Ông Xã Lạnh Lùng, Em Yêu Anh!

Chương 9




Hóa ra yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc.

Phải cố hết sức An Huyên mới đưa được Dịch Lăng đang say bất tỉnh lên phòng. Vừa đặt anh xuống giường, cô nhanh tay cởi giày và áo vest trên người anh ra. Điều chỉnh tư thế thoải mái cho Dịch Lăng, sau đó An Huyên bước nhanh vào phòng tắm lấy ra một cái khăn ấm, cẩn thận lau mặt và người Dịch Lăng. Động tác tỉ mỉ, nhẹ nhàng, cô sợ chỉ cần mạnh tay một chút thì anh sẽ thấy khó chịu.

Dịch Lăng trong lúc mơ màng cảm nhận có người giúp mình lau cơ thể và thay quần áo, cảm giác dễ chịu thoải mái khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ hơn.

Đứng bên giường, An Huyên xúc động khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt này. Dịch Lăng say ngủ, khuôn mặt đẹp trai lãnh khốc giờ này như một đứa trẻ ngủ say, an nhiên, hiền lành đến nhường nào.

Ước gì thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Giá như tình yêu của họ có thể như thần Zeus và nữ thần Hera. Sẽ có một ngày hai người hạnh phúc nắm tay nhau trên đỉnh Olympus cùng với những đứa trẻ của mình. Như thế, hạnh phúc biết bao!

Dịch Lăng tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Anh nhíu mày nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc, khó hiểu với những kí ức hỗn độn trong đầu.

Anh nhớ hôm qua hình như là cô vợ mới cưới đưa anh về nhà, còn dịu dàng săn sóc cho anh cả đêm như vậy. Dịch Lăng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Anh phải làm thế nào mới tốt đây?

Suốt một tuần qua, những chuyện xảy ra trong căn nhà này anh đều biết, bao gồm sự khó chịu của mẹ anh đối với cô. Nhưng anh vẫn cố gắng phớt lờ đi. Anh vẫn không quên cô gái này đột nhiên bước vào cuộc đời anh, làm cho tâm tư anh xao động.

"Aizzz" - Dịch Lăng thở dài mệt mỏi. Đương lúc anh định bước xuống nhà thì cửa phòng được đẩy ra, thím Trương bước vào.

"Thiếu gia, đây là canh giải rượu mà thiếu phu nhân đã chuẩn bị cho cậu."

"À... để trên bàn đi." - Là cô ấy chuẩn bị cho anh sao?

"Cô ấy đâu rồi?" - Lời vừa phát ra khỏi miệng, chính Dịch Lăng cũng giật mình. Từ bao giờ anh lại quan tâm tới cô ấy làm gì cơ chứ!

"Dạ. Thiếu phu nhân lúc nãy đã tới trường. Nghe nói ở đó có việc gấp, tôi còn nghe các giáo sư bên kia chỉ trích cô ấy một hồi." - Thím Trương bức xúc thay cho An Huyên. Bà rất đau lòng khi thấy cô gái trẻ ấy gồng lên trong mọi chuyện.

Phải sống trong môi trường như thế nào mới có thể nuôi dạy nên một cô gái tốt như thế đây?

"Sao tự nhiên lại bị chỉ trích?" - Nghe nói cô ở trường là Giáo sư trẻ tuổi tài giỏi của khoa Sử học quốc gia, sao lại bị người khác chỉ trích?

"Hôm qua bên trường có điện tới gọi cô ấy đến, hình như là việc gấp. Nhưng phu nhân lại làm khó không cho cô ấy đi, cuối cùng cô ấy đành gọi điện xin lỗi bên kia." - Lần đầu tiên thím Trương thấy Dịch Lăng để ý đến An Huyên, bà thầm vui mừng.

Dịch Lăng im lặng không nói nữa. Ánh mắt thâm trầm bỗng chốc lạnh lẽo.

~ Lúc này An Huyên đang gặp mặt Chủ nhiệm khoa Sử học ĐH Bắc Kinh.

"Đề tài hôm qua cô là người chịu trách nhiệm, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô thất trách như vậy, giáo sư An." - Chủ nhiệm khoa không nỡ khiển trách nặng nề cô gái tài giỏi này, nhưng vẫn không nén nổi thất vọng.

"Em xin lỗi, thưa giáo sư."

"Được rồi. Không nên có lần sau, việc này ảnh hưởng rất lớn đến việc cô chính thức được bổ nhiệm Giáo sư tháng sau."

Không còn giống như trước kia nữa, An Huyên không còn vui mừng mỗi khi nhắc đến chuyện này. Được chính thức thăng chức Giáo sư thì có là gì nếu cô không thể đến đây nữa...

"Giáo sư Lý" - Cô kính trọng gọi người đàn ông trước mặt. Ông là người thầy đáng kính mà cô yêu quý. Từ những ngày mới bước vào trường học cho đến lúc tốt nghiệp, giảng dạy, ông luôn là người dìu dắt và giúp đỡ cô rất nhiều.

"Sao vậy? Ta thấy cháu có vẻ lo lắng, An Huyên." - Khi cơn giận vơi đi, họ lại trở lại là thầy trò như trước kia, thân thiết như vậy.

"Cháu... cháu muốn... xin nghỉ việc ạ!"

An Huyên khó khăn khi nói hết câu, lời vừa dứt, trái tim thắt lại.

"Cái gì?" - Chủ nhiệm khoa kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.

"Cháu bị ngốc sao? Cơ hội đang đến, sao lại có suy nghĩ ngốc nghếch vậy hả?" - Ông thấy lạ. Một sự lạ lẫm nơi ánh mắt trong veo của An Huyên. Trước đây không phải vậy, dù có khó khăn, có vất vả đi nữa thì An Huyên chưa bao giờ bỏ cuộc, lùi bước. Sử học là đam mê của cô, sao lại dễ dàng từ bỏ? Ông nhận ra, từ ngày con bé này kết hôn, nó dường như thay đổi....

Dịch Lăng không hiểu tại sao lại lái xe đến trường ĐH của cô, như quán tính, anh cứ vậy muốn nhìn thấy cô.

Vừa lúc thấy cô đang cầm túi xách bước ra từ một tòa nhà. Lần đầu tiên Dịch Lăng thấy An Huyên xinh đẹp như vậy. Người con gái này thích hợp cho chuẩn mực mĩ học truyền thống. Cô là "vợ" anh.

Dịch Lăng bước tới định gọi cô thì thấy người đi đến cạnh cô.

"Giáo sư An, nghe nói em định nghỉ việc?"

An Huyên cười cười hướng người phụ nữ trước mặt gần đầu.

"Chị nghe chủ nhiệm khoa nói lại rồi ạ?"

"Ừ, em điên rồi sao? Tháng sau là em chính thức lên Giáo sư rồi. Sao đột ngột lại có suy nghĩ thế?" - Giáo sư Mễ là đàn chị của cô lúc còn đi học. Sau này may mắn cả hai đều cùng giảng dạy một khoa.

"Em có lí do riêng chị ạ! Em xin lỗi." - Đối với những kì vọng mà mọi người dành cho cô, An Huyên chỉ biết thật lòng xin lỗi.

Ngay từ đầu khi bước chân vào nhà họ Dịch, An Huyên đã biết, cuộc đời này cô sống là vì nhà họ Dịch, cô phải thay họ suy nghĩ. Cô nên làm trong chức danh "thiếu phu nhân Dịch gia - vợ của Dịch Lăng".

Dịch Lăng đứng phía sau tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ. Anh sững sờ, kinh ngạc.

"Cô ấy muốn nghỉ việc?"

Trước kia, có một lần Dịch Lăng nhìn thấy ánh mắt An Huyên khi nhìn vào một tác phẩm mỹ học truyền thống, ánh mắt ấy toát lên cả sự yêu thích, đam mê. Từ đó, anh liền hiểu rằng An Huyên khao khát công việc này thế nào.

Vậy mà hôm nay, chính tại nơi khởi nguồn hạnh phúc, ước mơ của cô, anh lại nghe cô nhẹ nhàng nói muốn từ bỏ. Ánh mắt không có đau buồn, không có luyến tiếc, chỉ tràn đầy bất lực.

Cô bất lực rồi sao?

Hết

@xin lỗi các bạn yêu mến vì lâu rồi không post truyện! Cảm ơn các bạn luôn ủng hộ cho Rain như vậy, Rain vui lắm! vì mạng bị rớt nên không online được. Từ nay Rain sẽ cố gắng viết nhiều hơn. chúc bạn mến có một buổi chiều vui vẻ :))