Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 6: Ô phối ngẫu




Chuyện xấu của tôi và Khang Duật vẫn liên tục lan truyền, không những vậy, còn càng ngày càng huy hoàng.

Tôi và hắn được thầy thể dục chọn đi thi Đại hội thể thao toàn khu, có chết hay không lại đạt được giải quán quân, điều này kì thật cũng không có gì, tôi vốn học giỏi thể dục, vậy mà truyền vào lớp lại thay đổi bản chất.

Không biết đứa xấu xa nào nói một câu “Đây là sức mạnh tình yêu.”

Sức mạnh tình yêu cái đầu mày…cái này là thực lực của tao.

Biết vậy lúc đó chạy về chót cho rồi.

Khóc-ing.

Ngoài ra, vì ở tiết văn tôi từng bị thầy Tôn phạt đứng, nên để thầy Tôn xếp loại hạnh kiểm vào cuối kì nương tay cho cái tội lỗi này của tôi nên tôi học rất chăm chú, trước kia điểm số môn văn của tôi luôn nằm ở phần eo, lần này thi trắc nghiệm lại đứng thứ 3, ngay cả bản thân tôi đều không tin được hai mắt mình, còn rất vui vẻ, có công mài sắt có ngày nên kim quả nhiên chí lí.

Thầy Tôn cũng cho rằng như vậy, thầy còn nhớ câu nói mà Khang Duật từng nói “Sau lưng mỗi người phụ nữ thành công nhất định có một người đàn ông thành công.”, lúc giảng bài còn mượn câu này làm văn, ở trước mặt cả lớp nói phải noi gương tôi và Khang Duật học tập, học tập chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, học tập tình cảm tốt đẹp của chúng tôi, như vậy mới có thể làm cho điểm số nâng cao.

Vì sao kêu cảm tình tốt, vì sao kêu giúp đỡ lẫn nhau, nói tới tai mấy đứa trong lớp, đổi thành tôi và Khang Duật thật ân ái, ân ái tới nỗi thành tích học tập đột nhiên tăng cao.

Vì thế, sức mạnh tình yêu, tôi trốn thoát không được, như bóng với hình đi theo tôi.

Danh hiệu Phúc Tấn này cũng bỏ không được, tôi sửa như thế nào cũng uổng công.

Lại bởi vì sự tiến bộ của hai chúng tôi, thầy Tôn còn cố ý đề nghị với thầy chủ nhiệm cho Khang Duật làm chức vụ Ủy viên học tập, thì ra Ủy viên học tâp cũ Tông Lê Quân (biệt hiệu Tông Da) vì bị bệnh mà xin nghỉ dài hạn, chức vụ Ủy viên học tập vẫn bỏ trống, lần này đề nghị đều được mấy đứa con trai trong lớp đồng ý.

Cán bộ lớp tôi, ngoại trừ chức vụ Ủy viên thể dục có ít quyền lực nhất là con trai làm, còn lại đều là con gái làm, Khang Duật học tập tốt, số lượng con trai trong lớp lại chiếm hơn một nửa nên hắn lập tức được chọn.

Ủy viên học tập là cái gì?

Lúc đó ủy viên học tập chính là trợ thủ đắc lực của lớp trưởng.

Tôi và Khang Duật ngồi cùng bàn còn chưa tính, bây giờ còn cùng nhau trực ban.

Có nghĩa là, sau này nếu có họp hành gì, hoạt động thể thao gì, Khang Duật đều đi theo tôi, thỉnh thoảng xuất hiện cạnh tôi.

Thật bi thảm, thật bi thảm a a a a a a a a a a a!!

Cuối tháng mười hai, sắp tới kì thi học kì, khoảng thời gian này phỏng chừng là thời gian các học sinh chăm chỉ nhất, tôi cũng không ngoại lệ, tôi là điển hình của kiểu học sinh nước tới chân mới nhảy, vì vậy vừa tới lúc này tôi liền cảm thấy có áp lực.

Khang Duật lại không giống vậy, một chút áp lực trước khi thi đều không có, tan học hoặc lúc nghỉ trưa đều đi đá bóng.

Tôi oán giận nha.

Tiết hai ngày hôm đó vừa hết, một tên con trai chạy đến chỗ Khang Duật hỏi bài, ai biểu người ta học giỏi đâu, bình thường cũng sẵn sàng chỉ bài, hiện tại lại là Ủy viên học tập, người tìm hắn hỏi bài cũng nhiều hơn.

Thấy có người hỏi bài hắn, tôi liền đứng dậy nhường chỗ.

Tên con trai này tên là Kế Kiệt Hạnh, rất chăm chỉ học hành, chúng tôi đều gọi hắn là mọt sách, bởi vì hắn thật sự thích đọc sách, không hiểu liền hỏi là thói quen của hắn.

Hắn thấy tôi nhường chỗ liền nói “Cảm ơn lớp trưởng”

Hắn là đứa duy nhất trong lớp không nước chảy bèo trôi kêu tôi là Phúc Tấn.

Tôi kích động đến xém khóc, N lâu không nghe được người ta kêu tôi là lớp trưởng, hoài niệm – ing, hảo cảm đối với hắn cũng tăng tên hai trăm phần trăm.

Hắn mở ra sách bài tập, hỏi Khang Duật “Khang Duật, mình muốn hỏi bạn bài này, bạn chỉ mình đi.”

Tôi ở một bên gật đầu, cho rằng người tốt như vậy, xác thật là nên giúp đỡ hết sức.

Ai ngờ Khang Duật lại bày ra một bộ mặt xa cách “Không rảnh!!”

Tôi buồn bực, bình thường hắn cũng không như vậy.

Kế Kiệt Hạnh còn buồn bực hơn tôi “Tại sao vậy?”

Tôi cũng muốn biết Khang Duật bị gì vậy, vì sao vẻ mặt khó chịu.

Lúc này, Tiểu Phiền lại nói với tôi “Miểu Miểu, ngày kia là sinh nhật của Đại Song và Tiểu Song, buổi chiều tao với Từ Oánh đi mua quà, mày có đi không?”

“Sinh nhật?” tôi nghĩ một chút, nhớ lại ngày, đúng là ngày 23 tháng 12 là sinh nhật của Đại Song và Tiểu Song, vội vàng trả lời “Đi, đi, tao đi!!”

Đang thảo luận nóng bỏng, Kế Kiệt Hạnh đột nhiên chạy tới, đứng thẳng tắp, điên cuồng kêu tôi “Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn…”

Tôi sửng sốt, đây là ý gì.

Đồ điên!!

Đợi tới lúc hắn kêu khoảng mười mấy tiếng ‘Phúc Tấn’ rồi, tôi nhìn thấy Khang Duật vẫy vẫy tay với hắn.

Hắn không kêu nữa, ngoan ngoãn quay trở về.

Tôi chợt nghe Khang Duật nói “Thật ra bài này giải như vậy…”

Tôi nghe không rõ nên trở lại chỗ ngồi, muốn hỏi Kế Kiệt Hạnh có ý gì.

Đợi làm bài xong rồi, hắn nhìn thấy tôi, nói cợt nhả “Phúc Tấn, ta xong rồi, mời ngài ngồi, mời ngài ngồi.”

Tôi càng không rõ, tại sao hắn lại không ngừng kêu tôi là Phúc Tấn, tôi trừng mắt nhìn hắn, hi vọng hắn có thể sửa miệng.

Hắn lại một chút cũng không hiểu được, đại khái nghĩ rằng tôi ngại ngồi chỗ hắn đã ngồi qua, liền lấy tay áo xoa xoa ghế ngồi, còn nói thêm “Phúc Tấn, ngồi a.”

Ngồi cái đầu cậu. Tôi càng trừng hắn.

Sửa miệng đi, cậu là người duy nhất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nha, tiếp tục phát huy đi chứ.

Nhưng hắn một chút cũng không phản ứng, dọn dẹp sách giáo khoa, vuốt vuốt gáy, bỏ đi giống như không có việc gì.

Lông mày của tôi đều dồn thành một cục, rối rắm.

Đây là ý gì, ý gì a.

Tôi nhìn về phía Khang Duật, cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.

Khang Duật đang nhàn nhã thu dọn hộp bút, không biết có phải tại ảo giác của tôi hay không, hắn giống như thật sung sướng, cùng vẻ mặt khó chịu trước đó khác nhau một trời một vực, lộ ra một cỗ sảng khoái.

Đại khái là chú ý tới ánh mắt của tôi, hắn quay đầu “Làm sao vậy?”

“Làm sao vậy!? Tôi còn muốn biết làm sao vậy a?” tôi chỉ hướng Kế Kiệt Hạnh “Cậu làm gì với hắn?”

Khang Duật vẻ mặt giống như rất vô tội, chớp chớp mắt nhìn tôi “Chỉ bài cho hắn nha.”

“Không phải cái này, vì sao hắn gọi tôi là Phúc Tấn.”

Hắn càng vô tội nhìn tôi “Ai cũng gọi cậu là Phúc Tấn nha.”

“Không phải…ý tôi không phải vậy, ý tôi là vừa rồi hắn còn gọi tôi là lớp trưởng, tại sao đột nhiên lại sửa miêng.” Trước sau chỉ kém nhau có mấy phút, mà mấy phút này Kế Kiệt Hạnh chỉ đứng ở chỗ hắn.

Khang Duật thực sự không hiểu gì hết nhìn tôi, sau đó nói “Làm sao tôi biết được, tôi cũng không phải hắn, nếu không cậu đi hỏi hắn đi.”

Đó là một ý hay.

Tôi còn thật tính đi hỏi .

Nhưng là Kế Kiệt Hạnh vừa nhìn thấy tôi, không đợi tôi hỏi, tựa như con vẹt kêu tôi Phúc Tấn, Phúc Tấn, Phúc Tấn.

Phúc Tấn tới nỗi tôi hỏi không nổi nữa.

Xám xịt quay về chỗ ngồi.

Chuông vào lớp vang lên, tôi nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, trong lòng rối rắm , lại muốn hỏi Khang Duật, nhưng hắn lại bày ra vẻ mặt em bé ngoan, mắt đen lúng liếng to tròn trong suốt hết cỡ, giống như đang nói, bé là bé ngoan, bé vô cùng ngoan, chuyện xấu gì bé cũng không có làm.

Tôi bị ánh mắt thuần khiết dơ bẩn này hoàn toàn cản lại.

Tôi tiếp tục rối rắm, lại cứ rối rắm mãi mà lại tìm không ra đáp án gì.

Tiếp theo, chúng tôi đối mặt với kì thi cuối kỳ, tôi cũng không có cơ hội rối rắm nữa, tất cả suy nghĩ đều đặt ở cuộc thi.

Thi xong, tâm trạng lại sung sướng, hơn nữa tôi thi cũng không tệ lắm, chuyện gì cũng quăng ra sau đầu.

Nhưng tới trước nghỉ đông, tôi lại bắt đầu rối rắm.

Chúng tôi vào thời đó, hơn 99 phần trăm học sinh đều sợ cùng một thứ.

Đó là – sổ liên lạc.

Đừng nhìn cái quyển sổ màu đỏ (có đôi khi là màu xanh) chỉ nhỏ bằng bàn tay này mà xem thường, lực ảnh hưởng của nó rất kinh người .

Trong sổ có điểm số của chúng tôi, còn có lời nhận xét của giáo viên, liên quan tới chuyện chúng tôi có thể có những ngày nghỉ yên bình hay không, tết nguyên đán có thể nhận được tiền lì xì hay không, sâu hơn nữa liên quan tới da thịt của chúng tôi, quyết định xem ba mẹ chúng tôi có thể lấy chổi lông gà, dép lê hoặc đồ dùng hằng ngày làm hung khí để hầu hạ chúng tôi hay không.

Vậy còn chưa tính, ít ra mỗi lớp cũng sẽ có một hai đứa ngon lành.

Bời vì cô chủ nhiệm bị bệnh, cô liền giao cho tôi làm một chuyện vô cùng vô sỉ.

Lời nhận xét trong phiểu liên lạc, giao cho tôi viết.

Còn nói gì mà, em là lớp trưởng, rất hiểu các bạn, em viết thích hợp nhất, bất quá cũng không thể vì tình cảm bạn bè mà làm rối kỉ cương, phải viết đúng với thực tế.

Không được làm rối kỉ cương thì cô cũng đừng kêu em viết nha.

Sau khi tan học, trong phòng chỉ có tôi và Khang Duật, hắn là Ủy viên học tập mới, đương nhiên phải ở lại giúp tôi, thật ra ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng mà nhìn cuốn sổ liên lạc đang nằm trên tay tôi này…

Lòng tôi lại không còn không tự nhiên nữa.

Tất cả đều là màu đỏ, điểm số đều từ 5 tới 15, không xem tên cũng biết là ai.

Đại vương lớp chúng tôi, bạn Chu Dũng Cường.

Hắn có tiếng là học sinh cá biệt, suốt ngày ở trường đánh nhau, đánh trận nào to trận nấy, mẹ hắn vì việc hắn đánh nhau, thường bị gọi tới trường, tuần trước còn đến một lần đâu? Nhưng mẹ hắn cưng chiều hắn, thật nhiều chuyện cũng không nói cho bố hắn, hằng năm không có ở nhà, làm huấn luyện viên quyền anh, cho nên việc này của hắn, bố hắn cũng không biết, đợi tới lúc biết, năm trước đánh tới nỗi mặt hắn sưng lên, còn kéo lỗ tai hắn đến trường, tìm mấy đứa bị hắn đánh để xin lỗi.

Bố hắn lúc đó nói cứng “Thành tích học tập không tốt, là do mày không thông minh, tao không trách, nhưng để cho tao biết mày đánh người khác, tao đánh gãy chân mày.”

Do mẹ hắn cưng chiều, điện thoại cố định lúc đó còn chưa thông dụng, không thể thường xuyên liên hệ, bố hắn yêu cầu thầy giáo cuối kì mỗi năm liền gửi sổ liên lạc trực tiếp tới chỗ ông.

Thành tích học tập của hắn không tốt, bố hắn biết cũng không sao, nhưng mà lời nhận xét…đến lúc đó chắc bố hắn đánh gãy chân hắn luôn.

Đến lúc đó, tôi chỉ phải làm đồng phạm.

Làm lớp trưởng, làm bạn học, tôi đều có nghĩa vụ bảo vệ thân thể và sinh mệnh các bạn trong lớp.

Nhưng cái nghĩa vụ huy hoàng này, lại làm cho tôi viết cái lời nhận xét khỉ gió này, lại còn phải viết cho đúng sự thật nữa.

Tôi rối rắm tới mức bạc tóc.

Ánh mắt xấu xa liền toát ra.

Tôi nhìn về phía Khang Duật “Cái này cậu viết.”

Hắn là Ủy viên học tập, cũng có quyền viết lời nhận xét.

Tôi vội vàng ném cho hắn, để hắn buồn rầu đi, tôi mặc kệ, nhanh nhanh viết mấy cái khác, tôi còn muốn nhanh chóng về nhanh chờ xem Đồng xuân hỏa diễm a.

Tôi viết, một bên còn nhìn lén Khang Duật, thấy hắn chíu chặt mày, tâm tình tôi thật sảng khoái, nghĩ thầm trong lòng, cậu cũng có ngày hôm nay, để xem cậu viết như thế nào, hừ hừ!!

Khang Duật suy nghĩ trong chốc lát, thật sự chỉ trong chốc lát, sau đó cầm bút lên, vung tay rẹt rẹt, viết xong, liền ném lại cho tôi.

“Xong rồi!”

Xong rồi!! Này thì xong rồi.

Việc làm tôi sầu khổ nửa tiếng, chỉ mười phút là xong.

Tôi không tin, bỏ bút xuống, mở ra phiếu liên lạc của Chu Dũng Cường, lật tới trang có lời nhận xét.

Trên đó chỉ viết ít ỏi mấy chữ – Bạn Dũng thành tích ổn định, năng lực đấm đá rất mạnh.

Cái gì kêu làm rối kỉ cương tới cảnh giới cao nhất, chính là đây, làm rối kỉ cương tới mức tìm không ra chỗ nào không hợp lí.

“Như thế nào? Viết không đúng?” hắn hỏi.

Tôi nhanh chóng lắc đầu, đúng là viết không chê vào đâu được.

“Vậy mau kí tên!”

“Ừ, được!” lời nhận xét do tôi viết, tất nhiên tôi phải kí tên.

Tôi đặt bút xuống viết tên của mình, sau đó lại đưa cho Khang Duật, bảo hắn xem lại.

Hắn nhìn chữ kí của tôi, nhíu mày nói “Chữ kí của cậu thật xấu, sau này tôi cho cậu kí ở ô phối ngẫu(17), cậu kí như vậy tôi sẽ rất mất mặt, về nhà lo mà luyện tập đi.”

Ô phối ngẫu!?

Tôi sửng sốt một chút, chỉ nghĩ rằng hắn chê chữ tôi xấu, dè dặt hỏi “Khang Duật, ô phối ngẫu là gì…” xin mời tha thứ, tôi là học sinh sinh sau năm 80 nên không biết.

Mặt Khang Duật nhất thời đen thui như đít nồi.

Mắc mớ gì lấy vẻ mặt dọa người như vậy nhìn tôi, ghét bỏ chữ tôi xấu, xấu thì xấu, cũng không cần phải hung dữ như vậy chứ.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt của tôi còn chưa hiểu, đeo cặp sách lên vai, bỏ đi.

Trước khi đi, còn quay đầu lại mắng tôi “Đồ ngu ngốc!!”

Ui cha, còn mắng tôi nữa.

Tôi vừa định chửi, hắn đã đá cửa chạy lấy người, hai cánh cửa bị hắn đá kêu rầm rầm.

Tôi ngồi tại chỗ, thở phì phì cho đỡ tức.

Nhưng mà…ô phối ngẫu là gì vậy?

Tôi thật sự không biết nha.

Lại rối rắm.