Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 31: Vũ hội hỗn loạn (1)




Đứng giữa dãy hành lang náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo làm cho người ta có loại lỗi giác như đang xuyên qua thời gian trở về với năm tháng xưa cũ. Xa hoa, hào nhoáng và đầy cám dỗ. Đó là tất cả cảm nhận của tôi vào lúc này.

"Ông xã, thật sự phải đi vào sao?"

Tôi bồn chồn quay sang hỏi anh. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào bữa tiệc của giới thượng lưu và quý tộc, trong lòng không khỏi có điểm lo xa trăm điều, chỉ sợ nếu nhỡ như tôi gây ra sai lầm gì đó, người đứng ra chịu mũi sào nhất định sẽ là anh.

Tôi không sợ người ta trách mắng tôi, nhưng tôi lại sợ anh sẽ bị vạ lây mất mặt. Nói gì thì nói, tôi so với anh giống như thành thị và nông thôn vậy. Khoảng cách rất lớn và nếu tôi không cố gắng thu hẹp, một ngày nào đó, nhất định chúng tôi sẽ rời xa nhau.

Anh không nói không có nghĩa là anh không nghĩ đến, một người thông minh như anh làm sao có thể không nhận ra tôi đang băn khoăn điều gì. Tuy anh thường trấn an tôi rằng không nên tự ép buộc mình, cứ như cũ làm một Phương Gia Hân là được. Bởi vì dù tôi có là một đại minh tinh hay một người bình thường mờ nhạt, trong mắt anh tôi vĩnh viễn là tôi. Tất cả ưu nhược điểm, cảm xúc và con người tôi, toàn bộ chúng đều thuộc quyền sở hữu của anh.

Đỏ mặt cúi đầu, chọt chọt hai ngón trỏ. Từ khi làm rõ tình cảm của mình tới giờ, anh vẫn thường xuyên rót mật vào trái tim fan-gơ của tôi như thế, khiến cho mỗi ngày tôi đều như muốn chết chìm trong ảo tưởng của mình.

Ông xã, anh ngàn vạn lần đừng đi đóng phim nha! Anh mà đi đóng phim, chắc em nhập viện vì lên tăng xông mất! (Ghen ak~ :"3)

Nhưng mà lần này dù anh có dỗ ngọt thế nào đi chăng nữa, tôi cũng kiên quyết bỏ chính theo tà, sử dụng quyền trợ giúp thứ ba, gọi điện cho người thân cầu cứu mẹ chồng.

"Con dâu yên tâm, tất cả đã có mẹ ở đây rồi!"

Không thể không nói, tác phong làm việc của mẹ chồng quả thật là chuyên nghiệp vô cùng. Mẹ chỉ đứng đó mỉm cười búng tay cái chóc, ngay lập tức liền có bốn vệ sĩ hệt như đặc vụ áo đen xuất hiện sau lưng tôi, nhe nanh mỉm cười đoạt lấy chổi lau nhà và xô nước tôi đang tác nghiệp (quét dọn), a lê hấp một cái liền một đường khiên tôi lên xe ngồi.

Một mùi hương quen thuộc từ đâu đây truyền tới, tôi cảnh giác lia mắt nhìn quanh, giác quan thứ sáu của tôi lúc này đang điên cuồng rung lên từng hồi chuông báo động. Quả nhiên không phụ sự trông mong của mình, chỉ nghe thấy một tiếng nổ "Bùm" trong đầu, trước mắt tôi như rơi vào vực sâu đen tối của hiện thực tối tăm.. Một bịch bắp nướng!

Bác sĩ, tôi cảm thấy đất trời quay cuồng!

"Phu nhân, đây là tấm lòng của nhị thiếu gia đặc biệt gửi đến cô. Trước khi lên đường đến sân bay, nhị thiếu gia tình cờ gặp được một xe đẩy bắp, ban đầu chỉ định mua hai trái thôi, nhưng người ta thấy cậu ấy đẹp trai lại có duyên nên lại dúi cho thêm vài trái nữa. Đang lúc nhị thiếu gia ăn ngon lành thì đột nhiên giật mình sực tỉnh, vội nhớ ra phu nhân cũng rất thích ăn bắp nên mới cho người lập tức đem đến đây. Nhị thiếu gia thật tốt, sắp đi xa nhưng vẫn không quên chiếu cố người trong nhà. Phu nhân, cô đừng phụ tấm lòng của nhị thiếu gia mà hãy ăn hết nhé!"

Nghe tới đây, tôi kiềm không được mà trợn tròng trắng mắt. Sắp đi xa mà vẫn không quên hạ sĩ khí của quân địch. Em chồng ơi em chồng, phương thức quan tâm ngược tim của cậu, người thường như tôi quả thật là nhận không nổi ~ TT^TT

Tôi đơ mặt nhìn trái bắp còn nóng hổi hây hây, nếu không phải thấy được ánh mắt có thể gọi là cực kì trông đợi (?!) của bốn người ngồi đối diện, tôi đã buông bắp xuống quay đầu nhìn sang bên, giả vờ như ta chưa từng quen.

Bắp nướng.. Nhân sinh khổ ải, đời bắp khổ đau. Khi buồn thì người ta ăn mình, mà hết buồn thì người ta đem mình quẳng đi. =.="

Tôi câm nín, cái cảm giác tội lỗi đang kêu gào trong tim này rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Xuất phát từ động lực gì đó, tự dưng tôi cảm thấy nếu không ăn trái bắp này thì sẽ kéo theo cừu hận với người trồng bắp vậy. - —|||||

5 giây qua đi..

10 giây qua đi..

20 giây qua đi..

Trái bắp vẫn trơ mặt ra nhìn tôi chằm chằm.

30 giây qua đi..

40 giây qua đi..

50 giây qua đi..

Tôi nhắm mắt lại, híttt vào một hơi, chấp nhận số phận cầm trái bắp lên cạp lấy một phát. Bấy giờ, nước mắt tôi ê chề như cơm chan canh.

"Lần đầu tiên tôi thấy được có người ăn bắp mà ăn đến xúc động như vậy! Đại phu nhân, rốt cuộc thì cô cũng hiểu được nỗi khổ của quần chúng nhân dân lao động rồi!" - Hu hu, anh nói gì vậy? Tôi vốn là quần chúng nhân dân lao động chân chất mà!

"Oa, lại cạp thêm phát nữa rồi! Đại phu nhân, xin hãy phát biểu cảm tưởng của cô vào lúc này?" - Tôi muốn quăng bắp vào mặt tên ác nhân đang ngồi trên máy bay dung dăng dung dẻ kia!

"Ừm, nhị thiếu gia nói không sai, bắp nướng chính là định mệnh của đại phu nhân!" - Tôi mới không cần cái định mệnh này!!

"Lúc đầu thì tôi chưa tin, nhưng giờ thì tôi tin rồi. Cũng may mà đại phu nhân hảo bắp chứ không hảo khoai lang nướng, nếu không thì cuộc đời chúng ta sẽ chỉ còn mùi mà không còn màu!" - Anh có tự giác của người nói xấu không vậy? Anh nói mà tôi nghe thấy hết rồi nè, anh phải nói nhỏ hơn một chút chứ!

Chẳng biết vì sao nhưng khi câu nói này vừa được phát ra, không khí trong xe liền xuống thấp đến đáng sợ, ánh mắt bốn người làm như vô tình mà cố ý cà liếc cà liếc sang đây, cái dáng vẻ đề phòng hệt như không khí lúc nào cũng có thể bị đầu độc, khiến cho tôi nhìn mà nội thương đầy người.

Hộc máu. Bác sĩ, xa cách ít lâu mà tôi lại nhớ cái giường bệnh ngày nào rồi!

"Em đang lo lắng?"

Âm thanh trầm thấp vọng ở bên tai, khiến cho tôi như người tỉnh mộng mà ngơ ngác gật đầu. Liếc nhìn đại sảnh ngày một gần, tôi nhỏ giọng.

"Vâng ạ, cũng có chút chút!" Chỉ vừa đủ để muốn xoay mông bỏ của chạy lấy người mà thôi.

"Đừng lo lắng!"

Anh an ủi, giọng anh thật dễ nghe, nhưng tim tôi thì đập "bang bang" như đang đánh trống chào cờ hết sức căng thẳng. Thình lình trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, tôi ngẩn ra nhìn gương mặt điển trai cách tôi cự li năm cen-ti-mét nhìn gần, mặt bùng chéo đỏ quạch như tôm tươi.

"Đừng lo lắng!"

"..Dạ ~ !"

Tôi đỏ mặt lẽo đẽo đi theo anh, tim vẫn đập nhanh như cũ nhưng không phải là vì căng thẳng nữa. Lúc nào cũng thế, nụ hôn của anh hệt như chứa đựng ma pháp xua tan mọi lo lắng bất an trong tôi, khiến cho tất cả cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt đều bị đè bẹp. Nếu không phải ngại ở đây có quá nhiều người, tôi đã kéo anh vào lùm cây đáp lễ anh nông nhiệt rồi. Khụ khụ! -//////-

Bước vào đại sảnh xa hoa, tôi khoác lên mình trang phục quý bà của Bến Thượng Hải cùng anh đi dự tiệc. Tuy phần ngực và eo có hơi chật một chút vì tôi đang tăng cân, nhưng không sao, bộ sườn xám tôi mặc còn chịu được sức ép. =.="

Âm nhạc du dương cùng tiếng cười thi thoảng truyền đến, bất giác như kéo tôi vào một thế giới xa lạ với sự hoa lệ đầy choáng ngợp. Tôi kín đáo đảo mắt nhìn quanh một chút, quả nhiên so với phim ảnh thì hiện thực vẫn nhiều hơn một phần trang nghiêm trịnh trọng.

Bác sĩ, làm sao bây giờ? Tôi run đến mức muốn lăn đùng ra giả chết để tránh tai mắt gấu rồi! QAQ||||

"Thưa quý ngài, quý cô! Mời hai vị chọn mặt nạ dùng cho bữa tiệc này!"

Một thanh niên mặc trang phục quản gia đi tới gật đầu chào lễ độ, đối với anh và tôi bày ra chiếc khay đựng vô số mặt nạ bên trên. Anh nhíu mày, thấp giọng.

"Bắt buộc sao?"

"Đúng vậy thưa ngài!"

Nói mới để ý, trừ vợ chồng tôi mới vào thì mọi người bên trong đều đã đeo mặt nạ cả rồi. Khá giống với vũ hội cosplay, chỉ có điều mọi người thống nhất một tông ăn mặc cổ điển, trở thành những quý ông quý bà mà không phải là thần rừng ma cây.

Anh cũng không khó xử người phục vụ, đưa tay chọn lấy một mặt nạ bạc và một mặt nạ đen cho tôi và anh. Tôi vui vẻ đeo lên, vừa tính hỏi anh tôi trông thế nào thì đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp truyền đến.

"Chào Nam Cung tổng, thật hiếm hoi mới thấy cậu xuất hiện ở những bữa tiệc thế này, tôi đây thật lấy làm vinh hạnh!"

Người đến là một trung niên ăn mặc đứng tuổi, tác phong hài hoà lộ ra một cỗ uy nghiêm chân thật. Sống lưng tôi hơi căng thẳng một chút, theo bản năng tự nhiên đoán được địa vị của người này cũng không nhỏ. Tôi im lặng chờ anh lên tiếng, vô cùng hiểu chuyện bày ra dáng vẻ "Phụ nữ thành đạt" đứng ngốc ngốc bên chồng.

Anh gật đầu, cũng gọi là nể mặt mà hơi tươi cười:"Chủ tích Trịnh khách sáo, trưởng bối có lời mời, phận làm tiểu bối sao có thể không quan tâm!"

"Ha ha ha, thằng bé này! Chủ tịch Trịnh gì chứ, đều là người trong nhà, cứ bảo chú là chú Trịnh như trước là được!"

"Vâng, chú Trịnh!"

Tôi, tôi cảm thấy tay chân mình như muốn nhũn cả ra vậy! Ông xã, anh cười kiểu này đúng là muốn đầu độc tim em mà! Siêu ngầu, siêu man-li, siêu mê người, siêu.. Ông xã, sao anh nhìn em dữ vậy?

"E.hèm!"

Tôi giật thót người, vội nhớ ra bây giờ đang ở bên ngoài chứ không phải ở nhà. May mắn tôi chỉ nhìn anh đăm đăm chứ không hó hé câu nào, bằng không chắc tôi đào cái lỗ chui xuống lấp mình luôn cho rồi. Bị ông xã bắt gặp lúc đang YY, thật sự là xấu hổ chết người! -//////-

Làm như thấy được bầu không khí có chút kì quái, chủ tịch Trịnh ho khẽ một tiếng, bấy giờ mới chịu liếccc mắt qua dành một phần chú ý cho tôi.

"Tiểu Duệ, vị đây là..?"

Nha nha, cuối cùng cũng có dịp thể hiện rồi. Nhớ lại bài học xã giao mà mẹ chồng đã dạy, tôi nghiêng đầu một góc 30 độ về phía trước, đối với chủ tịch Trịnh nở nụ cười ưu nhã mà tôi đã tập đến đơ hàm trong suốt một tuần.

"Chào chủ tịch Trịnh, cháu là Phương Gia Hân, cũng là vợ của anh Duệ, rất vui được biết ngài!"

"Cậu.. Tiểu Duệ, cậu kết hôn từ lúc nào, sao tôi lại không biết nhỉ?"

Nhìn thấy biểu tình không nén được kinh ngạc đến đề cao âm lượng của chủ tịch Trịnh, tim tôi đập cái bộp, có phải tôi lại hố hàng ở chỗ nào rồi không?

Ngay khi tôi đang hoảng đến phát rồ, lòng bàn tay bỗng truyền tới xúc cảm ấm áp siết chặt. Tôi nghiêng đầu nâng mắt lên nhìn anh, nhìn đến khoé dần cong khiến cho gương mặt tuấn tú càng thêm nhu hoà.

Anh nhìn chủ tịch Trịnh, chậm rãi nói.

"Chuyện cháu kết hôn cũng chẳng phải bí mật gì, bữa tiệc lần trước mẹ cháu khoản đãi chính là để chiêu cáo cô con dâu này. Nhưng giữa chừng thì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, cô ấy không thể tham gia đến cuối cùng nên thân phận kia mới mơ hồ ít người biết. Sẵn đây cháu cũng muốn giới thiệu với chú, cô ấy chính là vợ hợp pháp của cháu, cũng là người mà cháu đã nhận định sẽ cùng nhau vượt qua cả đời."

Tim tôi đập thình thịch, máu nóng dồn lên mặt. Cái cảm giác say xẩm hệt như bị người chuốc rượu này, khiến cho tôi chỉ muốn say luôn không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Đây có tính là anh đang tỏ tình với tôi không? Tuy ba chữ "Ai-lớp-diu" anh còn chưa có nói, nhưng những lời này so với bất cứ ngôn từ nào cũng đều có sức nặng hơn nhiều.

Bác sĩ, làm ơn kéo chân tôi xuống với, tôi sợ cứ bay nữa thì sẽ tông vào cột điện cao thế mất! Nhưng mà, nhưng mà.. Thiệt là hạnh phúc quá đi!!! XD XD XD

"Vậy à!"

Chủ tịch Trịnh sau một hồi im lặng mới gật đầu ý vị, hơi đảo mắt nhìn tôi sâu xa.

"Tiểu Duệ, mong cháu cùng cô Phương đây sẽ luôn luôn hoà hợp!"

Dứt lời liền gật đầu chào chúng tôi rồi tời đi. Tôi mở to mắt, có chút khó hiểu.

Vị chủ tịch Trịnh này cũng rõ là kì quái, kia ông bảo anh gọi ông ấy là "Chú Trịnh", còn thân mật kêu anh bằng "Tiểu Duệ", như thế nào đến phiên tôi lại thành ra "Cô Phương" rồi?

"Ta sang kia đi, nhân tiện dùng luôn chút gì đó. Tiệc còn dài, nếu em đói xỉu, anh sẽ để em lại đây một mình."

Anh tuỳ ý đeo lên chiếc mặt nạ đen tuyền, phải nói chứ người đẹp thì mặc gì làm gì cũng đẹp. Căn bệnh "Mê ông xã bỏ cơm" của tôi lại có xu hướng phát tác, liếc nhìn anh sau khi đeo mặt nạ lên lại tăng thêm một phần thần bí quyến rũ, so với nước miếng chảy dài thì hình như máu mũi của tôi càng thêm kích động muốn một phát bắn chết chủ nhà.

Gục xuống sân nhà, máu chảy lênh láng. Cảnh báo chị em phụ nữ, luôn luôn mang theo kính râm bên người để phòng chống ánh sáng từ trai đẹp chọt cho hai mắt đui mù. Đặc biệt khuyến cáo, cũng nên mang theo bông gòn để tránh cho trường hợp mất máu quá nhiều như tôi đây.

Bác sĩ, tôi trăn trối xong rồi, bác sĩ khẩn trương truyền máu cho tôi đi, không khéo chậm trễ tôi lại về với ông bà thì lâm nguy ~

Tôi quẹt mũi, có chút ngượng ngùng. Kì thực, anh là một người tâm lý vô cùng, biết rõ từ sáng đến giờ tôi căng thẳng đến không ăn được gì nên mới mở miệng nói như vậy. Trông thấy anh đi được một đoạn rồi nghiêng đầu dừng lại chờ tôi, trái tim tôi liền tung tăng nhảy nhót đến vô cùng vui vẻ. Tôi cười toe toét đến không nhìn thấy ông mặt trời đâu, lon ta lon ton chạy đến bên cạnh anh.

Ông xã, em sẽ vì anh làm thơ tình ái ~ ^//////^

(Nam Cung Duệ.. Thật sự, muốn sống "Bình yên" là một việc khó nhất trên đời!

Phương Gia Hân:...)

Tiếp nhận đĩa và nĩa anh đưa tới, tôi mở to mắt cùng anh đi chọn thực, cố gắng kiềm chế sự kích động trào dâng của mình. Nhìn các món ăn được chế biến hoa mỹ xếp chồng thành một bàn dài bắt mắt, từ Tây phương đến Đông phương, vô cùng tinh tế cầu kì. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng dựng thẳng, đầu ngẩng cao cao, làm như không quen biết cái bụng đang mất mặt "rột rột" ầm ĩ. Bàn tay tao nhã vươn ra chọt chỗ này một chút chọt chỗ kia một chút, cố gắng thể hiện tất cả sự sang chảnh trên bàn ăn của mình.

Đột nhiên đèn của toàn bộ hội trường đồng loạt tắt ngấm, mọi người ồ lên xôn xao thành một mảnh, không biết có phải là sự cố do điện hay các vấn đề tương tự hay không? Đương lúc đó, từ trên cao đèn pha rọi xuống những bậc thềm của chiếc cầu thang dài làm bằng cẩm thạch, khiến cho nó càng tăng thêm mấy phần lung linh huyền ảo. Tiếng đàn vang lên, nhân vật chính của bữa tiệc hệt như cô công chúa kiêu sa từ trong tranh bước ra.

"Trịnh Tuyết Liên!"

Nghe thấy anh thấp giọng gọi một tiếng, tôi ngẩn người, theo bản năng nhìn lên sự tồn tại tưởng chừng như vô cùng cao quý kia. Tôi không biết thứ gọi là thần giao cách cảm có tồn tại hay không, chỉ biết cô ấy thế nhưng thật sự nhìn về phía này. Chỉ một phút ngỡ ngàng rồi đôi môi cong lên kéo ra vầng trăng tuyệt đẹp, ánh mắt cô ấy tựa như chứa đựng vô hạn tình nồng mà bất kì người nào nhìn thấy cũng cam nguyện say đắm một đời. Cô mở miệng, một tiếng gọi kia như đánh thức tâm trí của toàn thể mọi người trong hội trường.

"Duệ!"

Tôi nghe thấy.. âm thanh của tim mình thật sâu đang nhói lên.