên mặt nước, vì vậy sợ nước; sợ hãi của tôi là không gian vô biên vô tận của biển.

Có một số người sợ không gian ngột ngạt, mà tôi lại ngược lại. Sau khi Tâm Đồng biết tôi có "triệu chứng" như thế, nói tôi là thiếu cảm giác an toàn, mới có thể sợ không gian rộng lớn.

"Làm sao vậy? Vì sao lại không xuống xe? Chúng ta khó khăn lắm mới ra biển một chuyến, xuống xe ngắm gió biển cũng tốt." Anh khuyên tôi. "Hơn nữa anh lo lắng em ở một mình trên xe."

Không muốn anh khó xử, tôi chịu đựng bất an xuống xe.

Ngồi ở trên bờ cát, tôi nhìn những cơn sóng cuộn, tôi cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi to lớn, cố gắng để xuống cảm giác hoảng loạn. Không biết như thế nào, tôi chỉ muốn thoát khỏi sự sợ hãi này, nhưng không thể nào thành công, mà dạ dày của tôi bắt đầu khó chịu.......

Anh cùng Tống Thiến không có phát hiện sự khác thường của tôi, ngược lại vui vẻ mà nói chuyện. Tôi nắm chặt tay đè nén cơn đau dạ dày, lặng lẽ nhìn bộ dạng tươi cười sung sướng của bọn họ.

Cuối cùng tôi có thể rời khỏi sự sợ hãi của biển, tôi đã cho là có thể về nhà nghỉ ngơi, không ngờ Tống Thiến còn muốn đi dạo chợ đêm!?

Trong đám người chật chội, cảm giác sợ hãi biến mất, thế nhưng cơn đau lại tăng lên. "Nhiều năm ở nước ngoài, em hoài niệm nhất chính là chợ đêm." Tống Thiến cảm động mà nói.

"Đúng vậy! Anh ở nước ngoài nhiều năm, cũng thường xuyên nhớ đến sự náo nhiệt của chợ đêm, còn có những món ăn bình dân." Anh cười nói.

"Thiệu Nông, có nhớ trước kia chúng ta tới chợ đêm thích nhất ăn gì không?"

"Nhớ. Anh còn nhớ mỗi lần em đến đây nhất định phải ăn gà rán." Anh cùng Tống Thiến nhớ lại kỷ niệm trước kia.

Tôi đi theo hai người họ, trong lúc đó nghe bọn họ nói về kỷ niệm, trong một thời gian tôi có cảm xúc lẫn lộn, thần sắc âm u.

"Thiệu Nông, chúng ta đi ăn gà rán được không?"

"Được."

"Chúng ta đi thôi!" Tống Thiến vô cùng cao hứng.

"Tiểu Tuyết, em không phản đối chứ?" Anh hướng về phía tôi hỏi.

Tôi mặt không thay đổi mà nói: "Em không sao cả."

Tùy tiện một quán ngồi xuống, Lạc kêu ba phần gà rán.

Khi gà rán nóng hổi đưa lên, Tống Thiến đã sớm chuẩn bị cầm dôi đũa cắn một miếng to. "Nhớ đã lâu, bây giờ cuối cùng có thể ăn gà rán rồi."

"Vậy em còn không mau ăn?" Lạc chế nhạo Tống Thiến.

Không giống Tống Thiến, tôi một chút cũng không muốn ăn, căn bản không có khẩu vị. Một mặt là dạ dày đau đến khó chịu, về phương diện khác là tôi nhìn thấy đồ ăn đầy dầu mỡ như gà rán có chút muốn ói.

"Giang Tuyết, bạn không thích ăn gà rán sao?” Tống Thiến lợi dụng thời gian rảnh rỗi hỏi tôi.

"Không phải."

"Nhưng mình không thấy bạn ăn?"

"Mình không đói bụng." Tôi dứt khoát để đũa xuống.

"Tiểu Tuyết, em nhất định phải ăn cái gì, nếu không sẽ lại đau dạ dày." Anh không đồng ý nhìn tôi, anh còn nói: "Em muốn ăn cái gì, anh dắt em đi ăn."

Anh quan tâm tôi, làm cho tôi có chút thoải mái hơn nhiều.

"Không cần, em đói bụng sẽ nói cho anh biết."

"Tiểu Tuyết, em không được nói dối." Anh lo lắng mà dặn dò tôi.

"Sẽ không."

Nếu cho anh biết tôi nói những điều này trong khi cố gắng nhịn cơn đau xuống, không biết anh sẽ có cảm tưởng gì?

Ăn xong, chúng tôi lại đi khắp nơi mua sắm, và cuối cùng cũng lên xe đi về. Tôi vẫn chưa ăn gì, bởi vì tôi căn bản ăn không vô.

Tôi ngồi ở phía sau, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.

Ngồi ở chỗ phía sau là tôi yêu cầu, tôi không muốn bị anh phát hiện dược sự khác thường của tôi. Nhưng mà anh chính là không phát hiện ra chuyện, tôi chua sót mà nghĩ.

Không được...... Dạ dày của tôi đang kháng nghị đến cực hạn, tôi cảm thấy một vầng sáng lóa mắt, bỗng chốc đôi mắt tôi lâm vào một mảnh đen tối không có ánh sáng, cái gì cũng không nhìn thấy.